Thất Giới Hậu Truyện

Chương 190: Huyền âm cổ chung (âm thanh huyền diệu của chuông cổ)




Thôi Linh Cô giận đến phát cuồng, nghiến răng nghiến lợi nói:

- Thiên Lân, ngươi khiến lão nương nhớ kỹ, sớm muộn có một ngày ta phải khiến ngươi chết đến khó coi!

Nói rồi thân thể xoay tròn, ánh sáng quanh người mờ hiện dự tính rời đi.

Thiên Lân đã sớm có đề phòng, miệng cười lạnh một tiếng, quát lên:

- Muốn đi à, ngươi nghĩ quá đơn giản rồi. Đóng băng!

Ánh trắng lóe lên, băng lạnh đột nhiên xuất hiện, một luồng khí huyền hàn chớp mắt đã đến, đông cứng Thôi Linh Cô lại.

Thân thể bị đóng băng một nửa, tư thế khó coi.

Thôi Linh Cô vẫn không nhúc nhích ở đó, ngoại trừ tròng mắt quay nhanh, còn lại hoàn toàn không cách gì nhúc nhích.

Thiên Lân mỉm cười tiến lên, đứng cách Thôi Linh Cô ba thước, cười tà dị nói:

- Thế nào, rất bất ngờ à, thật xấu hổ, quên ngươi rồi … Ồ …

- Rất bất ngờ, bất quá ngươi cũng như vậy thôi.

Trong tiếng quát to, Thôi Linh Cô dễ dàng phá vỡ hàn băng trên người, Thôi Mệnh chung trên tay rung lên, phát xuất sức mạnh âm sát chói tai kinh hồn, chấn cho Thiên Lân thân thể lắc lư.

- Trò xiếc của ngươi một năm trước ta đã từng thấy qua, chỉ đáng tiếc ngươi quá tự phụ, cho là ngoài ngươi ra cả thiên hạ người khác đều ngu xuẩn. Điều này chính là nhược điểm lớn nhất của ngươi.

Chân nguyên gia tăng mãnh liệt, khí thế kinh thiên, Thôi Linh Cô dùng tốc độ nhanh nhất đề thăng tu vi toàn thân đến cực hạn.

Như vậy, chỉ thấy toàn thân bà ta lấp lánh ánh sáng đỏ thẫm, miệng niệm niệm mấy chữ, Thôi Mệnh chung trong tay chớp mắt đã lớn lên gấp trăm lần, tạo thành một cái chuông đồng to cả trượng, theo sự khống chế của Thôi Linh Cô, thoáng cái đã chụp xuống đầu của Thiên Lân.

Trong tiếng cười lớn điên cuồng, Thôi Linh Cô đắc ý vô cùng, hai lòng bàn tay ánh sáng như điện đang theo sự múa lên nhanh chóng của bà, lần lượt đánh trúng chuông đồng, từ đó sinh ra sóng ánh sáng âm sát có tính hủy diệt, phát động công kích trí mạng với Thiên Lân ở bên trong chuông đồng.

Theo sự thi triển pháp thuật của Thôi Linh Cô, giữa trời đất bao trùm một tầng âm thanh tuyệt sát tàn hồn liệt phách, phá tim đoạt lấy tinh thần, khiến những người có mặt ở đó đều gào thét lên, cùng nhau gia tăng chân nguyên phòng ngự luồng sức mạnh len lỏi mọi nơi.

Sơ suất lầm mưu, Thiên Lân phải trả một giá thảm trọng, hắn bị vây chặt trong Thôi Mệnh chung, chịu âm thanh tàn hồn liệt phách đó tàn phá.

Thấy vậy, Thiên Lân trong lòng cười khổ, không thể không thừa nhận lời nói của Thôi Linh Cô, bản thân đúng là có chút tự phụ, nếu không sao phải lâm vào kiếp nạn này?

Thu lại tâm thần, Thiên Lân vừa bố trí kết giới phòng ngự, vừa để ý tình hình bản thân. Hắn liền phát hiện Thôi Mệnh chung này uy lực kinh người, một chưởng nhè nhẹ của Thôi Linh Cô ấn vào chuông cũng đã đánh nát mười bảy tầng kết giới của hắn bố trí, dễ dàng đẩy hắn lên đỉnh tử vong.

