Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 57: Boss Vai Ác




Tô Hiểu Mạn cảm thấy anh giải đáp án lung tung, nhưng mà sau khi quan sát lạt thấy cũng có chút đúng.
Chín Tô Hiểu Mạn cũng không biết chính xác đáp án là bao nhiêu, đưa lưng về phía Tạ Minh Đồ, chính mình cũng cầm bút bắt đầu tính.
Cô phát hiện tất cả các đáp án Tạ Minh Đồ viết ra đều đúng.
Năng lực tính nhẩm của thằng nhóc này thật tốt!
Ánh mắt Tô Hiểu Mạn lập lòe liên tục, trong lòng cô đột nhiên xuất hiện một cái suy đoán quỷ dị, cô có chút không thể tưởng tượng được phòng bị mà nhìn Tạ Minh Đồ, nghĩ thầm có phải thằng nhóc này vẫn luôn giả heo ăn thịt hổ hay không?
— Tựa như phá hủy hình tượng của mình không thèm chớp mắt.
Lại như thể trên mặt học tập này hình như rất có thiên phú.
….
“Mạn Mạn, làm sao vậy?” Tạ Minh Đồ ngẩng đầu khỏi đề bài, phát hiện ra Tô Hiểu Mạn đang nhìn chằm chằm vào anh để nghiên cứu, mặt hơi đỏ lên, chỉ là bị râu ria xồm xoàm và bùn Dương Anh Tử trên mặt che mất.
Tô Hiểu Mạn nhìn thẳng vào đôi mắt anh, ánh mắt Tạ Minh Đồ vừa thành thật vừa thuần túy, giống hệt như một con ch.ó con đơn thuần, mắt cún đen nhánh như thể sẽ không bao giờ nói dối.
Tô Hiểu Mạn: “...”
Cô lại bắt đầu hoài nghi cái “giả heo ăn thịt hổ” kia là ảo giác của mình.
Nhị Cẩu Tử vẫn là Nhị Cẩu Tử.
“Mạn Mạn, tôi viết xong rồi.” Ngữ khí anh có phần vui mừng, giống như con Samoyed ngậm đĩa chạy trở về đang chờ được chủ nhân khen ngợi.
Tô Hiểu Mạn gật gật đầu, thu cái đề kia lại: “Tôi giúp anh xem chỗ nào đúng chỗ nào sai, Tạ Minh Đồ, anh lại đọc một bài đi, mấy tờ này, chờ lát nữa anh đọc cho tôi nghe.”
Tô Hiểu Mạn cảm thấy bản thân mình cần yên lặng một chút, thuận tiện… Cái người ra đề là cô còn cần càng nhiều thời gian hơn để tính ra đáp án chính xác.
Hốt hoảng cực kì.
Tuy rằng không biết thằng nhóc Tạ Minh Đồ này có thật sự giả heo ăn thịt hổ hay không, nhưng mà đối phương rất nghe lời cô nói, bảo anh viết xong đề toán học thì đi đọc văn, anh liền thành thật đi làm.
Nhưng mà trong chốc lát, anh đã nói mình đọc xong rồi.
Lúc này Tô Hiểu Mạn cực kì muốn búng một cái trên trán đối phương, vô cùng muốn căm giận mà hỏi anh: “Lúc này mới bao lâu, đọc một hai lần là có thể thuộc được à?” Tô Hiểu Mạn: “...”
nhưng mà sợ tên nhóc này thật sự có thể đọc ra được.
Trên thực tế trí nhớ của Tạ Cẩu Tử 18 tuổi còn tốt hơn cả năng lực tính nhẩm của anh, có thể nói là cứ gặp qua là không thể quên được, anh đã đọc thuộc không sai một chữ ở bài văn kia rồi.
Tô Hiểu Mạn cào tóc, cô không biết nên dùng loại biểu tình nào để đối diện với Tạ Cẩu Tử trước mắt, nỗi lòng cô phức tạp vô cùng, trừ bỏ hâm mộ ghen tị và hận ra thì vẫn là hâm mộ ghen tị và hận.
Cố tình thằng nhóc này vẫn giữ vẻ mặt thành khẩn chờ cô đánh giá.
Tô Hiểu Mạn có chút hoảng hốt mà nghĩ rằng: Mình thật sự rất muốn đánh anh ta…
Một thiên tài tranh công trước mặt một người bình thường.
Người ra đề như chính mình quả thực là một vai hề.
Bất luận là đối phương có giả heo ăn thịt hổ hay không, Tô Hiểu Mạn đều cảm thấy chính mình bị thằng nhóc này làm cho kinh ngạc vô cùng.
Cô rất giống người cầm kịch bản nữ phụ pháo hôi bị vai chính vả mặt.
Trên thực tế thì cô đúng thật là nữ phụ pháo hôi trong tiểu thuyết gốc, chẳng qua Tạ Cẩu Tử trước mặt cũng không phải vai chính, mà là vai ác lớn nhất trong tiểu thuyết.
Đúng rồi, những nhân vật thiên tài trong các tiểu thuyết đều giống nhau, không phải là vai chính thì nhất định là boss vai ác.
Chỉ cần cho Tạ Minh Đồ một cái cơ hội học tập, để anh dễ dàng vượt qua khúc cong, không hổ là người đàn ông có thể trở thành boss vai ác.
Công phu cơ sở phần cứng của boss vai ác đúng là rất tốt.
“Mạn Mạn…”
Tô Hiểu Mạn không nhịn được cãi lại ở trong lòng: “Chậm cái đầu anh ấy mà chậm, chẳng lẽ kêu mau mau thì không được sao?”
Cô hít một hơi thật sâu, cảm thấy mình không thể ghen ghét phần cứng với boss vai ác được, cần để tâm tình bình thản, dùng tâm tình bình thường để đối đãi.
Đồng thời cô cũng hạ một cái quyết tâm, bất luận Tạ Minh Đồ có giả heo ăn thịt hổ hay không, cô đều tính toán coi đối phương là heo mà đối đãi.
— Cô cũng không muốn làm một vai nữ phụ pháo hôi bị vai chính vả mặt.
Chỉ cần cô không có biểu hiện ra sự “khiếp sợ mãnh liệt”, thì cô đã thắng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.