Thập Thất Thiếp

Chương 114: Gãy móng




EDIT: HEO MỌI
Đập vào ánh mắt đầu tiên là Hiên Viên Mặc mặc long bào, hắn đi đầu đoàn người, trên người phủ đầy hơi thở bá vương.
Tiếp theo là Liễu Nguyệt Phi, nàng mặc trên người bộ cung phục của hoàng hậu, váy dài thướt tha, trên làn váy thêu hình phượng hoàng giương cánh bằng tơ vàng, trong lúc di chuyển làn váy lay động sóng sánh.
Đi sau cùng là chính nhân vật chính của đêm nay – Đoan Mộc Thần!
Thật bất ngờ là, Đoan Mộc Thần không cao to thô kệch, tục tằng như trong tưởng tượng, mà hắn có một đôi mắt phượng tà mị, lông mày sắc như kiếm, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng đỏ sẫm, làn da trắng nõn, mịn màng hơn da nữ tử.
Thập Thất nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhìn các thiếu nữ ở đây xuân tâm nhộn nhạo, nàng nhếch môi, ra thế, chẳng trách hôm nay các nữ tử đến đây đều không phải là bị bất đắc dĩ, mà ngược lại còn có chút chờ mong, Đoan Mộc Thần xác thực có vốn liếng hấp dẫn những nữ tử này, khuôn mặt kia quả thật khiến không ít nữ tử mê luyến.
Ánh mắt lúc Hiên Viên Mặc đi qua Thập Thất thoáng lộ chút tinh quang, Liễu Nguyệt Phi đi sau lại lạnh lùng nhìn lướt qua Thập Thất, không khó nhìn ra trong mắt nàng ẩn chứa sự lạnh lẽo.
Đoan Mộc Thần tia đôi mắt phong lưu, tà mị như có như không lướt qua Thập Thất, cằm hơi hơi nâng lên, như muốn thông báo cho Thập Thất biết rằng hắn có thân phận cao quý, thần thánh không thể xâm phạm.
Thập Thất cảm thấy có chút buồn cười, nhẹ tay vỗ vỗ trán, trên đời này tại sao luôn có những người tự cho mình là đúng vậy nhỉ? Đoan Mộc Thần hành động thế kia, cứ như là e sợ nàng ngưỡng mộ hắn vậy.
Hiên Viên Ninh nhếch môi, nét cười ánh chút hứng thú, hắn muốn biết kế tiếp Liễu Nguyệt Phi sẽ diễn trò gì.
Lăng Dạ ngồi ở một góc, như bị mọi người quên đi, hắn cười khổ, ngày xưa khi Hiên Viên Hạo nắm thiên hạ trong tay thì hắn cũng được tôn sùng là thượng khách, được mọi người a dua nịnh hót, hiện nay hắn bị an bài ở vị trí áp chót, nhìn Hiên Viên Mặc ngồi trên chủ vị. Bỗng nhiên hắn cảm thấy mọi thứ thật là châm chọc, tựa hồ chịu không nổi sự thật này, hắn không ngừng uống rượu, lúc lơ đãng nhìn sang Mộ Dung Thập Thất, hắn đã từng chán ghét cô gái này, mà bây giờ nàng biến hóa quá lớn, nàng chỉ lẳng lặng ngồi đó, chỉ nở một nụ cười thản nhiên, nhưng mỗi một động tác đều thu hút cái nhìn của người khác.
Cổ họng nghèn nghẹn, kiềm nén không cho nỗi đau bộc phát, hắn nốc rượu cho vào miệng, lúc này hắn thà rằng cứ say như vậy, chỉ cần say, hắn sẽ không phải suy nghĩ điều gì, cái gì cũng không biết.
Sau khi Hiên Viên Mặc, Liễu Nguyệt Phi, Đoan Mộc Thần ngồi xuống, yến hội chính thức bắt đầu.
Hiên Viên Mặc giơ chén rượu lên, mọi người cùng nâng chén.
Đoan Mộc Thần không hổ là vương tử từ phía Bắc. Mặc dù xinh đẹp hơn cả nữ tử, nhưng cá tính cũng hào sảng, giơ chén rượu to lên uống cạn.
Liễu Nguyệt Phi chỉ nhấp môi một chút.
