Thắt Lưng Hoa

Chương 29: Trịnh yến yến




Màn đêm dần buông xuống, thị trấn cổ kính đã lên đèn. Một vài nữ sinh mặc đồng phục đi ngang qua bên ngoài cửa sổ, khuôn mặt căng tràn nét thanh xuân tươi cười rạng rỡ. Họ vui vẻ nắm tay nhau đi trên con phố dài. Cho dù cách một tấm kính cửa sổ, nhưng Trịnh Yến Yến dường như vẫn có thể nghe thấy tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc của họ.
Đây là niềm hạnh phúc bình dị nhất mà cô ta hằng mong mỏi hồi đi học.
Khi còn nhỏ, cô ta đã từng có một gia đình đầm ấm, sung túc. Trịnh Yến Yến vui tươi hoạt bát, và có rất nhiều bạn thân. Cô ta có một người mẹ hiền từ, một người cha luôn yêu thương vợ con. Nỗi phiền não mỗi ngày của cô ta chẳng qua là ngày mai mặc chiếc váy nào cho xinh. Mãi đến một ngày, cảnh sát đến nhà bắt bố cô ta đi, mẹ cô ta khóc lóc đến độ ngất xỉu mấy lần.
Lần đầu tiên cô ta nghe thấy những từ ngữ đáng sợ như “gϊếŧ người vứt xác” từ miệng những người lớn. Bộ đồng phục màu xanh lam và khuôn mặt xám như tro tàn của bố cô ta đã trở thành dấu ấn khó phai mờ trong tâm trí của cô ta. Kể từ đó, Trịnh Yến Yến không còn gặp lại bố mình nữa. Mẹ cô ta không thể chịu đựng được những lời đàm tiếu của hàng xóm láng giềng, nên đã nhiều lần chuyển nhà đi nơi khác. Trịnh Yến Yến cũng bởi vậy mà phải chuyển trường mấy lần. Theo thời gian, tính cách cô ta càng ngày càng trở nên lầm lì. Thế nhưng, bất kể cô ta đi đến đâu thì bóng ma trong ký ức đó vẫn đeo đẳng bám theo.
“Trông cô ta giả vờ thanh cao như vậy, ai mà ngờ được lại là con gái của một kẻ sát nhân chứ.”
“Đây gọi là không thể “trông mặt mà bắt hình dong”.”
Trịnh Yến Yến cho rằng chỉ cần bản thân đủ mạnh mẽ thì có thể làm ngơ trước những ánh mắt và lời xì xầm bàn tán của người khác. Trong những năm tháng trưởng thành, cô ta đã quen bao bọc bản thân bằng lớp vỏ cứng rắn, để không bị tổn thương. Dần dà, cô ta tưởng rằng mình đã trở thành người kiên cường nhất.
Tuy nhiên, Ngụy Tuần đã khiến cô ta hiểu rằng, dẫu cô ta có giả vờ tốt đến đâu, thì mặc cảm tự ti đã ngấm sâu vào tận trong máu. Anh là ánh nắng ấm áp trong tim cô ta, nhưng nếu đến gần anh, một người đã chìm đắm trong băng giá như cô ta sẽ bị bỏng rộp.
Cô ta biết rằng bản thân nhát gan, không dám tiến lên một bước. Thà làm bạn với anh còn hơn là cuối cùng sẽ rời đi một cách thảm hại. Đây là sự kiêu ngạo cuối cùng của cô ta. Trịnh Yến Yến không muốn thừa nhận, nhưng thật ra cô ta vẫn luôn chờ đợi, chờ đợi Ngụy Tuần thích mình, chờ đợi anh chủ động tiến lên một bước. Mặc dù cô ta và Phùng Triều đã bên nhau, còn Ngụy Tuần cũng đã có bạn gái, nhưng cô ta vẫn cứ đợi. Chỉ là, bây giờ cô ta đã không đợi được nữa. Nhϊếp Thông và Lữ Thanh Thanh nói với cô ta rằng Ngụy Tuần đã kết hôn.
Chuông gió treo trước cửa quán cà phê kêu leng keng, đánh thức Trịnh Yến Yến đang đắm chìm trong hồi ức. Cô ta nhìn ra cửa và trông thấy bóng dáng cao lớn của Ngụy Tuần hiện ra trước mắt.
