6.
Sau tất cả những chuyện đã qua, anh vẫn đồng ý giúp tôi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, cất bước đi về hướng bàn chính.
Toàn bộ quan khách trong buổi tiệc đều đổ dồn sự chú ý về phía chúng tôi, trong mắt không thể che dấu được sự kinh ngạc. Trước ánh mắt sáng rực của mọi người, Thương Kỷ ung dung, lịch thiệp kéo ghế cho tôi, còn gọi người lấy cho tôi một bộ bát đũa. Tôi nhỏ giọng cảm ơn, anh khẽ gật đầu, nghiêng đầu qua một bên và tiếp tục trò chuyện với những người xung quanh. Tôi biết anh ấy đang giúp tôi thả lỏng tinh thần.
Người ngồi cùng bàn nhìn tôi với ánh mắt thăm dò, tình thế trở nên hơi khó xử. Rõ ràng đây là vòng giao thiệp mà tôi vốn đã làm quen từ nhỏ nhưng lại tồn tại một khoảng cách xa vời, một trời một vực với cuộc sống hiện tại của tôi.
Ngồi cạnh tôi là một vị tiểu thư con nhà hào môn. Chúng tôi từng là bạn học, sau khi ra trường, cô ấy vội vàng kết hôn và sinh con ngay sau đó, mỗi ngày đều đi xem mấy show diễn xa xỉ. Cô ấy chạm ly rượu của mình vào ly của tôi, trong ánh mắt là sự thương hại không thể che giấu: "Cậu có hối hận không? Nếu cậu vẫn là tiểu thư nhà họ Khương thì những kẻ đang cười nhạo cậu bây giờ đều sẽ tôn trọng cậu."
Tôi ngước lên, bắt gặp vẻ mặt của Chu Doãn Thành. Anh ta vẫn đứng đó, nhìn tôi chằm chằm, bàn tay siết chặt cái ly đến nỗi trắng bệch, mặc cho Tống Minh Phi ở bên có lôi kéo như nào thì anh ta cũng không phản ứng lại. Tôi ngoảnh đi, rồi cười đáp: "Tại sao phải hối hận? Anh ta đâu phải toàn bộ cuộc sống của tôi, sao tôi lại phải phủ định toàn bộ cuộc đời mình vì anh ta?”
Cô ấy sững sờ.
Đặt ly rượu xuống, tôi thấy trên môi Thương Kỷ có nụ cười nhạt.
Sau ba ly rượu, tôi rời tiệc sớm, Chu Doãn Thành cứ như âm hồn không tan mà bám theo tôi. Sắc mặt anh ta âm trầm, nhìn tôi: "Khương Dã, em nhờ Thương Kỷ giúp phải không? Sao anh ra lại đính hôn với em được?”
Lúc này, một chiếc Maybach dáng dài dừng lại bên cạnh chúng tôi. Cửa xe mở ra, một một người đàn ông trung niên bước xuống xe. Ông ấy tách Chu Doãn Thành ra rồi cung kính nói với tôi: "Cô Khương, Giám đốc Thương mời cô lên xe."
Tôi liếc qua Chu Doãn Thành rồi bước lên xe.
Bên trong xe thoang thoảng mùi gỗ của nội thất. Thương Kỷ đã cởi áo vest ra, ngồi một tư thế khá thoải mái nhưng vẫn trang nhã. Anh bảo tài xế hạ tấm chắn xuống, ngăn gian sau lại thành một không gian riêng.
"Cảm ơn.” Tôi ngập ngừng: "Và.. Xin lỗi, chưa được sự cho phép của sếp Thương đã mượn danh của anh.”
Tôi bật cười:"Có phải anh thấy rất may mắn khi không kết hôn với em không?"
Anh là thái tử gia nhà họ Thương, nắm giữ quyền lực đã lâu, muốn gì được nấy. Sáu năm trước, tôi đã ngu ngốc đến mức từ chối cành ô liu mà anh đưa cho.
Thương Kỷ nhìn tôi chăm chú, trong mắt anh không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào. Ngón tay anh thon dài, gõ vào thành gỗ đào, khóe môi hơi cong.
"Trên bàn tiệc không phải em đã nói rõ rồi sao? Quan trọng nhất chính là làm chủ cuộc sống của mình. Huống hồ, anh thấy hiện tại em vẫn rất tốt mà."
Tôi không biết nhiều về Thương Kỷ. Anh lớn hơn tôi hai tuổi, học cùng trường với tôi. Tôi chỉ gặp anh vài lần ở trường và trong các bữa tiệc. Từ việc anh vẫn sẵn sàng hợp tác kinh doanh với nhà tôi dù tôi đã hủy hôn với anh, tôi nghĩ anh cũng không ghét tôi. Có lẽ tôi đã đoán đúng.
