Thập Thất Thiếp

Chương 14: Ta nhớ kỹ




Mày ngài nàng khẽ nhúc nhích, môi giương giương, muốn mở miệng giáo huấn Thập Thất, lại nhịn xuống. Nàng ủy khuất nhìn Độc Cô Ngạo Thiên, ánh mắt giống như đang nói: không phải là ngài đang gạt ta chứ?
Độc Cô Ngạo Thiên vừa thấy mỹ nhân oán trách, càng cảm thấy chán ghét Thập Thất vô cùng, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên sự tức giận, lạnh giọng quát lớn: “Cút!”
Ngoài cửa vương phủ, trước mặt mọi người, Độc Cô Ngạo Thiên không hề che giấu vẻ ghét bỏ đối với Thập Thất, tiếng hắn bao hàm sát khí còn liên tục quát cút.
Mọi người bàn tán về Thập Thất càng lúc càng nhiều.
“Thật thảm quá, Vương gia một chút cũng không thích.”
“So sánh với Phượng Thiên quốc đệ nhất mỹ nhân, Vương gia đương nhiên thích Trình tiểu thư hơn!”
Tiếng bàn tán tuy nhỏ, nhưng tính chất vũ nhục Thập Thất lại rất cao.
Trình Tuyết Nhi nghe thấy mọi người ngợi khen, mày khẽ hất cao, thật dễ nhận thấy, vô luận nàng ta xuất hiện ở đâu, đều có thể gây chú ý, và luôn được mọi người khen ngợi. Nhưng hiện tại, nàng ta lại lợi dụng ánh mắt thiển cận và sự sủng ái của Độc Cô Ngạo Thiên, khiến cho mọi người cười nhạo Thập Thất nàng… Thập Thất cúi thấp đôi mắt, mâu quang che giấu tia sáng sắc bén… Nàng nhớ kỹ.
Thập Thất lã chã chực khóc ngẩng đầu nhìn vào mắt Độc Cô Ngạo Thiên, điềm đạm đáng yêu cắn môi, nói: “Thiếp thân nói lời không nên nói chọc giận Vương gia, thiếp thân biết sai rồi, thiếp thân xin cáo lui!” Chiêu này là mới học được từ mẹ, thật không ngờ đã mang ra dùng nhanh như vậy.
Độc Cô Ngạo Thiên sửng sốt.
Thập Thất hừ lạnh trong lòng, nàng không muốn đứng ngốc ở nơi này một chút nào, giờ phút này nàng rất nhớ thương bản dã sử kia, trí nhớ nàng dường như trở nên kém, quên mất đang xem đến đoạn nào, nếu không thì phải xem lại từ đầu, phần đầu nói về Hiên Viên Hạo có bộ phận ham mê đặc biệt rất tốt để xem…
Thấy Độc Cô Ngạo Thiên ngây người, Trình Tuyết Nhi ho nhẹ một tiếng. Hắn liền hồi thần, thần sắc nhìn Thập Thất lạnh hơn, lạnh giọng nói: “Còn chưa cút?”
Nghe vậy, Thập Thất cắn cắn môi, vừa rơi lệ vừa xoay người, rất nhanh rời đi, theo bóng dáng nàng nhìn lại, thật đúng như một tiểu khí phụ bị người ruồng bỏ. Đáng tiếc, không ai thấy, khi nàng xoay người, nước mắt trên mặt đã sớm không còn một giọt.
Phía sau, Trình Tuyết Nhi nói với Độc Cô Ngạo Thiên: “Ngạo Thiên, dạo hồ cả ngày, có chút đói bụng.”
“Đi, chúng ta đi vào dùng bữa, đêm nay đã dựa theo lời dặn của bổn vương, chuẩn bị món ăn mà Tuyết Nhi thích nhất.” Độc Cô Ngạo Thiên nghênh ngang ôm mỹ nhân dưới ánh mắt của mọi người, đi vào trong phủ.