Trong phút chốc, thời gian như quay ngược trở lại, cô ta như ngược về quá khứ. Hai người bước đi dưới tán cây xanh mát trong sân trường, đột nhiên có cơn gió thổi bay xấp giấy trên tay cô ta, anh liền cúi xuống nhặt những tờ giấy đó lên, rồi sải bước đi về phía cô ta, miệng nở nụ cười tươi, hệt như ánh mặt trời chói chang trên đỉnh đầu.
“Yến Yến à, em…” Ngụy Tuần vội vàng lái xe từ thành phố C đến đây, lại không ngờ rằng sẽ nhìn thấy cảnh này. Quần áo của cô ta hơi xộc xệch, trên trán có một vết thương khá bắt mắt.
Ánh mắt cô ta thoáng xao động, dần dần lấy lại sự tỉnh táo sau khi nghe thấy giọng anh. Cô ta nói: “Anh Ngụy, anh đến rồi à. Em thật sự xin lỗi, làm phiền anh phải chạy đến đây. Em chỉ nhớ mỗi số điện thoại của anh và của mẹ em. Mẹ em tuổi tác đã cao, em không muốn để bà lo lắng.”
Anh không ngồi xuống ghế, chỉ nói: “Đi thôi, anh đưa em đến bệnh viện trước đã.”
Máu trên vết thương đã khô, trông có phần gai mắt. Anh thanh toán tiền cà phê hộ cô ta, rồi hỏi nhân viên phục vụ bệnh viện gần đây nhất nằm ở đâu, sau đó đưa cô ta lên xe. Chiếc xe chạy bon bon trên đường, Ngụy Tuần chăm chú lái xe.
Ánh mắt Trịnh Yến Yến lơ đãng lướt qua bàn tay anh: “Anh Ngụy, em nghe nói anh đã kết hôn. Chúc mừng anh nhé!”
Anh khẽ “ừ” một tiếng, cuối cùng mở miệng hỏi: “Sao em lại bị thương?”
Cô ta gọi điện nói rằng đang đi du lịch ở thị trấn này thì bị mất túi xách và điện thoại di động, nhưng không hề nhắc đến việc mình bị thương.
Trịnh Yến Yến cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên. Vết thương là do cô ta bị va vào cạnh bàn trong lúc cãi nhau, giằng co với Phùng Triều. Anh ta muốn đưa cô ta đi bệnh viện, song đã bị cô ta đẩy ra rồi bỏ chạy. Đến lúc đó, cô ta mới nhớ là mình không mang theo thứ gì bên người.
Trịnh Yến Yến cười gượng gạo: “Em không cẩn thận nên bị thương, không sao đâu.”
Ngụy Tuần chợt ngẩn ngơ nhớ ra cách đây không lâu, anh cũng đã lấy cớ này với Lí Mộ. Thấy Trịnh Yến Yến mím chặt môi, anh không hỏi thêm nữa.
Thị trấn rất nhỏ, chẳng mấy chốc họ đã đến bệnh viện. Bác sĩ xử lý đơn giản vết thương của Trịnh Yến Yến, sau đó nói rằng không có gì đáng ngại. Lúc họ ra khỏi bệnh viện, Phùng Triều đột nhiên xuất hiện với bộ dạng mồ hôi nhễ nhại, vẻ mặt hoảng hốt: “Yến Yến, em không sao chứ?”
Trịnh Yến Yến không ngờ rằng anh ta lại xuất hiện ở đây. Cô ta né tránh bàn tay anh ta, khẽ liếc nhìn Ngụy Tuần một cái. Anh đứng ở một bên, nét mặt rất phân vân. Anh đang phân vân không biết có nên xen vào việc của họ hay không.
Tình huống này khiến cô ta cảm thấy vô cùng khó xử, cứ như thể bị giật xuống tấm màn che, bị phơi bày những gì không tiện nói ra nhất trước mặt người mà mình thích. Bàn tay đưa ra của Phùng Triều giống như con rắn độc, khiến cô ta sợ hãi hét toáng lên: “Anh đừng qua đây!”
Dứt lời, cô ta cuống cuồng cắm đầu bỏ chạy. Phùng Triều liền đuổi theo. Ngụy Tuần tiến lên hai bước rồi dừng lại.
Bóng dáng cao ráo của anh cuối cùng cũng đứng nguyên tại chỗ, hai tay nắm thành quả đấm lại thả ra.
Anh chưa từng thấy Trịnh Yến Yến suy sụp như vậy. Có điều, anh nên lấy tư cách gì để xen vào chuyện của họ. Dù sao Phùng Triều mới là chồng chưa cưới của cô ta.
