Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 495: Nuôi Bồ Câu




Bồ câu nhà ông Đoạn, thường xuyên đến nhà bọn họ ở nhờ, nhà bọn họ thì ai đến cũng không cự tuyệt.
Tạ Minh Đồ chuẩn bị mấy bao tải thức ăn bồ câu. Tạ Dao ở nhà không có việc gì thì sẽ cho bồ câu ăn giống như cha chơi, Tạ Minh Đồ huấn luyện riêng cho con gái một đôi bồ câu xám trắng có hơi đốm, làm cho con bé một cái trạm canh gác bồ câu nho nhỏ treo ở trên cổ, hai con bồ câu nhỏ rất nghe lời, nghe được tiếng còi sẽ dựa theo mệnh lệnh chủ nhân bay ra bay trở về.
Được hai con bồ câu nhỏ đáng yêu, Tạ Dao vui vẻ cực kì, mỗi ngày đều phải mang theo cái còi nhỏ, để nhóm bồ câu nhỏ đậu ở bên cạnh cô bé.
Bồ câu nhỏ bị cô bé nuôi đến tròn trịa, ríu rít cọ lên bàn tay nhỏ của cô.
Tạ Nghiên lúc này thèm thuồng bồ câu của em gái, “Vì sao mà em gái có bồ câu còn con thì không có?”
“Cha không công bằng.”
Tô Hiểu Mạn nhéo khuôn mặt nhỏ của cậu một chút, “Lúc trước không phải cha con đã hỏi con rồi sao? Chính con nói không cần.”
Tạ Nghiên lộ ra khuôn mặt nhỏ uể oải, “Nhưng hiện tại con muốn, vì sao mà em gái có con lại không có bồ câu.”
Tô Hiểu Mạn buồn cười, ôm cậu đi tìm cha, Tạ Minh Đồ ôm con trai từ trong lòng Tô Hiểu Mạn.
“Cha nó à, con trai anh đòi muốn bồ câu.”
Tạ Minh Đồ sờ đầu con trai, “Yên tâm, sớm chuẩn bị cho con.”
Anh đeo lên cổ con trai một chiếc còi huấn luyện, anh đứng ở bên cửa sổ thổi một tiếng, hai con bồ câu nhỏ đáng yêu bay vào, dừng ở trên bàn, “Chính con phải huấn luyện chúng nó.”
Tạ Nghiên gật gật đầu, sau khi đám bồ câu nhỏ nhận chủ, đậu ở trên vai cậu, Tạ Nghiên vui vẻ mà chạy ra bên ngoài, hai con bồ câu nhỏ đuổi theo cậu.
“Dao Dao!!!!! Anh cũng có bồ câu!!!!!” Dù sao sau khi có bồ câu, làm anh cũng không rụt rè, chạy nhanh tới khoe bồ câu với em gái mình.
Tô Hiểu Mạn dựa vào trong lòng n.g.ự.c Tạ Minh Đồ, nhìn hai đứa trẻ có bồ câu đậu bên người, bỗng dưng cũng muốn nuôi một đôi bồ câu nhỏ, sau đó ngẫm lại trong nhà nuôi đã đủ nhiều thứ, bên kia Tạ Minh Đồ còn nuôi một đám bồ câu, thật sự không nuôi được gánh nặng như vậy, vẫn là không nuôi thì hơn.
Tạ Minh Đồ ôm cô, tựa hồ đã nhận ra ý tưởng của cô, hỏi cô: “Em cũng muốn nuôi hai con bồ câu?”
Tô Hiểu Mạn lắc đầu: “Trong nhà có mấy cha con anh nuôi bồ câu là được.”
“Em mới vừa nghĩ, chờ tới lúc bọn nhỏ học viết chữ, để cho hai đứa nó một đôi bồ câu đưa tin.”
Tô Hiểu Mạn cũng chỉ gặp qua bồ câu đưa tin ở trong TV, hiện tại không nuôi nhiều bồ câu, Cô muốn bồ câu Tạ Minh Đồ thuần dưỡng ra tới, khẳng định sẽ nghe chủ nhân nói, thành thật làm một người đưa tin.
Đến lúc đó để con trai con gái truyền tin cho nhau, cũng coi như là bồi dưỡng trình độ ngư văn của hai anh em chúng nó.
Mua phòng ở cũng cần phải có kế hoạch, kế hoạch của Tô Hiểu Mạn là mua tứ hợp viện ở cách vách về, sau đó thông vách tường hai nhà, như vậy là có thể mở rộng sân lớn lẫn sân nhỏ nhà mình.
Cô nói chuyện với nhà có tam viện cách vách, nhưng mà người bên đó vẫn chưa có đồng ý, nói còn muốn tiếp tục thương lượng nữa.
Hiện giờ trong tứ hợp viện này có một nhà 4 người bọn họ, hơn nữa có ông bà nội Khương và ông Quan, tổng cộng là bảy người, còn có ba con ch.ó trong nhà, một con mèo tam thể còn có không ít bồ câu.
Tuy rằng rất là náo nhiệt, nhưng so sánh với những tứ hợp viên khác mà nói, người ở bên trong cũng không tính nhiều.
Nhưng Tô Hiểu Mạn vẫn cảm thấy sân quá nhỏ.
Không có sân lớn như đại viện quân khu của người ta, hình như là tam tiến hay là bốn tiến đại trạch viện, trẻ con ở bên trong thoăn thoắt ngược xuôi, quả thực là thiên đường chơi trốn tìm, hai bạn nhỏ Tạ Nghiên và Tạ Dao, đi theo cha tới đơn vị khi cũng sẽ chơi cùng với đám trẻ con trong viện.
Bọn họ còn bắt cóc một bạn nhỏ khác trở về, chính là đứa trước đó đoạt gấu nâu nhỏ của Tạ Dao, là một nhóc mập mạp lớn lên cực kì đáng yêu, Tạ Nghiên Tạ Dao không khác biệt lắm bằng tuổi, áng chừng bốn năm tuổi, được người trong nhà nuôi dưỡng rất khá, mập mạp khỏe khoắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.