Tẩy Ngô cung hôm nay yên lặng lạ thường, Tư Mạn nhìn xa xăm ra phía cổng cung, chỉ chờ hình bóng nàng chạy tới ôm lấy mình, tay chống lên đầu, miệng thở dài chẳng ngừng, đầu như muốn nổ tung vì chuyện giữa chàng và Nguyệt Hạ.
Bồ đề vẫn lặng yên, gió thổi cũng chẳng lay nổi, chỉ có tiếng than vãn của người mới được gió đưa đi. Chợt trong đầu nảy ra ý nghĩ sẽ sang Đông Phương cung để cho Nguyệt Hạ và cha nàng một lời giải thích thỏa đáng.
Tại Đông Phương cung.
Nguyệt Hạ trở về, thấy cha đã chuẩn bị vô cùng chu đáo để sang nói chuyện với thượng thần Tử Thiên và phu nhân, ông ấy trông vẻ mặt hào hứng lắm, chỉ sợ nghe được tin từ con gái rồi, chắc sẽ buồn và hụt hẫng vô cùng.
- Cha không cần đi nữa, cha mẹ chàng không đồng ý.
- Nguyệt Hạ, con nói vậy là sao?
- Thượng thần muốn Tư Mạn tập trung làm tròn trọng trách với Thiên giới, chàng còn trẻ, còn có thể gây dựng đại nghiệp, sao có thể nghĩ tới chuyện thành thân quá sớm.
- Từ cổ chí kim, con thấy có mấy người lại để bên tân nương sang hỏi cưới như vậy? Giờ lại không đồng ý, há chẳng phải khinh thường con gái ta sao?
- Cha đừng nặng lời như vậy.
- Con gái cha đường đường là một công chúa dung mạo hơn người, có biết bao nhiêu nam nhân ngoài kia muốn có được, đằng này họ lại từ chối, họ coi con là gì, coi thể diện của cha ở đâu.
- Cha mẹ lo cho con cũng là chuyện thường tình, huống chi Tư Mạn còn tài cao đức rộng như vậy, chàng vang danh cả Thiên giới, một nữ nhân bình thường như con, có lẽ không đáng để làm thê tử của chàng.
- Họ đúng là không coi ai ra gì. Ta nhớ năm xưa Lạc Yên cũng là vì uống Vong tình đan nên mới đoạn tình tuyệt ái, mãi về sau mới nhận ra tình cảm với Tử Thiên, hắn đã trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể có kết cục tốt đẹp. Nay con trai hắn đã may mắn yêu được ái nữ của ta, vậy mà không biết trân trọng, đúng là uổng công ta gọi hắn một tiếng huynh đệ, ta nhất định sẽ cho hắn một bài học.
Nguyệt Hạ chỉ im lặng, nghe cha nói mà tim đau như dao cứa, bối rối không biết nên làm thế nào.
Thì ra Tư Mạn cũng đã đứng ở ngoài từ lâu, chàng lấp sau cánh cửa, nghe rõ từng chữ một, cảm giác yêu mà không có được, đau khổ tới nhường nào. Chàng giờ đây đã không đủ can đảm để đối mặt với cha nàng, và đặc biệt khi nhìn thấy nàng, chàng không thể cất lời mà nói xin lỗi.
Ba ngày sau.
Tư Mạn ngày đêm chỉ mong chờ nàng, nhưng nàng không đến, và có lẽ sẽ không bao giờ bước vào Tẩy Ngô cung nữa.
Nguyệt Hạ nhốt mình trong phòng, chỉ ngồi một chỗ, không ăn không uống, nàng không còn dũng khí để bước chân vào Tẩy Ngô cung nữa. Nếu cha mẹ Tư Mạn đã không cho phép, sao Nguyệt Hạ còn có thể sang quấy rầy con trai họ, như vậy nàng sẽ bị mang cái danh hồ ly, đi ve vãn người khác.
Đột nhiên Cẩm Tú chạy vào, đập cửa phòng của Nguyệt Hạ:
- Sư tỷ, muội có chuyện muốn nói.
Nguyệt Hạ thoát nghĩ chắc là chuyện liên quan tới Tư Mạn, hơn nữa nghe giọng của Cẩm Tú hốt hoảng tới vậy, chắc chắn là có chuyện lớn, nàng mở cửa:
- Sư tỷ, nãy muội thấy Băng Tuyết Cầu của tỷ ở Trường Lưu cung, tỷ mau qua đó lấy đi, nếu có ai nhặt được nhất định sẽ gây ra chuyện lớn.
- Băng Tuyết Cầu? Chẳng phải đang ở..
Nguyệt Hạ sờ vào tay áo, không thấy Băng Tuyết Cầu nữa, vội vàng chạy sang Trường Lưu cung.
