Thắt Lưng Hoa

Chương 6: Mộc thành




Lí Mộ cảm thấy người nọ tuổi chừng ba mươi, và trông quen quen, nhưng cô không nhớ rằng mình có quen người nào tầm tuổi này.Hắn nhìn lướt qua Lí Mộ, rồi tiếp tục nện bước vững vàng đi về phía trước.
Lí Mộ khiếp vía trước ánh mắt của hắn, bèn vội vàng quay mặt đi.Cô không nhớ ra được người đàn ông kỳ lạ đó là ai, vì thế nhanh chóng quẳng chuyện này ra sau đầu.
Chẳng mấy chốc sau khi hắn rời đi, Đại La kéo A Tranh phăm phăm chạy tới.“Vừa rồi cậu có trông thấy một gã đàn ông rất bặm trợn không hả Tiểu Mộ?”Cô gật đầu, lại thấy A Tranh hôm nay hơi khác thường.
Cô ấy bám chặt lấy cánh tay của Đại La, giọng nói run run: “Đại La, mình sợ, mình muốn về nhà!”“Đừng sợ, đây là nhà của Tiểu Mộ, không có người xấu đâu.” Đại La vỗ nhẹ A Tranh, rồi khẽ nói với Lí Mộ: “Lúc nãy mình và A Tranh đã gặp gã đàn ông dữ tợn kia trên đường đến nhà cậu.
A Tranh không cẩn thận va vào hắn, bị hắn liếc mắt một cái, thế là sợ phát khóc.”A Tranh hoảng hốt ra mặt, liền kéo họ đi vào nhà.Đại La lại nói tiếp về người kia: “Mình nghe thím Vương kể rằng hắn là người trong bản mình.
Cậu đoán xem hắn là ai?”Lí Mộ vừa lắc đầu vừa hỏi: “Là ai?”“Là Mộc Thành đấy.
Cậu còn nhớ hắn không?”Mộc Thành? Ngay khi Đại La nói ra cái tên này, hai khuôn mặt trong đầu Lí Mộ bắt đầu chồng khít với nhau.Lí Mộ tuy ít tuổi nhưng lại có vai vế cao.
Quan hệ giữa cô và Trương Trí Viễn chỉ là xưng hô ngoài miệng, thật ra không phải họ hàng máu mủ gì.
Tuy nhiên, cô và Mộc Thành đúng là có quan hệ thân thích, hắn phải gọi cô bằng dì.Bố của cô là chú họ của mẹ hắn.
Cô gọi mẹ hắn bằng chị, hắn phải gọi cô bằng dì.Trong ký ức của Lí Mộ, Mộc Thành là một thiếu niên với đôi mắt hung dữ.
Mỗi lần bố cô gặp hắn đều sẽ lên tiếng dạy bảo vài câu, nhưng dạy bảo xong thì lại cảm thấy thương xót và chẳng biết làm thế nào.Mộc Thành không có bố, mẹ hắn ăn nằm với rất nhiều người, ngay cả bà ấy cũng không rõ bố của hắn là ai.
Sau khi tìm khắp một lượt mà không ai đứng ra chịu trách nhiệm, bà ấy định bỏ cái thai.
Có điều, bác sĩ nói rằng thành tử cung của bà ấy quá mỏng, nếu phá thai thì sau này không biết còn có thể mang thai được nữa hay không.
Bà ấy bèn giữ lại đứa bé.Người chị họ này của Lí Mộ không phải là một người mẹ đúng nghĩa.
Sau khi sinh Mộc Thành, bà ấy không bớt đi cái tính đàng điếm của mình, mà lại tiếp tục dan díu với một đống đàn ông, gần như bỏ mặc Mộc Thành.
Phụ nữ trong bản đều ghét bà ấy, còn nói rằng đứa trẻ do bà ấy trơ trẽn sinh ra cũng chỉ là đồ con hoang.
Mộc Thành đã lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, thế cho nên hiển nhiên lại càng không phải là một người hiền lành, dễ gần.
Khi còn là một thiếu niên, hắn hay đánh nhau, uống rượu, đi đến đâu cũng bị mọi người né tránh.
Sự hung hãn của hắn trong lúc đánh đấm đã tạo thành mối đe dọa đối với các bản xung quanh.