Phát hiện nguy hiểm, Thiên Lân không dám chần chừ, pháp quyết trong cơ thể xoay chuyển, thi triển Băng Thần quyết, ý đồ nhồi kín bên trong chuông đồng khiến nó không phát xuất được âm thanh, cũng mất đi sự thần hiệu.

Ý tưởng của Thiên Lân không sai chút nào, nhưng điều khiến Thiên Lân chưa từng ngờ được, chuông đồng này bên trong xem ra không lớn lại là một không gian thu mở kỳ diệu, căn bản không thể nhồi đầy bên trong nó được.

Đến lúc này, kế hoạch của Thiên Lân đã sai, âm thanh tuyệt sát tàn hồn liệt phách lập tức khiến hắn trọng thương.

Bật cười khổ sở, Thiên Lân nhanh chóng chuyển biến phương pháp, dùng từng pháp quyết đã học thử qua từng thứ, cuối cùng bất đắc dĩ phải dùng pháp quyết mẫu thân đã từng có lệnh rõ ràng cấm đoán, toàn thân ánh sáng hơi nhạt, thân thể dần dần nhạt đi, phảng phất như tiến vào một tầng không gian khác.

Pháp quyết này huyền bí mà thần diệu, mỗi một lần đều có thể hóa giải nguy hiểm cho hắn.

Nhưng Thiên Lân đến nay đều chưa hiểu rõ tên thật của pháp quyết này, bởi vì mẫu thân luôn không muốn nói, còn nói khi nào hắn rời khỏi Băng Nguyên mới nói cho hắn biết.

Thoát khỏi nguy hiểm rồi, Thiên Lân vừa trị thương, vừa quan sát Thôi Mệnh chung, phát hiện quan sát từ bên trong, vách trong chuông này khắc một số phù hiệu kỳ quái, vừa như là văn tự lại hoàn toàn không nhận biết được.

Ngoài ra, Thôi Mệnh chung có một đặc điểm, đó là khi Thôi Linh Cô thi triển pháp thuật, ai muốn từ trong xông ra ngoài thì cơ hồ là rất khó.

Bởi vì chuông này ở miệng có một vùng xoáy lõm vào, theo thúc động của pháp quyết liền sản sinh một lực hút bên trong mạnh mẽ, có khí thế nuốt cả trời đất.

Hiểu được những điều này rồi, Thiên Lân hoàn toàn không nóng lòng rời đi, hắn dồn hết tâm tư lên những phù hiệu trên vách trong, bắt đầu chăm chú quan sát.

Ban đầu, Thiên Lân nhìn đến hoa cả mắt, chóng cả mặt, nhưng sau đó trong lòng hắn ánh sáng nhạt chợt lóe, cái kính thần kỳ kia tự động bay ra, sau khi bay một vòng quanh bên trong Thôi Mệnh chung, không hề sai lạc chút nào rơi vào tay của Thiên Lân.

Biết được có chuyện, Thiên Lân trong lòng đầy kỳ vọng, chăm chú nhìn mặt kính đen ngòm như mực trong tay, phát hiện vật chất màu đen bề mặt dần dần tan ra, để lộ mặt kính sáng rõ, bề mặt dày đặc những phù hiệu, chính là những phù hiệu đã khắc trên vách trong của Thôi Mệnh chung.

Những chữ hiện lên này Thiên Lân cũng không nhận ra chữ nào, nhưng lại vô cùng huyền diệu khắc vào trong não của hắn.

Sau đó, khoảng chứng một lúc sau, những chữ trên mặt kính biến mất, để lộ một cái chuông đồng và một hàng chú giải.

Theo Thiên Lân thấy, chuông đồng đó là Thôi Mệnh chung của Thôi Linh Cô, nhưng chú giải lại nói:

- Chuông là điều huyền diệu của âm, xuất hiện từ thời Chiến Quốc, treo lơ lửng ở Mục Sơn, sức mạnh thấu trời đất. Ngày năm gió xâm thực, Thiên Cương hạ xuống, phá mây rẻ trời, cả mặt đất chấn động.”

