Thập Niên 70 Xuyên Sách Thành Vợ Của Phản Diện

Chương 92: Tình Cảm Nam Nữ




Thế giới xung quanh quay cuồng, trước mắt Tô Hiểu Mạn tối sầm lại, cô cho rằng bản thân sẽ ngã nhào trên bậc thang lạnh lẽo, lại không ngờ đến bản thân sẽ rơi vào một vòng tay mềm mại.
Tạ Minh Đồ nhanh chóng đỡ được cô, lo lắng nói: “Mạn Mạn, em không sao chứ?”
“Trẹo chân.” Tô Hiểu Mạn đau đến hút không khí, cô không ngờ mình lại có thể "trẹo chân tại chỗ" như vậy, điều này quả thực khiến cô dở khóc dở cười, khi cô nắm tay Tạ Minh Đồ để đứng dậy chỉ cảm thấy chân phải nặng đến mức không nhắc lên được, khi cô di chuyển một trận đau đớn thấu xương lập tức truyền đến bắp đùi.
Tạ Minh Đồ cõng cô trên lưng, chạy đến hỏi mấy người Chu Hiểu Phượng hỏi nhà bác sĩ trong thôn, mấy người thấy Tô Hiểu Mạn bị thương lập tức dẫn đường đưa cô đến nhà bác sĩ Trương trong thôn.
Chu Hiểu Phượng: “Chị Hiểu Mạn, hai người có chuyện gì vậy? Như thế nào bị trẹo chân rồi.”
“Lúc đi xuống cầu thang chị không cẩn thận.”
Tô Hiểu Mạn dùng hai tay ôm cổ Tạ Minh Đồ, bây giờ đã là đầu mùa thu, chiều tối gió thu thổi đến mang theo một loại rét lạnh thấu xương, nhiệt độ cơ thể của Tô Hiểu Mạn hơi thấp, mà làn da của Tạ Minh Đồ luôn nóng bỏng, cả người Tô Hiểu Mạn nằm trên lưng anh, nhiệt độ nóng bỏng của cơ thể anh qua lớp quần áo truyền đến trên người cô.
Cô đột nhiên phát hiện ra rằng mặc dù nhìn cơ thể Tạ Minh Đồ có vẻ gầy gò nhưng thực ra lại rất rắn chắc, tạo cho người ta một cảm giác kiên cường, rắn rỏi.
Khuôn mặt của anh vô cùng đẹp trai, trên mặt còn có một vết thương nho nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy được, đây là dấu vết hôm qua lúc Tô Hiểu Mạn cạo râu cho anh cạo trúng da.
Vết thương nhỏ không chỉ không làm giảm vẻ đẹp trai của anh mà còn khiến anh mang một vẻ đẹp hoang dã không kiềm chế được.
Tô Hiểu Mạn ngây người nhìn chằm sườn mặt của anh.
Cô nghĩ tên đàn ông Tạ Cẩu Tử lớn lên đẹp như vậy, chỉ cần khuôn mặt này cũng đủ để thu hút rất nhiều cô gái, nếu sau này hai người họ ly hôn, anh ấy chỉ cần một giây là có thể tìm được một cô gái xinh đẹp rồi. Nếu lúc đó anh đã trở về đại viện nhà họ Khương, vẫn còn rất nhiều cô gái trong đại viện đang chờ anh chọn đấy.
Tất nhiên, cũng sẽ có rất nhiều cô gái không muốn gả cho người đã từng kết hôn…..Nhưng mà, Tô Hiểu Mạn bỗng nhớ ra cuộc hôn nhân này của bọn họ chỉ là kết hôn giả, mặc trong mắt người trong thôn, hai người họ đã kết hôn rồi, nhưng mà trên pháp luật, hai người vẫn chưa có giấy đăng ký kết hôn, không phải vợ chồng.
Dù sau này có ly hôn cũng không cần giấy ly hôn.
Chỉ cần rời khỏi thôn, đến một nơi không ai quen biết họ, về mặt pháp luật hai người bọn vẫn là những thực thể riêng biệt và không được coi là đã kết hôn.
Nghĩ đến đây, trong lòng cô không hiểu sao lại có chút chua xót, cô đơn, Tô Hiểu Mạn cũng không hiểu loại cảm giác này có ý nghĩa gì.
Tạ Minh Đồ luôn giữ khoảng cách khi ở trước mặt cô, anh tôn trọng cô, nghe lời cô, có lẽ là xem cô như chị gái của anh vậy.
Trước đây không có ai đối xử tốt với anh như vậy đi.
Anh cũng sẽ không sinh ra tình cảm nam nữ đối với cô.
Bác sĩ Trương là bác sĩ của thôn, ngày thường hay khám, chữa các bệnh nhẹ như cảm lạnh, sốt và các vết bầm tím do bị ngã cho người dân trong thôn.
Mắt cá chân của Tô Hiểu Mạn bị sưng, bác sĩ Trương kiểm tra rồi phát thuốc cho cô: “Không có việc gì, một hai ngày sau là hết sưng, về nhà nghỉ ngơi cho tốt, sau này đi đứng cẩn thận một chút.”
Sau khi bôi thuốc xong, Tạ Minh Đồ còn muốn cõng cô về, nhưng Tô Hiểu Mạn từ chối nói: “Hôm nay em còn muốn đi phòng nuôi tằm gặp chị Thuận, anh đừng lo lắng, em không sao đâu.”
Cô thuận tay nhặt một nhánh cây ở ven đường làm gậy chống, chỉ là bị thương một bên chân, chân còn lại vẫn bình thường, Tô Hiểu Mạn chống gậy chậm rãi bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.