Về sau, hắn chém bị thương một người đàn ông có quyền có thế ở bản bên cạnh, bèn lẳng lặng bỏ trốn khỏi bản Lão An ngay trong đêm, từ đó bặt vô âm tín.Nhiều người cho rằng hắn không chết thì cũng đã vào tù, người như hắn sẽ chẳng bao giờ đi theo con đường đúng đắn.Song, mẹ của Lí Mộ lại nói rằng Mộc Thành thật ra là một đứa trẻ ngoan.Lí Mộ nói với Đại La là cô muốn đi tìm Mộc Thành, bởi vì trước lúc lâm chung, mẹ hắn đã giao sổ tiết kiệm và giấy tờ đất đai cho bố của cô, nhờ ông cất hộ.
Bà ấy còn dặn nếu Mộc Thành trở về, hoặc có tin tức gì thì mong ông giao lại những thứ này cho hắn.Đại La không dám đi, A Tranh lại càng sợ hãi, co rúm lại phía sau.Lí Mộ liền bảo họ cứ về nhà trước, còn mình thì đi vào nhà, lục tìm sổ tiết kiệm và giấy tờ đất đai của mẹ Mộc Thành gửi lại được cất trong tủ, sau đó bỏ vào chiếc túi nhựa, rồi một mình đi đến nhà hắn.Đằng trước và đằng sau cổng nhà hắn, cỏ đã mọc um tùm cao đến nửa người.
Cô nhìn thấy hắn qua đám cỏ dại và cánh cửa đã mở toang.
Hắn đang lục lọi gì đó trong nhà.“Mộc Thành.” Lí Mộ gọi hắn nhưng hắn không nghe thấy.
Cô bèn gọi to lần nữa.Mộc Thành đang nhấc chiếc ghế chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Lí Mộ đứng trước cửa, cỏ dại gần như đã che kín đến ngực cô.
Hắn cứ như vậy nhìn cô mà không nói lời nào, khuôn mặt lạnh lùng vẫn không hề dịu đi.“Tôi là Lí Mộ đây, anh còn nhớ không?”Mộc Thành vẫn nhớ rõ Lí Mộ, người dì kém hắn rất nhiều tuổi.
Lúc hắn rời bản, cô mới khoảng bảy, tám tuổi.
Hai người không hay qua lại, nên rất ít tiếp xúc với nhau.“Có chuyện gì?” Hắn nói với giọng lạnh lẽo, và tiếp tục công việc trên tay.Đã lâu không có ai sống trong ngôi nhà này, vì thế mọi thứ đều đã xập xệ hết cả.
Lí Mộ đoán có lẽ hắn về đến nhà còn chưa kịp ngồi xuống nghỉ ngơi, bây giờ cũng đã gần trưa, cô bèn hỏi: “Anh ăn cơm chưa? Đến nhà tôi ăn cơm đi!”Mộc Thành chẳng buồn quay đầu lại, chỉ dửng dưng nói: “Cô có việc gì thì cứ nói thẳng đi!”Lí Mộ nghĩ, chắc hẳn hắn còn chưa biết chuyện mẹ hắn đã qua đời.
Cô không biết nên nói thế nào với hắn, thế là đưa chiếc túi nhựa ra, chậm rãi nói: “Đây là những thứ mẹ anh để lại cho anh, và nhờ gia đình tôi giữ hộ.
Anh cầm lấy đi.”Mộc Thành dừng động tác, từ trong nhà đi ra.
Chiếc áo phông đen của hắn đã dính đầy bụi, cảm giác áp bách toát ra theo bước chân của hắn khiến Lí Mộ cảm thấy hơi khó chịu.
Hắn cầm lấy chiếc túi nhựa, vừa lật bừa ra xem, vừa thờ ơ hỏi: “Mộc Linh đi đâu rồi?”Mộc Linh là tên của mẹ Mộc Thành.
Lí Mộ ngập ngừng chốc lát, rồi nghiêm nghị đáp: “Mẹ anh đã mất cách đây tám năm.”Trên đời này, mỗi người mỗi vẻ khi buồn, có người sẽ khóc to, có người sẽ khóc thầm, cũng có người sẽ không nói một lời, chôn chặt mọi cảm xúc trong lòng.Mộc Thành cầm chiếc túi đứng đó hồi lâu.Lí Mộ không biết nên an ủi một người đã mất mẹ như thế nào.
Khi mẹ cô qua đời, cô cũng bỏ ngoài tai mọi lời an ủi.
Mộc Thành cứ đứng như vậy cho đến khi Lí Mộ cảm thấy mình nên rời đi, hắn mới mở miệng hỏi: “Bà ấy được chôn cất ở đâu?”Cô dẫn Mộc Thành đi thăm mộ mẹ hắn, nhưng chỉ đứng từ xa nhìn hắn quỳ xuống lạy ba lần trước mộ.