Hơi kinh ngạc, Thiên Lân tự nói: “Âm Huyền chung, cái tên này hơi kỳ quái, bất quá uy lực thật ra không tồi. Nhưng những chữ này thật ra có ý nghĩa thế nào đây?”

Trong tiếng tự hỏi, mặt kính trong tay Thiên Lân đột nhiên lóe lên một luồng sáng, một chùm hào quang màu xanh nhạt bắn thẳng vào trán của Thiên Lân.

Thời khắc đó, Thiên Lân hơi kinh ngạc lại không chút lưu ý đến, trên trán hắn xuất hiện một hình vẽ dễ dàng hấp thu luồng hào quang đó, khiến nó hóa thành một loại năng lực khuếch tán ra trong não.

Chớp mắt, trong mắt Thiên Lân lóe lên ánh sáng, vẻ vui mừng và kinh ngạc hiện ra trên mặt hắn, khiến hắn nhịn không được phải hoan hô:

- Mặt kính này quả thật quá thần diệu, quả thực không gì làm khó được, nghĩ đến điều gì là có điều đó, quả thực là kính thần.

Té ra, vừa rồi chùm hào quang do mặt kính phát ra là một loại năng lực có thể phân biệt được những ký hiệu trên thành trong của Âm Huyền chung, điều này sai không khiến Thiên Lân hưng phấn và vui mừng được?

Đã có năng lực này rồi, Thiên Lân nhanh chóng biết được ý nghĩa của những chữ khắc trên thành trong của Âm Huyền chung, hiểu được Âm Huyền chung xuất hiện từ thời kỳ Chiến Quốc, sau khi tạo thành thì treo ở trên đỉnh của Mục Sơn, trải qua ngàn năm mưa sa gió táp, tự nhiên hấp thu được sức mạnh của Thiên Cương trên thế gian, khiến cho mỗi lần đánh vào nó sẽ sản sinh uy lực kinh hồn bạt vía.

Ngoài ra, chuông này chịu ảnh hưởng của nhu kình từ gió âm, âm nhu của chất âm mà bá đạo, vì thế có tên là Âm Huyền chung, lại không ngờ bị người đời sau đặt tên là Thôi Mệnh chung.

Bỏ những điều đó, trên thành trong của Âm Huyền chung còn khắc một khúc nhạc có tên là “Cửu Châu Nộ” viết đặc biệt cho Âm Huyền chung.

Thiên Lân từ nhỏ đã thông tuệ, Điệp Mộng mẹ hắn cũng đã từng đề cập đến phương pháp tu luyện về mặt âm luật, vì thế đối với khúc nhạc Thiên Lân hoàn toàn không xa lạ, nhanh chóng lĩnh ngộ được.

Thật ra, đối với Tu Chân giới, người tu luyện kiếm thuật thông thường đều biết ít nhiều về một số âm luật, bởi vì bọn họ thường xuyên dùng kiếm làm nhạc khí phát xuất tiếng kiếm ngâm kỳ diệu để mê hoặc, dẫn dụ, gây thương tổn cho địch nhân.

Thiên Lân ting thông đủ loại pháp quyết, loại khúc nhạc này tuy thâm sâu ảo diệu, nhưng sao có thể làm khó được hắn?

Nhưng có một điểm Thiên Lân thấy rất kỳ quái, đoạn ghi chép về Âm Huyền chung cố nhiên khó thấy nhưng đối với hắn phần lớn không có chỗ sử dụng.

Mặt kính trong tay của hắn nếu đã thần kỳ như vậy, hoàn toàn có thể mang khúc nhạc “Cửu Châu Nộ” này ghi vào lòng hắn được rồi, vì sao còn muốn ghi lại toàn văn trong não hắn vậy?

Đây là chỉ sơ thất vô tâm hay còn có mục đích khác đây?

Trong lúc suy nghĩ, Thiên Lân đột nhiên phát hiện Thôi Linh Cô đã dừng tay, ngầm biết rằng bà ta cho mình đã chết, lập tức không khỏi thầm giận, quyết định đoạt lấy Âm Huyền chung của bà ta.