***
Buổi đấu giá từ thiện tối nay do hội từ thiện thuộc tập đoàn Thành Nhuận của ông Trần và phòng đấu giá phối hợp tổ chức. Những người đến tham gia đều là các gia đình quyền quý ở thành phố C. Từ Nhược Chi vừa bước vào sảnh lớn nguy nga lộng lẫy, đã thu hút ánh mắt của không ít người. Xét về địa vị thì nhà họ Ngụy có tầm ảnh hưởng rất lớn trong giới doanh nghiệp và chính trị của thành phố C. Rất nhiều người chủ động đi tới chào hỏi Từ Nhược Chi. Lí Mộ yên lặng đi theo phía sau, nhìn bà ấy lịch thiệp hàn huyên với mọi người.
Nghe những lời tâng bốc nửa thật nửa giả của đám người này, Lí Mộ phần nào hiểu được tại sao người nhà họ Ngụy, ngoài Ngụy Tuần ra, lại luôn có vẻ cao ngạo. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, và tưởng tượng ra dáng vẻ của Ngụy Diễn khi tham gia những buổi tiệc kiểu này. Chắc hắn anh rất thành thạo trong những buổi tiệc long trọng, nhưng anh khác với bọn họ, bởi anh sẽ không lạc lối, mất phương hướng trong đó.
Buổi đấu giá bắt đầu đúng giờ. Từ Nhược Chi và Lí Mộ ngồi vào chỗ của mình dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ. Sau đó, nhân viên này sẽ đứng bên cạnh và cầm bảng hiệu đấu giá, sẵn sàng chờ mệnh lệnh.
Trước khi đấu giá, người chủ trì buổi đấu giá sẽ giới thiệu sơ qua một lượt, rằng số tiền thu được từ buổi đấu giá hôm nay sẽ được ủng hộ cho công tác dạy học trẻ em vùng cao, bên cạnh đó còn dùng để chữa trị cho trẻ em mắc bệnh hiểm nghèo. Trên màn hình sân khấu xuất hiện những gương mặt hồn nhiên ngây thơ của những đứa trẻ.
Từ Nhược Chi khẽ nói với Lí Mộ: “Cháu xem, những đứa trẻ đó thật đáng thương. Bác nghe Ngụy Tuần nói là ở chỗ cháu cũng có rất nhiều đứa trẻ như thế. Tiểu Mộ à, lần sau cháu về nhà, bác sẽ bảo quản gia Từ chuẩn bị một ít quà, cháu giúp bác mang về cho tụi nhỏ nhé.”
Giọng điệu của bà ấy đầy thương cảm. Lí Mộ nhẹ nhàng đáp “vâng”.
Buổi đấu giá chính thức bắt đầu. Từng tác phẩm nghệ thuật đồ cổ tinh xảo đã được bán đấu giá. Hầu hết những món đồ cổ được sưu tầm và mang ra đấu giá lần này đều do những người có mặt tại đây quyên tặng. Trong đó, chiếc bình sứ từ thời nhà Tống của Từ Nhược Chi quyên tặng là có giá trị nhất. Buổi đấu giá kết thúc sau hơn một tiếng đồng hồ. Bữa tiệc tối bày tỏ sự cảm ơn của ông Trần, người tổ chức buổi đấu giá cũng sắp bắt đầu.
Từ Nhược Chi vẫn luôn quan sát Lí Mộ. Cô không nhìn ngó những người xung quanh, lại càng không nói một lời dư thừa nào. Dường như cô hiểu rất rõ nguyên tắc “nói dài nói dai nói dại”, chỉ im lặng đi theo sau bà ấy. Sự thể hiện của cô nằm ngoài dự đoán của Từ Nhược Chi. Cô điềm đạm, chững chạc, ung dung mà bình tĩnh.
“Tiểu Mộ à, nếu cháu mệt thì có thể tìm chỗ nào đó nghỉ ngơi một lát.”
“Vâng.” Cô không từ chối, chỉ nhẹ giọng đáp lời rồi tìm một nơi yên tĩnh để ngồi nghỉ.
Bấy giờ, cô đã hơi đói bụng, bèn lấy một miếng bánh trên khay của người phục vụ, sau đó chậm rãi ăn. Bỗng nhiên, có một li rượu đưa đến trước mặt Lí Mộ. Cô liền ngẩng đầu lên thì bắt gặp một người không thể xuất hiện ở đây.