Thập Thất cũng chỉ chạm môi vào chén rượu. Đầu khẽ cúi thấp, nàng đương nhiên biết ánh mắt Liễu Nguyệt Phi liếc đến có ý gì, ánh mắt đó rõ ràng muốn tính kế nàng.
Hiên Viên Ninh khi thì ngẩng đầu, khi thì cúi đầu, khi ngẩng đầu thì ánh mắt thâm trầm tựa hồ như đang nhìn Thập Thất, nhưng chỉ nhẹ nhàng lướt qua, ngẫu nhiên, Thập Thất cũng ngẩng đầu nhìn lướt qua hắn, nhưng cũng chỉ nhìn lướt qua, chưa dừng ánh mắt lần nào.
Mọi người ở đây, không có người nào phát hiện sự trao đổi ý nhị giữa hắn và Thập Thất.
Không khí yến tiệc dần dần thân thiện hơn, không biết là ai đề nghị, chỉ thấy các vũ cơ liên tục biểu diễn, dấy lên không khí cho bữa tiệc.
Đoan Mộc Thần hào hứng xem biểu diễn, giữa cơn hào hứng, hắn nghiêng đầu nhìn sang Hiên Viên Mặc nói: “Hoàng Thượng sẽ bồi thường cho bản điện hạ như thế nào?“ Đoạt thế tử phi của hắn, tuy có tổ chức một buổi yến hội lớn như vậy, nhưng loại vũ nhục như thế hắn không thể nào không đòi lại!
Hiên Viên Mặc sẽ không ngây thơ đến độ cho là hắn sẽ không truy cứu chứ?
Những lời hắn nói lẫn trong tạp âm, nên không có người phát hiện khác thường.
Tay Hiên Viên Mặc cầm cái chén khựng lại một chút.
Thập Thất cúi đầu xuống, ý cười trên môi sâu vài phần.
“Như ý nguyện của thế tử. “ Hiên Viên Mặc ngửa đầu uống hết rượu trong chén rồi thấp giọng trả lời, hắn biết Liễu Nguyệt Phi đang âm thầm thi triển thủ đoạn, cho nên hắn thành toàn.
Đoan Mộc Thần gật đầu, quay đầu lia mắt phượng về hướng Thập Thất, ánh mắt không che giấu sự đánh giá, cô gái này tuy rằng không phải quốc sắc thiên hương, nhưng xác thực có vài phần tư sắc, nhưng nàng không phải là một quận chúa danh xứng với thực, đối với hắn, nàng không có tác dụng gì, nếu Hiên Viên Mặc đã hứa hẹn với hắn, hắn sẽ từ từ lựa chọn.
“Minh Nguyệt quận chúa là tài nữ nổi danh Phượng Thiên quốc, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, ngay cả bản cung cũng tự nhận bội phục, ánh mắt của thế tử thật tốt.“ Liễu Nguyệt Phi cách hai người gần nhất, nghe được đối thoại giữa bọn họ, nàng liền nhìn lướt qua Thập Thất rồi nói với Đoan Mộc Thần.
Lời này vừa thốt ra, Thập Thất nhíu nhíu mày, ánh mắt của Hiên Viên Ninh đã ẩn hiện sát khí.
“Ồ? Bản điện hạ nghe đồn lại không phải như thế, xem ra phải mắt thấy tai nghe, không bằng để Minh Nguyệt quận chúa chứng thật hai chữ “tài nữ” trong miệng hoàng hậu là như thế nào?” Đoan Mộc Thần không lưu tâm, chi là nụ cười trên môi lại có thêm phần hứng thú.
Hiên Viên Mặc nhíu mày. Lá gan của gã Đoan Mộc Thần này thật không nhỏ! Không ngờ hắn lại dám ngông nghênh như thế! Đây là thiên hạ của hắn, khi nào thì đến lượt Đoan Mộc Thần đứng ra nói chuyện, hắn đang tính cự tuyệt, thì Liễu Nguyệt Phi lại gật đầu, trả lời: “Như vậy cũng được.”
Đoan Mộc Thần nhướn nhướn mày, nhìn sang Mộ Dung Thập Thất nãy giờ vẫn luôn cúi đầu, thôi thì cứ hắn nghiệm chứng xem nàng có truyền kỳ như đồn hay không! Từ một nữ tử háo sắc chuyển biến thành một nữ tử làm cho tài tử giai nhân của Phượng Thiên quốc đều phải ngưỡng mộ!