Đã có quyết định như vậy rồi, thương thế của Thiên Lân cũng không còn nặng lắm, lập tức nhanh chóng bắn ra, ngay lúc thoát khỏi Âm Huyền chung, pháp quyết trong người thay đổi, ẩn tàng tuyệt kỹ của bản thân, đổi lại Hạo Nhiên Chính Khí có khí thế to lớn đột nhiên xuất hiện, điều này khiến cho Thôi Linh Cô và những người khác cảm thấy rất kinh ngạc.

Thôi Linh Cô vốn vui mừng, cho là bản thân đã tiêu diệt được Thiên Lân, bật cười lớn không ngừng khiến người xem đều lo lắng cho Thiên Lân.

Nhưng ai ngờ trong chớp mắt, Thiên Lân đột nhiên xuất hiện. Điều này khiến mọi người sượng mặt, sửng sốt nhìn hắn.

Bật cười kỳ dị, Thiên Lân tay phải múa lên, hàn khí trong lòng bàn tay ngưng tụ lại, một thanh kiếm băng đột nhiên xuất hiện liền hóa thành ngàn vạn bóng kiếm, theo sự khống chế của Thiên Lân bao trùm khắp Thôi Linh Cô.

Gào giận một tiếng, Thôi Linh Cô muốn phản bác, nhưng thân thể bà ta đông cứng lại, một nhát kiếm băng liền cắm thẳng lồng ngực của bà.

Thân thể run rẩy, Thôi Linh Cô mặt đầy kinh ngạc, cúi đầu nhìn thanh kiếm băng trước ngực, không tin được cất tiếng:

- Không, không thể nào! Vì sao lại như vậy, vì sao vậy?

Ánh sáng nhạt chợt lóe lên, bóng kiếm đột nhiên tan biến. Thiên Lân xuất hiện trước mắt Thôi Linh Cô, lạnh lẽo nói:

- Trên thế gian có rất nhiều chuyện chỉ có kết quả, không có vì sao cả.

Dứt lời tay phải múa kiếm băng chém xuống vừa hay đánh trúng vào Âm Huyền chung, lập tức đẩy văng thân thể của Thôi Linh Cô.

Tay trái phất một cái, lòng bàn tay của Thiên Lân ánh xanh lấp lánh phát ra một chùm ánh sáng nối liền vào Âm Huyền chung to lớn, khiến nó chớp mắt đã biến lại nguyên dạng rơi vào trong tay của hắn.

Thôi Linh Cô bất ngờ vô cùng, thân thể nhanh chóng nhảy phốc về, khi đến gần Thiên Lân, thân thể chia thành ba, trong đó hai phân thân cố hết sức đoạt lại, một phân thân khác lại bay vút lên không dường như có một ý đồ khác.

Thiên Lân vẻ mặt lạnh lẽo, không thèm nhìn Thôi Linh Cô, thanh kiếm băng trong tay rung lên, làn kiếm dày đặc gào thét chuyển động, chớp mắt đã hình thành tám cột kiếm dùng phương vị Bát Quái phân bố quanh người, tạo thành một vòng phòng ngự nghiêm mật, tổng thể xuất hiện ánh sáng màu trắng bạc, ngay khi Thôi Linh Cô xông đến, thoáng cái đã chém nát hai phân thân của bà.

Ngửng đầu nhìn lên, Thiên Lân cười nói:

- Muốn đoạt lại, ngươi hãy … đáng ghét … không ngờ lại trốn mất.

Té ra thời khắc đó, Thôi Linh Cô xem ra tức giận muốn đoạt lại bảo vật, thật ra lại bình tĩnh vô cùng, sau khi cân nhắc lợi hại, đã dứt khoát chọn phương án bỏ chạy.

Một chiêu này của Thôi Linh Cô bất ngờ vô cùng, cho dù là Thiên Lân thông minh hơn người, trước đó cũng không hề dự liệu được.

Thật ra, nói trắng là Thiên Lân không có kinh nghiệm, nếu như hắn đã trải qua trăm trận chiến, Thôi Linh Cô tuyệt đối không có cơ hội bỏ chạy như vậy được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.