Nhìn cảnh này, cô lại nhớ đến bố mẹ và ông nội của mình.
Liệu họ có được đoàn tụ và sống hạnh phúc ở nơi xa xôi đó không, họ có biết là cô thật sự rất nhớ họ không?Liệu những cơn gió trên núi có thể mang theo nỗi nhớ nhung về phương trời xa không?Mộc Thành và Lí Mộ, hai người một trước một sau rời khỏi nghĩa địa.Họ còn chưa về đến gần nhà hắn thì đã trông thấy một đám người đứng bu trước cửa.
Có người hét toáng lên: “Hắn kia kìa.” Sau đó, cả đám lập tức quay đầu nhìn họ.Mộc Thành dừng bước, nhìn thẳng vào nhóm người có ý đồ xấu bằng ánh mắt rét căm.Một người đàn ông vạm vỡ cởi trần, da đen bước ra khỏi đám người.
Gã vác con dao quắm chặt củi trên vai, khệnh khạng đi tới: “Tao còn tưởng thằng ôn con mày đã chết dấp ở bên ngoài rồi cơ chứ, vậy mà vẫn dám vác mặt về đây cơ đấy.
Cũng nên tính toán món nợ năm đó rồi nhỉ.”Mộc Thành vẫn đứng im, chỉ gằn giọng nói: “Cút!”Người kia chửi thề một tiếng, sau đó định ra tay.
Nhưng Lí Mộ đã nhanh chóng đứng chắn trước mặt Mộc Thành.
Gã đàn ông nhổ toẹt một bãi nước bọt, cục súc nói: “Tao không chém phụ nữ, phắn sang một bên!”Lí Mộ nhìn con dao quắm và khuôn mặt đen sạm của gã, lại cảm thấy chột dạ: “Anh mà còn đến gần là tôi sẽ hô hoán lên đấy.”Người kia luôn miệng chửi bới và hùng hổ lao về phía cô.
Chỉ là, gã còn chưa kịp làm gì thì Mộc Thành đã túm lấy cánh tay của Lí Mộ, kéo cô ra.
Thấy tình hình căng thẳng đến nghẹt thở giữa hai người họ, Lí Mộ sợ hãi che mắt lại.“Cô Lí Mộ ơi!”Một giọng nói quen thuộc vang lên, tiếng hét thảm thiết không xuất hiện như trong dự đoán.
Lí Mộ vội vàng bỏ tay xuống thì trông thấy một bóng người đứng trên sườn núi cách đó không xa.
Anh nở nụ cười ấm áp, và ung dung đi về phía cô.Cô ngây người nhìn anh đi đến gần trước mặt.Ngụy Tuần phớt lờ sự tồn tại của đám người đang giương cung bạt kiếm kia, thản nhiên nói chuyện với cô.
Kẻ cầm đầu toan nổi điên, song đã bị đồng bọn giữ lại và rỉ tai vài câu.Hầu như tất cả mọi người trong bản đều tham gia buổi lễ tiếp đón các vị khách được tổ chức một cách rầm rộ hai ngày trước, vì vậy bọn họ đều biết rằng Ngụy Tuần không phải là người mà bọn họ có thể trêu vào.
Lí Mộ ngẩn tò te nhìn Ngụy Tuần lôi những chủ đề linh tinh ra để nói, lại ngơ ngác trả lời thuận theo lời anh.Nhóm người kia nhất thời không dám manh động.Chẳng mấy chốc, ông trưởng bản và những người dân trong làng nghe được tin đã chạy tới.
Lúc này, mọi người đã xúm đông xúm đỏ, bầu không khí sặc mùi thuốc súng cũng biến mất.
Đám người kia hậm hực rời đi.
Bấy giờ, cuối cùng Lí Mộ mới cảm thấy yên tâm.
Mộc Thành vẫn im lặng suốt từ nãy đến giờ, như thể mọi chuyện sắp xảy ra khi nãy hoàn toàn chẳng liên quan đến hắn.
