Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 571: Học Sinh Tiểu Học




Tô Hiểu Mạn vẫn đ.ấ.m tường cười, Tạ Minh Đồ yên lặng nhìn cô một cái, sau đó không chút biến sắc chuồn ra khỏi nhà bếp, rồi lại không chút biến sắc xuất hiện trước mặt đám người ông bà nội Khương Liễu Thục Phượng anh hai Khương, cuối cùng không chút biến sắc tuôn ra chuyện mà mình vừa mới nghe được.
Để anh hai Khương c.h.ế.t đứng tại chỗ.
Chờ khi Tô Hiểu Mạn đi ra, tất cả mọi người trong nhà đã biết hết chuyện này.
Tô Hiểu Mạn: “...”
Đồng chí Tiểu Đồ nhà bọn họ không chỉ trầm lặng mà còn là kẻ miệng rộng!
“cái gì? Nhân vật nữ chính lấy anh làm nguyên mẫu?”
“Dựa theo tính tình của anh để viết? Ai ôi, cái tính tình táo bạo này…”
Bà nội Khương ổ lên một tiếng: “Cháu nhìn xem, vừa rồi chẳng phải cháu nói là bà chủ quán rượu này rất hợp gu cháu hay sao, chẳng pahri đều có tính tình táo bạo giống nhau hay sao?”
“Cháu cầm sách tới đây, để cho bà nội cháu nhìn kĩ một chút, lão Khương, ông mau đi lấy kính lão của tôi tới đây, tôi nhất định phải đọc quyển sách này thật cẩn thận mới được.”
“Đứa cháu dâu tương lai này của tôi rất mới mẻ!”
Khương Nhị Ca: "@#! % $... % "
“Cháu không tin! Cháu nhất định không tin!”
“Thằng em trai thối tha này cút xa một chút cho anh, lòng người viết sách mấy người đều bẩn.”
“Dao Dao, cháu mau tới đây, để bác hai ôm một cái, tới dỗ dành bác hai một chút đi.” Khương Lôi Ngạn nghi thầm thằng em c.h.ế.t tiệt này quá xấu tính, em trai anh và toàn cái gia đình này đều xấu xa, chỉ có đứa cháu gái đáng yêu d.a.o Dao này là lương thiện nhất.
“Chú hai!” Tiểu Dao Dao cầm một con gấu bông nhỏ, rất vui vẻ gọi Khương Lôi Ngạn.
“Cháu gọi bác là gì hả Dao Dao? Cháu phải gọi bác là bác hai chứ không được gọi là chú!” “Nhưng mà cha cháu nói rằng cháu gọi là chú.”
“Cha cháu dạy cháu là sai! Là sai!!” Khương Lôi Ngạn nghiến răng nghiến lợi: “Em trai, em trai c.h.ế.t tiệt, trong nhà em trai nhỏ tuổi nhất, người nhỏ tuổi nhất là đồng chí Tạ Minh Đồ, chú dạy cháu gái của anh như thế nào? Chẳng lẽ em muốn khi sư diệt anh trai sao?”
Tạ Minh Đồ trả cho anh một ánh mắt khiêu khích.
Khương Lôi Ngạn hít sâu một hơi: “Ôi, em dâu, em nhìn xem em nhìn xem, em vẫn còn mặc kệ không quản nó?”
Tô Hiểu Mạn chỉ có thể bất lực buông tay.
Tạ Nghiên nhỏ con yên lặng ôm lấy chân cha mình giải thích: “Chú hai, cha con nói, về sau chú hai và dì Phiên phiên kết hôn sinh ra con, các em trai đều nhỏ tuổi hơn so với cháu, vậy nên phải gọi chú là chú hai.”
“Cháu cảm thấy cha cháu nói đúng!”
“Cháu và Dao Dao đều là học sinh tiểu học, chúng cháu hiểu rất nhiều đạo lý.”
Tạ d.a.o cầm con gấu con ôm trong ngực, cái hiểu cái không mà đồng ý nói: “Anh trai cháu nói đúng.”
Thời gian Liễu Thục Phượng ở nhà nghỉ dưỡng không có chuyện gì làm, nhưng mà bà lại là người không thích nhàn rỗi, không có chuyện gì cũng muốn tìm một chút việc gì đó để làm, trước kia lúc ở trong thôn, mỗi ngày bận trước bận sau, còn có thể chăm sóc một chút gà hay vịt, hiện giờ vào trong thành, đúng là không biết mình nên làm chuyện gì.
Trong tứ hợp viện cũng có thể trồng vài loại cây, nhưng mà người thì nhiều nhưng đất thì ít, còn có thêm vài đôi mắt trông mong tìm việc nữa, ngay cả việc tưới hoa cũng có thể bị cướp mất.
Sáng sớm Tô Hiểu Mạn nhìn thấy bà đang rảnh rỗi đến mức sắp mọc cỏ, dứt khoát lôi kéo mẹ ruột mình đi quản lý xưởng hạt dưa giúp mình: "Mẹ ơi, sau này mẹ sẽ là quản lý Liễu của xưởng."
Liễu Thục Phượng liên tục từ chối: "Chuyện đó thì thôi đi, mẹ của con ngay cả sách cũng chưa đọc được mấy ngày, làm sao mẹ có thể quản lý tốt một nhà máy, chứ đừng nói là làm quản lý xưởng gì, Dao Dao các nàng trong lớp ban trưởng ta cũng làm không tốt."
Tô Hiểu Mạn cổ vũ bà: "Mẹ, không sao đâu, mẹ cứ thử một chút đi, chỉ là một xưởng hạt dưa mà thôi, mẹ có thể làm được."
"Lúc trước mẹ có tầm nhìn xa để con gả cho Tiểu Đồ, hiện giờ nhất định càng có tầm nhìn để làm tốt xưởng hạt dưa."
"Chuyện này con nói cũng đúng nha." Liễu Thục Phượng bị con gái tẩy não lắc lư một trận, nhận lấy gánh nặng xưởng hạt dưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.