“Minh Nguyệt quận chúa, cầm kĩ của cô cao siêu, nên hãy để cho thế tử đại khai nhãn giới đi.” Liễu Nguyệt Phi nhìn về phía Thập Thất, trong mắt đầy vẻ coi khinh, bây giờ ở trước mắt bao nhiêu người, nàng là hoàng hậu, cho dù Mộ Dung Thập Thất có không muốn đánh đàn, thì cũng tuyệt đối không dám cãi ý chỉ!
Nghe vậy, Thập Thất chậm rãi đứng dậy, cười nhìn Liễu Nguyệt Phi, lại nhìn Đoan Mộc Thần, nhẹ giọng nói: “Thỉnh thế tử thứ lỗi, không khéo là hôm nay tay của bản quận chúa bị thương, không thể đánh đàn.”
“Không thể đánh đàn thì vẽ tranh.” Liễu Nguyệt Phi thấy nàng kháng chỉ, lập tức cất giọng lạnh lùng.
Nụ cười trên môi Thập Thất càng đậm, “Nếu tay bị thương. Thì sao có thể vẽ tranh?“ Dứt lời thì giữa mi tâm đã thoáng hiện chút lãnh ý nhưng không dễ nhận ra.
Hiên Viên Ninh nghe thấy Thập Thất nói tay bị thương thì ánh nhìn chăm chú hơn, bởi vì lúc này nàng để tay trong tay áo, nên không nhìn thấy vết thương như thế nào, cảm nhận được tầm mắt của Hiên Viên Ninh, Thập Thất hơi hơi mím môi.
“Ra thế, nếu quận chúa bị thương, thì không cần miễn cưỡng.“ Đoan Mộc Thần cũng không khó xử, mở miệng giảng hòa.
Nhưng sao Liễu Nguyệt Phi có thể chấp nhận bỏ qua như thế? Nàng cau mày, cất giọng lạnh lùng: “Vậy hát một khúc đi.”
Hiên Viên Mặc tức giận, trừng mắt nhìn Liễu Nguyệt Phi, nàng dường như không coi hắn ra gì! Dám ở trong yến hội, trước mặt các đại thần, cố tình nhiều lần khó xử Mộ Dung Thập Thất!
Nếu không phải hôm nay có rất nhiều người ở đây. Chỉ bằng những bức họa lúc sáng, bình thường nếu nàng ứng xử như đêm nay, có lẽ hắn sẽ không phiền chán, nhưng từ lúc biết nàng là một nữ tử không trong sạch và phóng đãng, nên nhìn thấy hành động đêm nay, hắn lại càng căm ghét! Xem ra, hắn phải phế hậu vị của nàng, biếm nàng tới lãnh cung, vĩnh viễn không thể ra ngoài!
Những ý tưởng đó của Hiên Viên Mặc đều giấu ở đáy lòng, Liễu Nguyệt Phi hoàn toàn không biết, nếu nàng không dành toàn bộ tâm trí để tính kế Thập Thất, mà dành thời gian để quan sát Hiên Viên Mặc, nàng sẽ không tự đào phần mộ cho bản thân vào đêm nay!
“Hoàng hậu nương nương, chúng ta là khuê mật, chẳng lẽ ngài đã quên Thập Thất hoàn toàn không am hiểu ca hát?” Thập Thất thản nhiên cười đem khoai lang phỏng tay trả về trong tay Liễu Nguyệt Phi, nàng đâu phải con hát, muốn nàng ở trước mắt bao nhiêu người làm con hát lấy lòng mọi người, nàng tự nhận, bản thân chưa tu luyện đến trình độ hiến thân làm người tiêu khiển đấy!
Lúc này, Hiên Viên Ninh vẫn đứng ngoài chuyện lại đứng ra. Hắn nhìn Liễu Nguyệt Phi, thản nhiên nói: “Nếu Minh Nguyệt quận chúa không am hiểu ca hát, hơn nữa tay cũng bị thương, vậy thì nên ngồi yên nghỉ ngơi cho tốt, Hoàng hậu nương nương là đệ nhất tài nữ Phượng Thiên quốc, vậy chắc chắn biết ca hát, không bằng để Hoàng Thượng, thế tử, chúng đại thần được mở mang tầm mắt đi.” Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng lại tựa như một thanh kiếm, rút ra khỏi vỏ thì ôn hòa, đâm vào thân thể lại tàn nhẫn.