Tôi thì thầm: "Sếp Thương, anh có muốn làm một giao dịch với em không?
7.
Khi tôi bước ra khỏi thang máy, bốn chữ Tập đoàn Hoàn Vũ được mạ vàng hiện ra trước mắt. Hoàn Vũ là một trong các sản nghiệp của nhà họ Thương.
Tuần đầu nhận chức, tôi thường hay nghe thấy các đồng nghiệp bàn tán về mình.
"Trẻ vậy đã có thể làm tổng thanh tra, người còn đẹp như thế, vừa nhìn đã biết là đi đường ngang ngõ tắt."
“Không ngờ sếp Thương trông nghiêm túc như thế cũng chẳng qua được ải mỹ nhân.”
Cô gái nhỏ mặt tròn - Tiểu Tiêu, hớn hở cho ra một kết luận chắc như đinh đóng cột: "Tôi thấy hai người họ hay họp đêm với nhau, chắc chắn là chơi trò công sở rồi."
Tôi gọi Tiểu Tiêu lại, cho cô ta vào ghi biên bản cuộc họp. Mở cửa phòng họp ra, tôi bắt gặp ánh mắt nặng nề của Chu Doãn Thành. Hôm nay là ngày đàm phán ba bên giữa Thành Doanh, Hoàn Vũ và khách hàng đối tác. Thành Doanh là công ty do tôi và Chu Doãn Thành cùng nhau thành lập. Do tôi là người hiểu Thành Doanh nhất ở Hoàn Vũ nên việc này cứ thế giao vào tay tôi xử lý.
Tống Minh Phi ngồi cạnh anh ta, lúc nhìn thấy tôi liền lườm nguýt. Trước kia tôi phụ trách kinh doanh ở Thành Doanh, hiển nhiên bây giờ cô ta muốn thay thế tôi. Nhưng cô ta chỉ biết đọc slide, thậm chí còn quên lời khi bị gián đoạn và chẳng biết khỉ gì về những vấn đề chuyên môn. Vẫn là Chu Doãn Thành liên tục cứu nguy, biểu cảm vô cùng xấu hổ, bài báo cáo cứ như vậy mà lộn tùng phèo hết cả lên.
Sắc mặt của khách hàng phía đối tác ngày càng thiếu kiên nhẫn, thậm chí họ còn thường xuyên nhìn điện thoại. Nếu cứ tiếp tục như thế này, lần hợp tác này coi như bỏ. Vì thế tôi đứng dậy, tắt màn chiếu đi.
Tống Minh Phi sững sờ: "Khương Dã, cô làm gì thế?"
Tôi phớt lờ cô ta: "Mọi người, phần thuyết trình có một vài chỗ chưa được nói rõ, tôi xin phép bổ sung thêm."
Làm việc ở Thành Doanh sáu năm, hiển nhiên tôi đã quen thuộc với các nghiệp vụ của công ty. Tôi giải quyết các vấn đề vừa nãy khách hàng đã nêu ra, bóc tách vấn đề rồi nhanh chóng kiểm soát cục diện. Khách hàng liên tục gật gù và tương tác tích cực với tôi hơn. Tiểu Tiêu ở bên cạnh ngưỡng mộ nhìn tôi.
Chu Doãn Thành cũng dùng ánh mắt sáng như đèn pha ô tô mà nhìn tôi, Tống Minh Phi kéo anh ta mấy lần cũng không được. Cô ta ngồi im tại chỗ, vẻ mặt u ám.
Buổi họp kết thúc thành công khi chúng tôi ký kết xong hợp đồng.
Lúc tôi ra khỏi phòng họp, Chu Doãn Thành lạnh mặt mắng Tống Minh Phi: "Những buổi họp quan trọng như thế này em cứ nhất quyết phải tham gia làm gì? Tốt nhất từ nay về sau em đừng tham gia nữa.”
TÌnh hình Thành Doanh ngày càng sa sút, anh ta không dám mạo hiểm.
Mắt cô ta đỏ hoe, uất ức cãi lại: "Đương nhiên em biết hôm nay là một ngày quan trọng! Anh cũng thấy em vì buổi họp này mà chuẩn bị cả tháng nay rồi mà!"
