Thất Giới Hậu Truyện

Chương 301: Kinh nhân phát hiện (Phát hiện kinh người)




Tân Nguyệt kinh ngạc nói:

- Có chuyện lạ vậy sao? Chàng không có sai đó chứ?

Thiên Lân cười khổ nói:

- Ta cũng không nói chính xác được, hay là chúng ta đi xem một chuyến, coi thử còn có thể bắt kịp được không.

Kéo tay Tân Nguyệt, Thiên Lân thi triển thuật Thuấn Gian Chuyển Di của Băng Thần quyết, chớp mắt đã vượt qua một trăm ba mươi dặm, xuất hiện ở trong một khe núi lớn. Tân Nguyệt vẻ mặt trắng nhợt đi, đối với loại thuật Thuấn Gian Chuyển Di, thân thể chịu áp lực rất lớn, vì thế vẻ mặt không được tốt lắm.

Quan sát tình hình trong khe núi hẹp, Thiên Lân liếc mắt liền nhìn thấy rõ ràng dấu chân khổng lồ tươi tắn. Thuận theo phương hướng dấu chân tiến lên, Thiên Lân phát hiện đôi bàn chân không lồ trong gió tuyết đang tiến lên rất nhanh, cũng đang từ từ đi lên, chầm chậm đi thẳng vào không trung.

Kéo tay Tân Nguyệt, Thiên Lân cũng không quản nguy hiểm, thân thể bắn ra nhanh chóng, chớp mắt đã rút ngắn cự ly giữa hai bên còn hơn chục trượng. Như vậy, Thiên Lân có thể nhìn rõ đôi bàn chân để trần cùng với chưa tới nửa bắp chân. Cảm giác da có vẻ đen hơn người thường rất nhiều, vẫn còn hơi ố vàng, lông mọc khắp chân, nhìn hệt như lông bờm, rất thô và dài.

Do đôi chân đó cứ liên tục tiến lên, mỗi bước có cự ly đến chục trượng, lại từng bước lên cao, bắp chân cũng dần dần bị một tầng mây khí che phủ, phỏng chừng nhanh chóng ngay cả bàn chân cũng biến mất trong tầng mây khí. Thiên Lân trong lòng nóng nảy, nhưng lại không dám ngang nhiên vọt lên đằng trước, chỉ đành kéo Tân Nguyệt bay vút lên cao, muốn từ trên nhìn xuống dưới, xem thử có thể thấy được hình dáng của người khổng lồ hay không. Nhưng điều khiến Thiên Lân bất ngờ, hắn và Tân Nguyệt ở trên độ cao trăm trượng, chỉ nhìn thấy được một vùng mây khí vô cùng yếu ớt, trong suốt, cơ hồ không nhìn được những biến hóa nhỏ bé, căn bản không nhìn ra được hình dạng của người khổng lồ.

Lúc này, đôi bàn chân đã dần dần bị mây khí che phủ. Thiên Lân và Tân Nguyệt đi theo đã được vài dặm, nhưng cuối cùng cũng không thấy được gì, cũng không cảm ứng được chút khí tức nào của người khổng lồ, mọi thứ cứ vậy mà kết thúc.

Ngừng lại, Thiên Lân hỏi:

- Có cảm tưởng thế nào?

Tân Nguyệt cười cười, hơi khổ sở nhỏ giọng lẩm bẩm:

- Cảm giác nói ra sẽ không có người tin, thật là hoang đường.

Thiên Lân trầm ngâm nói:

- Nhưng đây là chuyện phát sinh thật sự, chúng ta phải suy nghĩ một chút, người khổng lồ này vì sao chỉ lộ ra một đôi bàn chân, hắn xuất hiện như thế nào, biến mất thần bí như thế nào? Hiện nay hắn đi đâu rồi?

Tân Nguyệt cau mày nói:

- Theo tình hình hiện tại, không có bất cứ điều gì để tham khảo, phỏng chừng không có kết quả nào. Hay là chàng đi tìm Hoa Hồng và Mẫu Đơn, như vậy có lẽ thực tế hơn.

Thiên Lân cười cười, cảm thấy cũng đúng, vì thế dẫn Tân Nguyệt rời đi.

Bầu trời, hoa tuyết vẫn như cũ, không nhìn thấy bất cứ khác thường nào. Ngoại trừ một hàng dấu chân khổng lồ trên mặt tuyết khiến người ta khó hiểu ra, căn bản không tìm được chút khác biệt nào. Thật ra, dấu chân khổng lồ này đến từ nơi nào, vì sao chỉ có thể nhìn thấy một đôi bàn chân thôi. Nó xuất hiện do trùng hợp hay cố ý làm ra vậy, hoặc là một dấu hiệu lơ đãng của thời gian không gian đan xen nhau? Điểm này, đang chờ đợi cao thủ Băng Nguyên đi truy xét.

