Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 568: Khám Bệnh




Tô Hiểu Mạn đã sớm biết rõ mẹ cô Liễu Thục Phượng là một người tự hiểu rõ mười phần ở một số phương diện, mạch não của bà phát triển hơn nhiều so những thôn dân bình thường.
“cái đó là đương nhiên.” Liễu Thục Phượng vỗ đùi: “Nếu mẹ con không cơ linh thì sao mà con có thể gả cho Tiểu Đồ được?”
Tạ Minh Đồ đang lái xe lập tức đáp: “Cảm ơn mẹ đã gả Mạn Mạn cho con.”
“Cảm ơn với không cảm ơn cái gì, mẹ cũng có nhiều thêm một đứa con trai tốt như con, con rể tốt cũng coi như một nửa đứa con trai của mẹ rồi.”
“Ha ha, lão Tô, nếu mà tôi có thể sinh ra đứa con trai cả thông minh lại đẹp trai như vậy thì tốt quá, nếu một mình tôi có khi cũng ổn lắm chứ, lại còn nhiều thêm cả ông, trung hòa một chút, nhà ta chỉ còn lại có ba thằng họ Tô phá của kia thôi,”
Tô Hiểu Mạn: “...”
May mà mấy người anh trai cô không có ở đây.
Tô Hiểu Mạn dẫn Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống đi tới bệnh viện làm kiểm tra toàn thân, xác thật là Tô Quốc Đống bị chẩn đoán nhầm bệnh, sau khi kiểm tra cẩn thận lại một lượt thì cũng không có vấn đề gì quá lớn, chỉ cần nằm viện trị liệu một đoạn thời gian mà thôi.
Liễu Thục Phượng nghe được kết quả này, bản thân mình còn chưa vui mừng được bao lâu, lại thấy kết quả khám bệnh thông báo rằng bản thân bà cũng có vấn đề, may là mới giai đoạn đầu, vừa khéo thích hợp nhập viện điều trị.
Đối mặt với cái kết quả như vậy Tô Hiểu Mạn lo sợ không thôi, "Mẹ, may mắn cha con bị cái bệnh đó."
"Bệnh của cha thì không sao ngược lại lại xem ra bệnh trên người mẹ."
"Về sau hai người nên tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe định kỳ hằng năm."
"Biết rồi biết rồi."
Thế là cả hai vợ chồng Tô Quốc Đống cùng nhau nhập viện, bản thân bệnh của Tô Quốc Đống thì không cần phải nằm viện, ở nhà để thầy Quan điều dưỡng bằng trung y càng phù hợp hơn nhưng mà bệnh của Liễu Thục Phượng thì cần phải can thiệp một cuộc tiểu phẫu.
Tô Quốc Đống nghĩ dứt khoát ở bệnh viện cũng nhau với người bạn già, cũng có thể chăm sóc cho nhau. Tô Quốc Đống: "Thục Phượng à, vui vẻ thật đấy, được nằm viện cùng một chỗ với bà ở bệnh viện thủ đô, cả đời này của chúng ta nào có những chuyện như vậy, chờ tới khi chúng ta bảy tám mươi tuổi, khẳng định lúc đó tôi vẫn còn nhớ rõ chuyện này."
Liễu Thục Phượng lôi kéo tay áo con gái: "Xong rồi, đầu óc cha con có vấn đề."
Tô Hiểu Mạn: "..." Được rồi, các cô là con cái thì có quyền gì mà lên tiếng chứ.
Cha mẹ vui vẻ là được rồi.
"Nếu tới cái này mà ông cũng không nhớ được vậy ông chính là ông lão đãng trí, nghe không, ban nãy có một nữ y tá trẻ tuổi nói, ông lão đãng trí ngồi xe lăn ở dưới tầng trệt kia, ông ấy bị bệnh đãng trí của tuổi già, tới cháu của ông ấy mà ông ấy cũng không nhớ được..."
Liễu Thục Phượng và Tô Quốc Đống được sắp xếp nằm chung một phòng bệnh, vốn là phát hiện mình bị bệnh lại còn phải giải phẫu nên tâm tình Liễu Thục Phượng không được tốt lắm, nhưng mà bà chỉ cần nhìn thấy chồng mình ở trong phòng bệnh lại nhất thời sinh long hoạt hổ.
Bà còn giật dây con gái mình, "Con nói xem có cần đưa cha con đi kiểm tra lại mấy lần xem sao không? Nhỡ đâu lại kiểm tra ra mấy căn bệnh khác thì sao?"
Tô Hiểu Mạn xấu hổ: "Mẹ, cái bệnh này không có khả năng từ không biến có được."
Liễu Thục Phượng đành phải thở dài một hơi, thành thật làm giải phẫu, ở cùng ông chồng cá mè một lứa dưỡng bệnh trong phòng bệnh.
Sau khi làm giải phẫu xong không bao lâu, bà bắt đầu la hét đòi trở về nhà, hai người bọn họ ở trong bệnh viện sắp chán ngấy tới nơi rồi: "Bệnh viện Thái Bạch, vừa nghe đã cảm thấy không được vui lắm rồi."
Tô Quốc Đống: "Đúng thế đúng thế."
Nhưng mà hai người bệnh bọn họ lại rất thích nhà vệ sinh trong bệnh viện, cảm thấy nhà vệ sinh sạch sẽ, mà dưới sân toà cao ốc bệnh viện trồng rất nhiều hoa cỏ xinh đẹp, bọn họ còn nhìn thấy cả người ngồi xe lăn nữa.
Tô Quốc Đống cảm thấy cực kỳ hâm mộ ông lão ngồi xe lăn kia, "Cái xe đi thay cho đi bộ này nhìn còn thời thượng hơn cả mays cái xe đạp của người trẻ tuổi."
Liễu Thục Phượng không lưu tình chút nào: "Chân ông cụt mất thì để cho con gái sắm cho ông một chiếc."
"Bà già này, nào có ai nói chuyện giống như bà chứ?!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.