Nguyệt Hạ sắc mặt đã khá hơn một chút, vết thương ngừng chảy máu nhưng chắc chắn sau này sẽ để lại sẹo, thương tích do yêu ma U Minh gây ra không phải muốn xóa là xóa được, nếu muốn hết sẹo, phải kiên trì ngày nào cũng truyền linh lực lên, may ra mới lành lại.
Trước nay chưa từng ai dám đặt chân xuống dòng sông U Minh hết, chỉ có những người bị phạt nặng thì sẽ bị ném xuống làm mồi cho yêu quái giằng xé, ăn thịt, thật sự đau đến thấu xương tủy, vậy nên nơi này mới được mệnh danh là "địa bàn của ma quỷ". Lúc Nguyệt Hạ quyết định xuống hái Tửu Sinh Dược, nàng đã phải nghe tiếng khóc oán không ngừng, hơn nữa một khi bị chúng ăn thịt, nếu không chữa trị kịp thời, lại cầm máu qua loa như Nguyệt Hạ, có thể khiến da thịt thối rữa, nhưng nàng chỉ băng bó qua rồi giấu giếm không cho ai biết, lại không được truyền linh lực sớm, nên sẹo sẽ để lại rất lâu.
Tư Mạn đã thấu lòng nàng, tâm ý của nàng, chắc chắn sẽ không để nữ nhân của mình từ một công chúa diễm lệ hơn người lại mang thân hình đầy thương tích được.
Tư Mạn vẫn nắm đôi bàn tay của nàng, áp lên mặt mình, xoa xoa để làm ấm, những giọt máu mà nàng đã hi sinh vì một khắc ngông cuồng của chàng đâu thể nói trả là trả được.
Nguyệt Hạ tỉnh lại, mắt nàng vẫn lờ đờ, mệt mỏi tới nỗi không muốn nhìn thế giới xung quanh nữa, Tư Mạn đau lòng nhìn nàng, gọi nàng:
- Nàng sao rồi?
- Ta đỡ hơn nhiều rồi, không sao.
- Nàng học ai cách nén nỗi đau vào trong vậy? Nàng là một nữ nhân, có yếu đuối ta cũng vĩnh viễn bảo vệ nàng.
- Được, vậy ta nói thật nhé. Lúc lấy Tửu Sinh Dược đúng là có đau đớn, nhưng nhìn chàng khỏe mạnh tỉnh lại, đột nhiên nỗi đau ấy dần dần biến mất.
- Nàng đau quá nên nói năng cũng không tỉnh táo luôn rồi, là nàng cố gắng giấu nỗi đâu không cho ta biết, nếu ta không cầm máu cho nàng kịp, nàng sẽ ra sao đây?
- Ta đã chịu trách nhiệm với chàng rồi, vậy sau này, chàng có nguyện ý dùng cả đời để chịu trách nhiệm với ta không?
- Ta nguyện ý. Ta hứa, từ giờ sẽ không để nàng bị thương, không để nàng mất một giọt máu nào hết.
- Được, ta tin chàng.
Cẩm Tú tới, thấy Nguyệt Hạ bị thương, cô ta rất hả hê. Vốn đã sinh lòng đố kỵ, lại biết rõ tình ý của Tư Mạn dành cho Nguyệt Hạ chứ không phải mình, nên sinh tạp niệm muốn hãm hại nàng.
Cô ta giả vờ khóc lóc, chạy lại gần Nguyệt Hạ:
- Tỷ tỷ làm sao vậy?
- Ta không sao, ta mệt quá nên ngất đi thôi, sao sư muội lại khóc?
- Thấy tỷ như vậy, muội rất đau lòng, sư huynh, huynh chăm sóc sư tỷ kiểu gì vậy?
- Ta, ta.. này, muội còn dám quay sang trách móc sư huynh cơ đấy, xem ra tiểu Tú nhi đã không còn xem trọng ta nữa rồi!
Cẩm Tú cười lớn, nhìn vẻ mặt Tư Mạn khi rỗi thật buồn cười, cô ta đuổi Tư Mạn ra ngoài để lấy không gian riêng nói chuyện với Nguyệt Hạ:
- Sư tỷ, tỷ ở bên sư huynh lâu như vậy, tỷ thấy sư huynh thế nào?
- Rất tốt, chàng ấy là người tốt nhất mà ta từng gặp.
- Vậy tỷ có thích huynh ấy không?
- Ta, ta..
- Muội mà, đâu phải ai mà tỷ phải giấu. Muội ở bên sư huynh lâu như vậy, tỷ cũng thừa biết mà.
- Ta thật sự thích huynh ấy, không, ta đã yêu huynh ấy.