Rời khỏi khu vực có dấu chân khổng lồ rồi, Thiên Lân dẫn Tân Nguyệt tiếp tục tìm kiếm tung tích của Mẫu Đơn và Hoa Hồng.

Khoảng chừng thời gian tàn một nén hương, hai người đến một cùng tuyết bằng phẳng, Thiên lân đang chuẩn bị lợi dụng Băng Thần quyết thăm dò tình hình trong phương viên trăm dặm, mặt tuyết dưới chân đột nhiên lắc lư, điều này khiến hắn và Tân Nguyệt đều thấy kỳ quái. Liếc chung quanh, Thiên Lân chú ý đến một nơi tương đối bằng phẳng như một đồng bằng nhỏ khoảng chừng vài dặm. Rất thích hợp để xây dựng một số phòng ốc các loại.

Trước mắt, nơi này xuất hiện một số biến đổi rõ ràng khiến người ta khó mà tưởng tượng được. Trước hết, chấn động mặt đất càng lúc càng lớn, kéo dài khoảng chừng một tuần trà, mặt tuyết đột nhiên vỡ ra một khe nứt đi về phía Tây, hơn nữa càng lúc càng lớn, chỉ giây lát đã biến thành một khe núi, vô số băng tuyết sụp đổ ập vào trong khe nứt. Một lúc sau, băng tuyết rơi xuống khe sâu này bắt đầu tan chảy hình thành một lượng lớn nước lạnh, hơn nữa còn tràn ra xung quanh rất nhanh, dần dần biến thành một cái hồ. Quanh đó, băng tuyết chịu ảnh hưởng cũng nhanh chóng tan ra thành nước lạnh, chảy vào trong hồ khiến mực nước trong hồ dần dần tăng lên, hơn nữa còn phát ra khí nóng rõ ràng, khiến cho nước hồ từ trong suốt trở nên có màu nâu nhạt, toát ra vài phần quỷ dị.

Thiên Lân và Tân Nguyệt bay lên không trung, kinh ngạc nhìn mọi thứ, vẻ mặt toát ra thần sắc không tin được. Trong thế giới quan của hai người, hiện tượng này căn bản không cách gì giải thích. Nhưng chuyện không cách nào giải thích này lại thật sự xuất hiện trong mắt của hai người.

Quan sát một lúc, Tân Nguyệt hỏi:

- Đang suy nghĩ gì đó?

Thiên Lân nhìn khe sâu dưới chân, phát hiện phạm vi khuếch tán càng lúc càng lớn, trong hồ cuồn cuộn khí nóng bao trùm, khiến trong lòng hắn rất là khiếp hãi, ngầm toàn lực thúc động Băng Thần quyết thăm dò tình hình dưới mặt đất.

Ngoài miệng, Thiên Lân lại nói:

- Ta đang nghĩ, thứ này làm sao hình thành, nó một lúc sau sẽ biến mất hay là sẽ tồn tại mãi mãi, hoặc là phát sinh sẽ có biến hóa.

Tân Nguyệt khẽ nói:

- Chàng hy vọng nó sẽ như thế nào?

Thiên Lân sửng người, câu này của Tân Nguyệt hỏi hơi kỳ quái, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại có vài phần huyền diệu. Nếu theo suy nghĩ của bản thân, chính là bảo hắn giữ nguyên hiện trạng hay là biến mất lập tức, hoặc xuất hiện biến hóa mới đây? Điểm này Thiên Lân còn chưa thật sự suy nghĩ cẩn thận.

Lúc này, trong não Thiên Lân xuất hiện một hình ảnh, đó là một số tình hình ở dưới đáy của hồ nước. Theo hình ảnh hiện ra, bên dưới hồ có một chùm vật thể phát sáng, hình dáng vô cùng to lớn, phân bố theo hình tròn, dài ước chừng năm dặm, rộng bốn dặm, màu nâu bụi, đang ở trạng thái chấn động nhè nhẹ. Còn thật ra là thứ gì, hình ảnh trong não của Thiên Lân hơi mơ hồ, dường như Băng Thần quyết bị quấy nhiễu nhất định, khiến không cách nào nhìn rõ ràng được.

Tân Nguyệt quan sát tình trạng của Thiên Lân, thấy hắn không nói, tiếp tục hỏi:

- Sao vậy, vấn đề này làm khó chàng sao?