Tối qua, Cẩm Tú cầm Băng Tuyết Cầu sang Trường Lưu điện, hóa thành hình dạng của Nguyệt Hạ ra tay sát hại hai thượng thần Tử Thiên và phu nhân, sau đó dựa vào chuyện từ chối thành hôn mà đổ oan cho nàng. Cô ta sang Đông Phương cung để dụ Nguyệt Hạ sang đó, rồi chạy sang Tẩy Ngô cung, sai một cung nữ chạy vào bẩm báo
- Bẩm thượng quan, nãy thần qua Trường Lưu cung, thấy một luồng sáng lớn phát ra, hình như.. hình như thượng thần gặp chuyện rồi.
Cẩm Tú lúc đó cũng đang ở Trường Lưu cung, giả vờ hốt hoảng chạy sang cùng Tư Mạn.
Nguyệt Hạ ở đó đã thấy Tử Thiên và Lạc Yên chết rồi, nàng hoảng hốt không biết làm thế nào thì Tư Mạn chạy sang.
Nhìn thấy cha mẹ đều đã qua đời, chàng quỳ xuống bên cạnh, nhìn khuôn mặt đầy máu của họ mà đau đớn, khóc không thành tiếng. Nguyên thần của họ dần ta biến, một chút cũng không để lại, chàng gạt nước mắt, ngước lên nhìn Nguyệt Hạ.
- Cha mẹ ta cơ thể lạnh như băng, nàng nói ta biết đây là cái gì?
Tư Mạn cầm Băng Tuyết Cầu đưa lên trước mặt Nguyệt Hạ, binh khí vẫn còn dính đầy máu tươi, Nguyệt Hạ vội vàng giải thích:
- Không phải, chàng đừng hiểu lầm ta, Cẩm Tú nói với ta Băng Tuyết Cầu ở Trường Lưu cung, nên ta mới chạy sang để tránh gây hậu họa, Cẩm Tú, muội giải thích cho chàng ấy đi.
Cẩm Tú lúc này mới lộ rõ bộ mặt giả dối của cô ta:
- Muội vẫn luôn ở bên cạnh sư huynh, đâu có nói với tỷ điều gì, hơn nữa Băng Tuyết Cầu cũng chỉ có tỷ mới biết dùng, tỷ còn chối cãi?
- Muội nói dối.
Nguyệt Hạ khóc lóc quỳ xuống, nắm lấy tay của Tư Mạn:
- Nguyệt Hạ xin thề không biết gì về chuyện này, lúc ta sang hai thượng thần đã không còn nữa, chàng phải tin ta.
- Tin nàng? Vậy đây là cái gì?
Chàng chỉ tay vào chữ viết bằng máu ở mặt đất, có chữ Nguyệt, còn một chữ đang viết dở, là chữ Hạ. Vết thương do Băng Tuyết Cầu gây ra vô cùng khác lạ, như ngàn kim băng đâm qua thân thể, vô cùng đau đớn, lúc viết chữ ấy, chắc chắn thượng thần đã phải dùng hết chút sức lực cuối cùng.
- Nàng nói xem? Chữ kia chẳng lẽ là giả? Đó là nét chữ của cha ta, Nguyệt Hạ, nàng còn dám chối?
Tư Mạn hai tay nắm chặt lấy Nguyệt Hạ, luôn miệng nói "tại sao" rồi đẩy nàng ngã xuống đất không một chút thương xót, nghi ngờ, mặc cho nàng khóc lóc giải thích:
- Ta không có, chàng tin ta đi.
- Ta chỉ tin vào mắt mình. Uổng công ta yêu nàng như vậy, vậy mà nàng nhẫn tâm ra tay giết hại cha mẹ ta. Ta nhớ hôm đó, mình còn chính tai nghe thấy cha nàng nói sẽ cho cha ta một bài học, vậy bài học của hai người đây sao? Ngoài mặt thì hiền lành, nhưng không ngờ lại không bằng đồ cầm thú.
Lúc ấy bất ngờ một cung nữ đầu tóc rối rắm, mặt mày đầy vết thương hốt hoảng chạy ra, chỉ tay vào Nguyệt Hạ:
- Là cô ta, chính cô ta đã dùng vật này để giết chết thượng thần, cô ta còn nói là do họ ép cô ta, không cho cô ta đến với ngài, nên kết liễu họ, là cô ta, ngài phải giết chết ả yêu nữ này để báo thù cho hai vị thượng thần.
- Ta hiểu rồi.
Tư Mạn yêu cầu giam Nguyệt Hạ lại, chờ chàng chuẩn bị tang lễ cho cha mẹ sẽ quay lại xử lí.