Tư Mạn sáng sớm đều ra ngồi dưới gốc bồ đề để hấp thụ linh khí, thương thế mau chóng hồi phục. Vốn là nhắm mắt nhưng tâm không tịnh, tâm trí cứ lắng nghe từng động tĩnh của Nguyệt Hạ, chờ một lúc không thấy nàng ra ngoài, Tư Mạn gọi:
- Nguyệt Hạ, Nguyệt Hạ.
Không thấy trả lời, chàng đứng dậy đi vào, thì ra Nguyệt Hạ vì mệt mà ngủ đến giờ vẫn chưa dậy. Cái dáng vẻ lúc ngủ say của một nữ nhân tuyệt sắc đúng là lạ thật, là vừa đẹp vừa lạ, vừa mơ hồ vừa chân thực. Tư Mạn lấy chăn đắp cho Nguyệt Hạ, để nàng ngủ thêm một lúc nữa.
Công chúa Cẩm Tú đã rời đến Lữ Hoa cảnh để nghỉ ngơi từ ngày mà cô và Tư Mạn gặp nhau và cùng nhau ăn bánh ở Tẩy Ngô cung, nay mới trở về. Vừa nghe nói Tư Mạn bị thương nặng, cô chưa kịp nghỉ ngơi đã chạy tới thăm chàng. Thấy Tư Mạn an tĩnh vận khí, không còn đáng lo ngại, lúc này cô mới dẹp đi được mối lo trong lòng. Cẩm Tú đối với Tư Mạn là sự mến mộ, là yêu thích con người chàng, vốn đã bên nhau từ nhỏ, đối xử tốt như huynh muội ruột, nay lại nghe tin người trong lòng bị tổn hại, không tránh khỏi lo lắng tột độ. Cẩm Tú chạy tới ôm trầm lấy Tư Mạn khiến chàng giật mình:
- Tư Mạn, xin lỗi huynh, là ta về trễ, không chăm sóc cho huynh được, huynh đã khỏe hơn nhiều chưa?
Tư Mạn thấy tiểu muội muội khóc lóc nũng nịu nịu như vậy, chỉ vuốt ve đầu cô rồi nói đùa vài câu:
- Không phải sư huynh vẫn ổn sao? Tiểu Tú Nhi đã đi được gần hai tháng rồi, ta nhớ muội lắm đó!
- Ta không biết huynh bị thương nặng tới vậy, nghe cung nữ nói, tim ta như sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.
Nguyệt Hạ đã tỉnh giấc từ nãy, vốn đang định ra chỗ Tư Mạn thì Cẩm Tú chạy vào, nàng chỉ đành lấp sang một bên. Nhìn thấy Tư Mạn thân thiết ôm ấp một nữ nhân khác, đột nhiên lồng ngực nàng có chút khó chịu, chỉ muốn đẩy Cẩm Tú ra. Hơn một tháng nay, ngày nào Nguyệt Hạ cũng ở bên Tư Mạn để chăm sóc chàng, khó tránh nổi nảy sinh tình cảm, hơn nữa với một thượng quan tuấn tú dung mạo hơn người như vậy, với sự yếu đuối và dễ động lòng của Nguyệt Hạ, nàng khó có thể vượt qua ải tình này.
Cẩm Tú lại nũng nịu sư huynh:
- Sư huynh giờ ốm yếu như vậy, chắc chắn lại không có bánh hoa quế cho ta ăn rồi!
- Tiểu Tú Nhi muốn ăn lúc nào, ta cũng sẵn sàng mang đến cho muội, nhưng muội ngồi trên người ta lâu như vậy, lại còn liên tục chạm vào vết thương của ta, chắc bánh hoa quế đành tới lâu lâu một chút vậy.
- Ta xin lỗi, ta xoa cho huynh. Huynh sẽ sớm khỏe lại thôi. Huynh biết ta tới Lữ Hoa cảnh đã mang về được loài hoa gì không?
- Sư muội từ nhỏ đã yêu thích hoa, chắc chắn sẽ mang hoa về rồi.
- Đúng là không thể làm khó được sư huynh. Lần này ta đã mang về được tám bông Cẩm Tú cầu, loài hoa vừa đẹp vừa thuần khiết, lại còn có tên của ta trong đó nữa, lát ta sẽ mang sang cho huynh bốn bông được không?
- Được, được, chỉ cần tiểu Tú nhi tặng, ta đều sẽ thích.
Nguyệt Hạ nhìn thấy Cẩm Tú và Tư Mạn vui đùa với nhau, sắc mặt nàng buồn hẳn. Nàng chẳng nghĩ được nhiều, chạy ra nói với Tư Mạn:
- Thượng quan, đến giờ dùng bữa rồi!