“Mộc Thành?”
Mộc Thành trong bộ âu phục chỉnh tề, hoàn toàn khác hẳn khi ở bản Lão An. Hắn ngồi xuống đối diện với cô, khí thế mạnh mẽ khủng khϊếp đã giảm đi phần nào. Lí Mộ hết sức kinh ngạc khi gặp được hắn ở chỗ này. Gặp được người quen ở nơi đất khách quê người quả là một niềm vui bất ngờ, mặc dù người quen này luôn hờ hững với cô.
Cô mỉm cười, hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Vẻ mặt hắn vẫn lạnh lùng khó đăm đăm như mọi khi. Hắn không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại cô: “Cô đi cùng ai vậy?”
Cô thật thà đáp: “Bà Ngụy.”
“Cô và bà ấy có quan hệ như thế nào?”
Giọng điệu của hắn không tốt cho lắm, nhưng Lí Mộ chẳng thèm để ý: “Bà ấy là mẹ của chồng tôi.”
Câu trả lời này khiến Mộc Thành lấy làm ngạc nhiên: “Cô đã lập gia đình?”
“Vâng.” Cô nở nụ cười thản nhiên: “Anh đã từng gặp anh ấy rồi đấy. Chính là anh Ngụy đã từng cứu chúng ta đó.”
Giờ ngẫm lại mới thấy duyên phận thật là một điều kỳ diệu.
Mộc Thành không hỏi nữa, hắn nâng li rượu lên: “Chúc mừng cô.”
Nhận được lời chúc mừng của người thân, Lí Mộ vui không để đâu cho hết. Cô nhìn li rượu trước mặt, ngại ngùng nói: “Tôi đang có bầu, không uống được rượu, vậy thay bằng nước nhé!”
Cô nâng cốc nước lên, chạm nhẹ vào li rượu trên tay hắn. Mộc Thành đợi cô đặt cốc nước xuống mới uống một hơi cạn sạch li rượu của mình.
“Tốc độ của cô nhanh thật đấy!” Trong trí nhớ của hắn, Lí Mộ vẫn còn là một cô bé chưa mọc đủ răng. Lúc hắn đang say sưa uống rượu cùng bạn bè, cô chạy đến gọi hắn với mái tóc thắt bím: “Mộc Thành, Mộc Thành, mẹ tôi bảo anh sang nhà tôi ăn cơm.”
Bạn bè liền trêu chọc hắn: “Này, dì mày đến tìm mày kìa.”
Hồi ấy, hắn đã là một cậu chàng mới lớn, nhưng lại có một “bà dì” chưa thay hết răng. Đó là một điều rất đáng xấu hổ đối với hắn. Khi đó, hắn luôn gườm gườm dọa cô. Thấy hắn dữ tợn, cô lập tức im re, rồi lặng lẽ đứng bên cạnh. Nếu hắn mà không đi cùng cô thì hắn đi đâu, cô sẽ đi theo đó.
“Cô giáo Mộ vẫn ở nhà à?”
Lần trước hắn đi vội do biết tin Mộc Linh qua đời, nên không đến chào hỏi Mộ Lương. Năm hắn bỏ trốn khỏi bản, Mộ Lương vẫn khỏe. Hắn vẫn luôn nhớ rằng bà còn tốt với hắn hơn cả Mộc Linh.
“Mẹ tôi mất rồi.”
Nghe xong, Mộc Thành trầm lặng hồi lâu mới mở miệng nói: “Cô cứ sống thật tốt thì bà ấy sẽ rất vui.”
Trước khi đi, Mộc Thành để lại số điện thoại cho Lí Mộ và nói: “Tôi không đến dự được đám cưới của cô, nhưng tiệc đầy tháng của bé con, dù lúc đang ở đâu, tôi cũng sẽ đến tham dự. Cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc Mộc Linh, và cảm ơn tất cả những gì cô đã làm cho tôi. Nếu gặp phải khó khăn rắc rối gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi.”
Lí Mộ gật đầu: “Vâng. Anh giữ gìn sức khỏe nhé!”
Sau khi Mộc Thành đi, Từ Nhược Chi sai người đến tìm cô. Bà ấy ít nhiều cũng quan tâm đ ến tình hình sức khỏe của cô hiện giờ, do đó không định ở lại đây lâu.
Từ Nhược Chi chào tạm biệt ông Trần, sau đó đưa Lí Mộ về biệt thự nhà họ Ngụy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.