Đến tận đây, cuộc đọ sức hôm nay của chính phi và cửu đẳng thị thiếp, cuối cùng sau khi cửu đẳng thị thiếp bị Thụy Vương gia quở mắng, liền kết thúc bằng một cuộc giận dữ bỏ đi.
Lúc này, Lý Uyển Nhi đã trở về phủ, bà vừa định trở về phòng mình, thì thấy cha Mộ Dung Thập Thất – Mộ Dung Phong và Nhị phu nhân dựa vào nhau đi vào trong phòng Nhị phu nhân.
Ánh mắt Lý Uyển Nhi đầy buồn bã, người đàn ông từng thề non hẹn biển với bà, giờ đây lại phản bội lời thề, không để ý tới bà.
Mộ Dung Phong vừa dợm bước vào phòng, đột nhiên xoay người, nhìn thoáng qua hốc mắt phiếm hồng của Lý Uyển Nhi, nhíu nhíu mày, chưa kịp nói điều gì, thì đã bị Nhị phu nhân ôn thanh thúc giục đi vào phòng.
Mộ Dung Phong mới vừa vào phòng, Nhị phu nhân quay đầu bắn cho Lý Uyển Nhi một nụ cười đắc ý.
Nhất thời, nước mắt Lý Uyển Nhi rơi như mưa, bà áp chế để không bật ra tiếng khóc, nhưng lại nhịn không được chảy nước mắt, xoay người, đi nhanh rời khỏi.
Tứ vương phủ
Bên trong hoa viên Tứ vương phủ, có vô số loại bạch mai, bạch mai như biển, trắng khiết hoàn mỹ.
Nam tử mặc áo trắng đắm mình trong đó, tay khẽ gảy đàn.
Nhàn nhạt, tiếng đàn không có một tia tình cảm dập dờn trong biển mai.
Bạch y nam tử hòa mình với bạch mai, nhắm mắt, rõ ràng là một khuôn mặt cực kỳ bình thường, lúc này xem ra, nhưng lại khiến người ta không thể dời tầm mắt.
Tiếng đàn dừng lại, bốn nữ tử cùng mặc đồ trắng hạ xuống phía sau nam tử.
“Tứ Vương gia, tương hải tứ nhân đã nghiêm mật truy tra, xác định Mộ Dung Thập Thất như lời đồn của thế nhân, không đức không tài. Tuy rằng không đến mức tùy tiện làm xằng làm bậy, thế nhưng cũng là một nữ ngu ngốc.” Nữ tử có vẻ xinh đẹp hơn đi lên phía trước, cung kính nói với Hiên Viên Ninh. Từ trong mắt nàng có thể nhìn thấy sự yêu mến của nàng dành cho Hiên Viên Ninh. Ba nữ tử khác cũng có cùng ánh mắt như thế. Cho dù bộ dáng nam tử rất bình thường.
Nghe vậy, sắc mặt Hiên Viên Ninh không thay đổi, song trong mắt lại chợt lóe lên niềm nghi hoặc.
Không đức không tài, vậy thì, tối hôm đó, hắn bắt được hào quang thông minh trong mắt nàng là vì sao?
Đêm, bầu trời đầy sao, khí trời se lạnh.
Thụy vương phủ, Thanh Phong Lâu, trong tiểu đình.
Nữ tử khuynh thành tuyệt sắc, nam tử bá đạo tuấn mỹ, hai người ngồi đối diện nhau, cùng nhau nấu rượu.
Mùi thơm ngát của rượu theo gió nhẹ tỏa khắp nơi.
“Cá và tai gấu không thể cùng lúc có cả hai.” Trình Tuyết Nhi mị nhãn như tơ nhìn về phía Độc Cô Ngạo Thiên, cất lời nói ra mục đích đêm nay với hắn. Hắn đáp ứng nàng phân phát thị thiếp, nhưng đến nay lại không hề có động tĩnh, trong lòng hắn rốt cuộc có nàng hay không?