Cẩm Tú trong lòng vô cùng tức giận, căm phẫn, nhưng vẫn cố nén lại để nói chuyện với Nguyệt Hạ:
- Vậy sư huynh đối với tỷ cũng tình ý như vậy chứ?
- Đúng vậy, chính chàng cũng thừa nhận là chàng yêu ta, giờ chỉ cần cha ta và thượng thần Tử Thiên, phu nhân Lạc Yên đồng ý là được.
- Vậy sao? Vậy, vậy tốt rồi, vậy tỷ mau về Đông Phương cung nói với cha tỷ xem.
Cẩm Tú làm vậy là biết thượng thần Tử Thiên và phu nhân Lạc Yên không muốn cho Tư Mạn thành thân sớm để tránh cho việc thăng lên thượng thần của chàng. Cô ta đã có ý định từ rất lâu, muốn bản thân chính là thê tử duy nhất của Tư Mạn, nên nếu có đứng trước mặt của cha mẹ Tư Mạn, cô ta vẫn luôn tỏ ra ngoan hiền, yếu đuối, thấy cha mẹ chàng ưng mình, hơn nữa lại gắn bó với chàng ngay từ nhỏ, chẳng trách khi cô ta chiếm được tình cảm của thượng thần Tử Thiên và phu nhân Lạc Yên, hơn nữa Cẩm Tú còn là cháu gái của Thiên đế, là lá ngọc cành vàng, nếu có gả cũng sẽ không ai phản đối.
Nguyệt Hạ trở về Đông Phương cung, thấy cha đang luyện một viên linh châu gì đó, nàng gọi cha:
- Cha, con gái về rồi đây.
Đông Phương thượng thần thấy con gái sắc mặt nhợt nhạt, ông vội dừng lại rồi ra đỡ con:
- Sao mới đi có vài ngày mà con đã gầy đi nhiều như vậy rồi? Coi xem, sắc mặt nhợt nhạt thế này, con bị bệnh sao?
- Con không sao, con chỉ bị nhiễm một chút phong hàn thôi. Cha đang làm gì vậy?
- À, đây là Băng Tuyết Cầu cha luyện để tặng cho con, làm vật để con phòng thân, con phải nhớ luôn cất nó trong người, có chuyện gì thì mang ra để tự vệ, Băng Tuyết Cầu một khi sử dụng sẽ khiến băng xuyên tim đối phương, hồn phi phách tán ngay lập tức, đây là công sức của cha, con phải giữ gìn cẩn thận.
- Cha, luyện vũ khí thế này chắc chắn sẽ hao tổn tu vi rất nhiều, cha, người phải giữ gìn sức khỏe chứ.
- Không sao, con an toàn thì ta mới yên tâm, mới có thể khỏe mạnh được.
Đông Phương thượng thần đã tiêu hao mất hơn nửa tu vi mới có thể luyện được Băng Tuyết Cầu. Binh khí này một khi dùng có thể bắn ra hàng ngàn, hàng vạn kim băng đâm xuyên tim đối phương, thật sự quá lợi hại. Tình yêu của cha đối với nàng quả không gì có thể đền đáp. Vốn mẹ nàng đã mất từ khi nàng còn nhỏ, vì bị Ma quân Hắc Sùng giết chết, cha nàng vẫn luôn ôm sự hối hận cắn rứt với mẹ nàng, vì nếu không bảo vệ được bà, thì nhất định phải bảo vệ được con của hai người. Nguyệt Hạ xúc động, cất Băng Tuyết Cầu vào áo rồi nói với cha:
- Con cảm ơn cha, cha, con có chuyện muốn thưa với người.
- Có chuyện gì?
- Con, con và thượng quan Tư Mạn đã mến mộ nhau được một thời gian, con muốn xin cha cho con và chàng được đến bên nhau.
- Con, con với ngài ấy, sao lại nhanh như vậy, kín tiếng như vậy, con nói đúng là khiến ta sốc quá!
- Cha, người có thành toàn cho con gái không?
- Còn phải hỏi ý của thượng thần và phu nhân Tử Thiên, Lạc Yên nữa chứ. Chỉ cần con hạnh phúc, cha thành toàn cho con.
Lâu như vậy Nguyệt Hạ chưa từng để mắt tới nam nhân nào hết, nay ra ngoài lại đem lòng yêu Tư Mạn, chắc chắn Đông Phương thượng thần cũng không lấy làm lạ. Ông cũng biết Tư Mạn giỏi như vậy, lại có dung mạo tuấn tú, không trách con gái sẽ xiêu lòng, quan trọng là Tư Mạn chính là chỗ dựa vững trãi, là người có thể bảo vệ con gái ông an toàn không tổn hại.