Thiên Lân lắc đầu nhè nhẹ, khẽ nói:

- Ta phát hiện đáy vực này có một số chuyện, nhưng lại không rõ lắm, ta không thể nào xác định là thứ gì, nhưng ta có thể cảm ứng được nó đang hoạt động.

Tân Nguyệt không hiểu nói:

- Chàng nói rõ ràng hơn một chút.

Thiên Lân nghĩ một lát, giải thích:

- Sự hình thành bên trên này và một thứ nào đó bên dưới có quan hệ. Đó là một thứ gì đang hoạt động, là gì ta không rõ lắm, nhưng nó có màu nâu bụi, dài chừng năm dặm, rộng bốn dặm, hình dáng rất to lớn. Ta nghĩ không biết nó là thứ gì, vì thế …

Hiểu được ý của Thiên Lân, Tân Nguyệt cau mày nói:

- Vật to lớn như vậy, lại có thể tạo nên một cái hồ ở trên Băng Nguyên, còn có thể phát xuất nhiệt độ cao khiến nước biến thành màu xanh nâu, đây là thứ gì vậy?

Thiên Lân khổ sở nói:

- Ta cũng không rõ ràng lắm. Ta bây giờ đột nhiên phát hiện, Băng Nguyên quả thật quá thần bí rồi. Một năm trước chúng ta gặp người khổng lồ, thấy được Thiên Dực tộc, một năm sau lại gặp cao thủ Ngũ Sắc Thiên Vực, gặp được Xà Thần, lại gặp cái hồ thần bí khó dò có thứ gì kỳ quái, ta không biết trên Băng Nguyên sẽ còn xuất hiện những biến cố nào nữa đây.

Tân Nguyệt an ủi nói:

- Gặp là định mệnh, chàng hà tất phải quá để ý. Hiện nay hồ này dường như đã tạm thời ổn định, chúng ta có nên quay về báo cáo sư tổ không?

Thiên Lân trầm ngâm một lúc, quay đầu nhìn chung quanh phân tích:

- Theo phỏng đoán của ta, chuyện này sẽ nhanh chóng trở thành một tiêu điểm mới, sẽ chuyển dời sức chú ý của mọi người. Nếu có người lợi dụng cơ hội đánh lén, chúng ta sẽ tương đối bất lợi.

Tân Nguyệt gật nhẹ, hỏi tiếp:

- Chàng chuẩn bị làm thế nào?

Thiên Lân chần chừ một lúc nhẹ nhàng nói;

- Ta muốn đóng băng hồ này lại, che một cái nắp bên trên của nó, nhìn bên trên giống như là một cái núi tuyết để che phủ bí mật ở đây, tránh quá nhiều người thu được tin tức này.

Tân Nguyệt nhìn xuống chân, kinh ngạc nói:

- Chuyện này dường như không dễ dàng.

Thiên Lân lắc đầu nói:

- Điều này thật ra không khó, nhưng ta đang suy xét, biến hóa dưới hồ này có thể kéo dài nhiều ít. Nếu ta vừa mới che giấu xong, nó lại phát sinh biến hóa, thế thì không phải uổng công chẳng được gì.

Tân Nguyệt suy nghĩ một lúc, kiến nghị:

- Ta thấy chi bằng thuận theo tự nhiên chắc tốt hơn, nếu nó đã xuất hiện, nhất định sẽ khiến người ta chú ý, chàng hà tất phải che giấu nó làm gì?

Thiên Lân nghe vậy, hơi suy nghĩ một lúc liền gật đầu đồng ý.

Như vậy, hai người lơ lửng trên không trung, quan sát tình hình dưới hồ, ai nấy chìm vào trầm tư.

Bầu trời, gió tuyết không ngừng, nhiệt độ rất thấp. Nhưng trong hồ khí nóng cuồn cuộn, nhìn xa xa chỉ thấy hoa tuyết tan chảy hình thành sương nước bao trùm lên mặt hồ.

Cứ như thế, không bao lâu trên mặt hồ sương mù đã nhiều như mây khiến người ta có cảm giác mờ mịt.

Quan sát một lúc, Tân Nguyệt thấy mặt hồ không có biến hóa gì nữa, liền nhắc lại chuyện cũ với Thiên Lân:

- Xem ra tạm thời là ổn định rồi, hay là chúng ta trước hết quay về Đằng Long cốc bẩm báo tình hình.

Thiên Lân trầm ngâm một lúc, đang suy xét có nên trở về hay không, một luồng khí tức kỳ dị đột nhiên truyền đến.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.