Hắn đi vòng qua bọn họ, rồi đi về phía căn nhà của mình.Sau khi đám đông giải tán, Lí Mộ thở phào một hơi, và nói với Ngụy Tuần: “Cảm ơn anh nhé, nhưng vừa nãy anh mạo hiểm quá.”Nếu những người đó không nhận ra anh, chẳng phải là anh đã vô cớ bị cuốn vào vụ này sao? Cô không dám tưởng tượng lỡ như có chuyện gì xảy ra thì phải làm thế nào?Tuy nhiên, câu này rõ ràng mới là điều Ngụy Tuần muốn nói với cô: “Người bình thường gặp phải tình huống như vậy, chỉ cần bình tĩnh và lí trí một chút thì sẽ nghĩ ngay đến việc nên chạy đi gọi người.
Như cô vừa rồi mới thật sự là nguy hiểm.”Cô liều mạng xông lên, hành động đó quả thực ngu ngốc không chịu được.
Ngụy Tuần nhìn Mộc Thành biến mất ở cửa, nghĩ bụng người được cô cứu lại chẳng hề cảm ơn cô.“Lúc ấy, tôi đâu nghĩ nhiều được đến thế.
Nhưng bọn họ sẽ không làm gì được tôi đâu, cùng lắm là đánh một trận thôi.”Bọn họ còn có người nhà, có gia đình, nên sẽ không dám gây ra án mạng.Trong ấn tượng của Ngụy Tuần, Lí Mộ là một cô gái chín chắn, già dặn hơn so với tuổi.
Cô trầm tính, ít nói, điềm tĩnh, làm việc có tổ chức, biết quan tâm đến cảm xúc của người khác.
Anh quả thực không ngờ rằng cô lại có lúc ngờ nghệch thế này.Anh cười với vẻ “bó tay”: “Lần sau đừng làm những việc nguy hiểm như thế nữa nhé!”Có lẽ sau khi cùng trải qua nguy hiểm, khoảng cách giữa con người với nhau sẽ được rút ngắn lại một cách khó lí giải.
Lí Mộ gật đầu, sực nhớ ra điều gì đó, liền hỏi: “Sao anh lại đến đây?”“Lúc uống canh, Ngụy Diễn làm rớt nước canh lên chân.
Tôi và Trí Viễn đi tìm cô, nhờ cô đến thay thuốc cho cậu ta.
Nhưng Trí Viễn có việc đi trước, tôi đứng đợi ở nhà cô rất lâu mà không thấy cô về.
Hàng xóm của cô bảo là cô đi về hướng này, tôi bèn thử vận may mà nghe theo.”Phải cái, anh không ngờ rằng lại được chứng kiến một pha thót tim như vậy.“À, để tôi về lấy thuốc đã nhé.”Hai người đi về nhà cô.
Sau một lúc im lặng, Lí Mộ nói: “Sao anh biết là bọn họ sẽ không dám làm gì khi anh xuất hiện.”Nhớ lại cảnh tượng ban nãy, cô vẫn còn thấy hoảng.“Tôi cũng không biết, tôi vốn định đến kéo cô bỏ chạy đấy chứ.” Nhóm người kia mang theo đồ, còn anh lại chỉ có một mình, khó mà địch lại bọn họ: “Tôi chạy nhanh lắm, hẳn là có thể kéo cô chạy kịp.”Chỉ với hai câu ngắn ngủi của anh đã khiến trái tim của Lí Mộ như được ôm ấp bởi đôi bàn tay ấm áp.
Cô mỉm cười, nhỏ nhẹ nói: “Tôi cũng chạy rất nhanh đấy.”Mộc Thành ngồi trong căn nhà rách nát không biết đã bao lâu.Hắn vẫn luôn tưởng rằng căn nhà này đã đầy âm khí, nhưng không ngờ sẽ có một ngày nó “tã” như thế này.
Hắn cuộn cuốn sổ tiết kiệm mà Lí Mộ đưa cho mình khi nãy, rồi nhét vào trong túi xách, sau đó mở cửa rời đi chẳng hề lưu luyến.Hắn lại đi trên con đường vừa quen thuộc vừa xa lạ, không một ai dám tiến lên chào hỏi.Lúc đi đến cây đa đầu làng, hắn bắt gặp một cô gái đang ngồi thui thủi khóc một mình.
Xung quanh vắng tanh vắng ngắt, cô ấy cứ khóc thút thít.
Hắn bèn dừng lại, lấy từ trong túi ra một thỏi sô cô la rồi nhét vào tay cô ấy.A Tranh quên cả khóc, lơ mơ nhìn thỏi sô cô la trong tay.Bóng dáng cao lớn của người đàn ông mỗi lúc một xa.
Cô ấy nhìn theo chốc lát, rồi chợt nhớ ra điều gì, thế là nhanh chóng đứng dậy chạy về nhà..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.