Chu Nhiễm trở về phòng, nét mặt nàng buồn rầu, cung nữ theo hầu ngỏ ý muốn nàng hãy đi nghỉ ngơi, đừng chờ Thiên Sinh nữa:
- Người đừng nên chờ thiếu gia nữa thì hơn, người mau đi nghỉ đi, để tiểu nữ lấy y phục cho người.
- Không cần đâu. Đêm nay chàng không tới cũng không sao. Ta sẽ mặc bộ hỷ phục này hết đêm nay, ta muốn trân trọng khoảnh khắc quý giá này.
Cung nữ rời đi, để cho nàng một không gian yên tĩnh.
Nàng nhẹ nhàng ngồi xuống, mắt hướng ra ngoài cửa sổ, nhìn ngắm vầng trăng tròn vành vạnh đang tỏa sáng khắp trời: "Nguyệt", tướng công, rốt cuộc chàng đang nhớ tới ai?
Nàng tự hỏi, biết rằng sẽ chẳng có hồi đáp. Chàng nổi danh lạnh lùng vô tình, nhưng đâu ai biết trái tim kia đang nghĩ tới ai, đang mong chờ ai, có thể là chàng không muốn chấp nhận nàng cũng nên, hoặc cũng có thể chàng đang tương tư tới một ai khác.
Thiên Sinh ngồi chống tay trầm ngâm trong thư phòng, không hiểu sao từ lúc thành thân với Chu Nhiễm tới nay, chàng lại cảm thấy vầng trăng kia như có liên kết gì với chàng.
Chàng ngẫm nghĩ mãi, rồi ngủ quên mất. Trong lúc đang ngủ say, chàng nghe có tiếng ai đó gọi: Thiên Sinh, Thiên Sinh, là ta!
Chàng mơ hồ, thấy bóng một nữ nhân mặc y phục màu đỏ, tay cầm cây đàn, vừa múa vừa gọi chàng, chàng đáp lại, nhưng nàng ấy lại biến mất.
Thiên Sinh bừng tỉnh, người chảy rất nhiều mồ hôi, đây là lần đầu chàng mơ thấy một giấc mơ lạ như vậy.
Chàng vốn đã không màng tới chuyện thành thân, nay Chu Nhiễm lại vừa vào phủ, dĩ nhiên chàng cũng chẳng ngó ngàng tới.
Từ khi nàng bước chân vào Tiều gia, cuộc đời nàng đã định sẵn một kiếp cô độc rồi.
Chàng thường xuyên phải lên kinh thành để cùng vua bàn chính sự, có khi đi tới hai ba tháng mới về. Nhưng dù có ở lại phủ, chàng cũng không đặt chân tới phòng của Chu Nhiễm để thăm nàng.
Cứ như vậy, một năm, rồi hai năm, nàng không được gặp mặt tướng công.
Ngày ngày, cung nữ cứ ra vào thường xuyên, nhưng chỉ bẩm báo đúng một câu: Thưa phu nhân, hôm nay thiếu gia không tới!
Nàng chỉ biết ngậm ngùi mà chấp nhận, lòng nàng đã thề chỉ dành cho chàng, nhưng tại sao chàng lại lạnh nhạt tới rợn người như vậy?
Nàng suốt ngày chỉ ở trong phòng, không có ra ngoài, không được tự do.
Lâu ngày ưu lo rồi sinh bệnh. Lúc này đã biết mình không thể tiếp tục được nữa, chỉ gọi cung nữ vào rồi yếu ớt hỏi: Thiếu gia tới chưa?
Nhưng nàng chỉ nhận được sự thất vọng: Thiếu gia đã lên kinh thành!
Nàng chút hơi thở cuối cùng, lăn giọt lệ đau đớn trên má, nàng nhắm mắt ra đi.
Nàng dành thanh xuân để chờ đợi chàng quay đầu nhìn nàng một cái, cho nàng một cơ hội, nhưng trái tim chàng lạnh quá, lạnh đến đáng sợ, lạnh đến nỗi có thể giết chết một nữ nhân, dù nàng có hi vọng hay cố gắng thế nào.
Cuối cùng tới lúc chàng qua đời cũng không nạp thêm thiếp, chàng cũng chẳng để Chu Nhiễm trong lòng, lúc chàng sắp chút hơi thở cuối cùng cũng là lúc mắt chàng đăm đăm nhìn lên vầng trăng đang soi sáng: "Nguyệt", rốt cuộc ta đang mong chờ điều gì?