Cẩm Tú bất ngờ hỏi Tư Mạn:
- Cô nương này là?
- Là con gái của thượng thần Đông Phương, vì cô ấy thấy áy náy ta đã đỡ thay cha cô ấy một kiếm, nên đã dọn qua đây chăm sóc ta.
- À, nếu không nhầm thì chính là Nguyệt Hạ công chúa.
Nguyệt Hạ cười gượng, rồi nói: Phải, là ta.
Cẩm Tú chạy tới nắm lấy tay của Nguyệt Hạ:
- Cảm ơn tỷ tỷ đã thay ta chăm sóc sư huynh, từ nay ta sẽ gọi công chúa là Nguyệt Hạ tỷ tỷ được không?
- Được, được, như vậy tốt quá rồi.
Khi Cẩm Tú rời đi, Nguyệt Hạ cũng dâng đồ ăn lên cho Tư Mạn, lần này không lễ phép như trước, nàng thẳng tay đặt mạnh xuống bàn, mặt hiện rõ hai chữ tức giận, Tư Mạn thấy bất thường nên dò hỏi Nguyệt Hạ:
- Sao hôm nay tiểu công chúa lại khác thường như vậy, Nguyệt Hạ dịu dàng phép tắc hằng ngày đâu rồi?
- Không cần ngài quản, mau ăn đi.
- Ta đâu có chọc giận cô, sao cô lại chút giận lên ta như vậy?
- Ngài, ngài còn dám nói không chọc giận?
- Từ sáng tới nay, bây giờ mới là lần đầu tiên ta nói chuyện với cô, cô còn ngủ say tới nỗi ta gọi hay đẩy cô vài lần cô cũng chẳng biết, ta làm sai gì sao?
- Còn không phải ngài và..
- Và ai?
Nguyệt Hạ suýt thì đã nói tuột ra mọi chuyện, may mà cái miệng này vẫn chưa đi quá giới hạn, Tư Mạn đặt miếng bánh xuống, ghé sát mặt lại Nguyệt Hạ, chàng nhẹ nhàng hỏi:
- Và ai?
Nguyệt Hạ lúng túng trả lời:
- Chẳng ai cả.
- Vậy cô dọn đi, ta không ăn nữa.
- Ngài là đang hành hạ ta sao? Ngài còn chưa ăn hết một miếng bánh đã bắt ta dọn hết đi, ngài..
- Nếu cô không nói lý do, một miếng ta cũng không ăn, đến lúc ta bệnh ra đó, cô hối hận cũng không kịp đâu.
- Ngài quá đáng lắm!
- Ta quá đáng hay là cô cứng đầu? Nguyệt Hạ trước đây không có dễ giận dỗi như vậy, cũng đâu có hành xử thiếu phép tắc như bậy giờ, chắc hẳn đã có chuyện gì đó làm cho đổi tính rồi.
- Không sao hết.
- Vì ta không nói chuyện với cô, hay là vì cô đố kị với Cẩm Tú?
- Ai thèm đố kị, muội ấy dễ thương như vậy, ta thương muội ấy còn chẳng hết.
- Vậy sao, nếu cô đã là tỷ tỷ của Cẩm Tú, vậy cô cũng sẽ là muội muội của ta, ta sẽ gọi cô là sư muội, cô cũng không cần quá khách sáo gọi sư huynh này nọ gì cả, gọi Tư Mạn là được, hơn nữa, từ giờ cô sẽ là, Hạ nhi của Tư Mạn.
Nguyệt Hạ nghe xong, tim như nhảy múa vì vui sướng, ánh mắt hướng về phía Tư Mạn đang nhìn chằm chằm nàng, nàng cố gắng kiềm chế:
- Ta sẽ về thăm cha vào ngày mai, chắc sau đó ta sẽ phải chuyển về Đông Phương cung rồi.
Tư Mạn khuôn mặt biến sắc:
- Ta còn chưa khỏe lại, ai cho muội rời đi?
- Ta cũng đâu muốn, ta..
- Được, muội cứ trở về, nhưng chắc chắn sau ngày mai muội phải có mặt tại Tẩy Ngô cung, nếu không Tư Mạn ta sẽ đích thân tới Đông Phương cung đòi người.
- Ta là con gái của cha, ngài dựa vào đâu mà đòi người?
- Ông ấy nợ ta một mạng, chỉ cần ta muốn, ta chắc chắn có thể mang muội trở về Tẩy Ngô cung.