Thập Thất giật giật khóe môi, muốn cười nhưng lại tận lực nhịn xuống, Liễu Nguyệt Phi đây là tự bê đá đập vào chân mình! Nàng lập tức a dua nói theo: “Đúng vậy, giọng ca của Hoàng hậu như hoàng anh xuất cốc, cực kỳ êm tai. Vừa hay để bản quận chúa có thể học hỏi.”
Tất cả mọi người đều mang vẻ mặt chờ đợi nhìn sang Liễu Nguyệt Phi.
Lúc này sắc mặt Liễu Nguyệt Phi không được tốt cho lắm, nàng đường đường là hoàng hậu, nay lại bị người ta coi như là con hát!
“Thỉnh hoàng hậu nể mặt.” Đoan Mộc Thần cũng phụ họa, hắn loáng thoáng có thể đoán được, Liễu Nguyệt Phi và Mộ Dung Thập Thất có mâu thuẫn. Dù sao từ đầu đến giờ, Liễu Nguyệt Phi vẫn luôn khó xử Mộ Dung Thập Thất.
“Vậy bản cung liền bêu xấu.” Liễu Nguyệt Phi không có cách nào từ chối, nàng không có lý do nào để có thể lui bước, âm thầm hung hăng trừng mắt Thập Thất, rồi sau đó bắt đầu mở miệng cất tiếng hát.
Giọng hát uyển chuyển, mềm mại như làn gió bên tai, khiến cho người nghe mê mẩn, Thập Thất không thể không thừa nhận Liễu Nguyệt Phí hát rất hay, giọng hát hay như vậy và hoàn cảnh cũng rất phù hợp, quả thật không uổng công nàng đã đề nghị. Hết thảy đều rất thích ý, nàng nhắm mắt lại, để đầu óc thư thái mà thưởng thức tiếng ca.
Hiên Viên Ninh thấy thế, khóe môi cong cong, Liễu Nguyệt Phi siết chặt hai tay, khốn khiếp!
Đoan Mộc Thần mắt sáng ngời nhìn Liễu Nguyệt Phi, nữ nhân này vốn thuộc về hắn! Nhưng lại bị Hiên Viên Mặc chiếm đoạt! Có được giọng hát nổi bật thế này thì vốn nên hầu hạ dưới thân nam nhân, nghĩ đến điều này, cổ họng hắn bắt đầu lên xuống, cố gắng kiềm nén dục vọng nguyên thủy bộc phát.
Chạm đến ánh mắt Hiên Viên Ninh, Hiên Viên Mặc cười nhạt, nếu lúc trước biết Liễu Nguyệt Phi không phải băng thanh ngọc khiết, chắc chắn hắn ta sẽ đưa nàng ta cho Đoan Mộc Thần. Thế thì hôm nay làm gì có nỗi khổ phải tự mình chịu đựng này! Lại âm thầm nhìn lướt qua Lăng Dạ ngồi ở trong góc, hắn chưa từng cảm thấy may mắn vì mình đã lưu lại tính mạng Lăng Dạ giống như bây giờ!
Lúc thu hồi tầm mắt, vừa vặn chạm đến ánh mắt của Hiên Viên Ninh.
Hai người đều là cường giả, trong lúc đối diện thì đều âm thầm ganh đua cao thấp, Hiên Viên Mặc âm thầm hạ quyết tâm, muốn đứng vững chân, Tứ đệ không thể không trừ.
Cũng trong lúc đó, hai người đồng thời thu hồi tầm nhìn, ở trước mặt nhiều người như hiện nay, cho dù muốn phân cao thấp, nhưng nay cũng không phải là thời cơ!
Khúc hát kết thúc. Tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền.
Thừa dịp nhiều tiếng ồn, Hiên Viên Ninh âm thầm truyền âm cho Thập Thất, hỏi: “ Bị thương lúc nào?”
Thập Thất nghe được giọng nói gần bên tai như thế, hiểu được là bí mật truyền âm, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Ninh. Hé miệng, dùng khẩu hình trả lời: “Vừa rồi, móng tay bị gãy.” Gãy móng tay cũng coi bị thương đúng không nào?
Nghe vậy, tấm mặt nạ vẫn luôn ôn hòa của Hiên Viên Ninh nay có tia sửng sốt, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó khẽ cười, hóa ra là móng tay bị gãy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.