Trong con ngươi thâm sâu của Độc Cô Ngạo Thiên hiện lên sắc thái khác thường, bưng chén rượu, sau khi uống một ngụm, nói: “Tuyết Nhi, bổn vương thật tâm với nàng, nhưng, phần lớn thị thiếp đều đi theo bổn vương nhiều năm, nên lấy loại lý do gì để phân phát?” Kỳ thực nên nói, hắn không muốn phân phát đám mỹ nhân kia, nam nhân về chuyện này tâm địa luôn gian giảo, cũng bởi trong đám nữ nhân đó, khẩu vị gì cũng đều có? Nếu như cả ngày ăn một loại khẩu vị, hắn sẽ ngấy chết. (Đúng là đồ hợi giống mà)
Trình Tuyết Nhi rung rung mi, tao nhã đứng lên, xoay người nhìn bóng đêm không thấy đáy phía trước, cất giọng nói thản nhiên, “Đã như vậy,Trình Tuyết Nhi ta e rằng phải cãi lời thánh chỉ.” Nàng có ngạo cốt của nữ nhân, cùng nhiều nữ nhân khác chia xẻ một người nam nhân, nàng vô pháp tiếp nhận, cũng không có khả năng chấp nhận.
“Tuyết Nhi…” Độc Cô Ngạo Thiên lập tức đứng lên.

Hai người nói chuyện chừng một canh giờ, bọn hạ nhân trông giữ cách đó không xa thấy tình cảnh như vậy thì bỗng dưng có dự cảm chẳng lành.
Quả nhiên, những ngày quá mức tĩnh lặng rốt cục trôi qua, mà sắp đến chính là bão tố!
Trong phòng, Thập Thất trắng đêm không ngủ, nàng còn đang trầm tư suy nghĩ vì sao trong hậu cung sẽ có chuyện ngoại tình và nhiều chuyện hèn mọn như vậy. Chẳng lẽ thực sự là âm dương mất cân đối?
Ngày mới vừa lên, Thập Thất uể oải nằm trên giường đang sắp tiến vào mộng đẹp, thì tiếng đập cửa vang lên dồn dập.
Theo sau đó là tiếng kêu của Cẩm Sắc: “Tiểu thư, việc lớn không tốt! Vương gia triệu tập tất cả thị thiếp tập hợp ở tiền viện! Nghe nói là muốn phân phát!” Làm sao bây giờ a, ngày này cuối cùng đã đến!
Thập Thất vừa nghe, đôi mắt đen trợn tròn, khóe miệng cong vút, nàng chờ đợi ngày này lâu đến đã muốn mốc meo lên rồi!
Lập tức đứng dậy, ngồi vào bàn trang điểm, bắt đầu ‘hoá trang’.
Cẩm Sắc ở ngoài cửa đi tới đi lui, sắc mặt cấp bách đỏ lên. Tiểu thư đang làm gì thế? Sao còn không ra?
Qua nửa khắc, cửa mở.
Cẩm Sắc nhìn sang Thập Thất, miệng há hốc giương rộng, không thể tưởng tượng nổi hô to: “Tiểu thư, người làm sao vậy?” Mặt đỏ như than, miệng hồng như máu, tóc loạn tứ tung, trang phục lại là hồng phối lục!
Đây chính là giai nhân thanh tú như đóa phù dung kia sao?
Sao nàng có cảm giác không khác kỹ viện tú bà là bao?!
“Tiểu thư, sao khẩu vị gần đây của người nặng thế!” Chẳng lẽ là thực sự bị kích động quá lớn?!
Thập Thất nhíu mày, khẽ cười nói: “Đi thôi, tới trễ, ta không muốn trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích đâu.” Hôm nay tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm, nàng nhất định phải thuận lợi rời khỏi nơi này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.