Thấy tôi ra ngoài, Chu Doãn Thành lập tức đẩy cô ta ra, đuổi theo tôi. Tống Minh Phi sững sờ, oán hận nhìn tôi. Ánh mắt Chu Doãn Thành ánh lên tia sáng: "Tiểu Dã…"
Tôi ngắt lời anh ta: "Đừng hiểu nhầm, tôi chỉ vì lợi ích của Hoàn Vũ mà thôi. Anh có thể thăng chức cho cô ta, nhưng anh phải xem cô ta có đủ năng lực ấy không. Nếu có lần sau, tôi nghĩ mình cần phải suy xét lại xem có nên gia hạn hợp đồng với Thành Doanh hay không đấy."
Chu Doãn Thành nghe thấy vậy, thẹn quá hóa giận: "Cô vào Hoàn Vũ có phải vì muốn chọc tức tôi không?"
Thấy tôi xoay người rời đi, anh ta nắm lấy tay tôi, trầm giọng: "Từ chức đi, chúng ta về rồi nói chuyện tử tế với nhau."
Trên hành lang người tới kẻ đi nhưng anh ta chẳng thèm để ý. Tôi không thoát ra được, lạnh lùng quát: "Buông ra!"
Bỗng nhiên, Tống Minh Phi lớn giọng nói: "Sếp Khương, chị đã đính hôn rồi, sao còn quấn lấy bạn trai của em?”
8
Cô ta che mặt khóc, giọng the thé: "Chị đã có một người chồng sắp cưới tốt như sếp Thương rồi, sao còn muốn cướp bạn trai của em nữa?"
Câu này của cô ta giống như sét đánh ngang tai. Giữa nơi đông người, mọi người đều đứng lại, nhìn chúng tôi đôi co. Thời gian ngưng đọng giống như quay lại tám năm trước.
Khi đó, mẹ kế còn chưa thượng vị, bà ta chạy đến trường của tôi, chặn tôi lại giữa chốn đông người, tát tôi một phát: "Mẹ mày là đồ vô liêm sỉ, biết mình tuổi già kém sắc nên hãm hại tao sinh non. Kẻ hèn hạ lại đẻ ra một kẻ hèn hạ khác, các người sẽ phải trả giá!"
Tôi bị tát mạnh đến mức nghiêng đầu sang một bên, đầu cũng ong hết lên. Mọi người thờ ơ, cười nhạo chuyện xấu của lũ người giàu.
Lúc ấy, tôi cảm thấy xấu hổ tột cùng, cố chống cự một cách tuyệt vọng, nhưng bà ta phát điên lên và nắm lấy tóc tôi. Cặp sách bị giật ra, sách vở và đồ dùng linh tinh rơi tung tóe trên mặt đất.
Cho đến khi một chàng trai chắn trước mặt tôi, giữ chặt bà ta lại, cảnh cáo bà ta nếu tiếp tục làm như thế sẽ báo cảnh sát. Mẹ kế nao núng chần chừ khi đụng phải tấm thép cứng, được mấy kẻ tay chân chạy đến đỡ bà ta rời đi. Chàng trai ấy giải tán đám đông vây xem náo nhiệt rồi cúi xuống nhặt đống đồ vương vãi, cho vào cặp giúp tôi.
"Không phải lỗi của em."
Tôi hoảng hốt ngước lên. Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Chu Doãn Thành. Chính anh ta đã cứu tôi khỏi cơn ác mộng, vì vậy tôi luôn có một bộ lọc khi nhìn anh ta. Nhưng bây giờ, người cứu tôi lại đang khiến tôi nhớ lại cơn ác mộng ấy.
Chu Doãn Thành lạnh lùng nhìn Tống Minh Phi đang làm ầm lên. Ngay lúc này, anh ta không còn giống với anh ta của tám năm trước chút nào nữa.
Mất kiên nhẫn, tôi bảo Tiểu Tiêu gọi bảo vệ, mặt không cảm xúc, nói: "Chu Doãn Thành, nếu anh còn muốn giữ lại mặt mũi cho nhau thì hãy mau cút đi, bằng không, chuyện này sẽ khó coi lắm đấy."
"Cô đừng hối hận." Chu Doãn Thành cười khẩy rồi kéo Tống Minh Phi rời đi.
Tiểu Tiêu xem xong một màn này, bĩu môi: "Một đôi điên khùng."
Thông tin cá nhân của tôi nhanh chóng được truyền đi, mọi người cũng nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái cho đến khi tôi dùng nửa tháng để hoàn thành KPI của cả bộ phận trong vòng một quý, đồng thời nhận về mấy đơn hàng khó giải quyết. Đồng thời có người thăm dò ra tôi và Thương Kỷ cùng tốt nghiệp chung tại trường Ivy League, là cô thiên kim cao quý nhưng lại khởi nghiệp bằng hai bàn tay trắng của Khương gia, công ty còn nhận được nguồn tài trợ từ Series C. Từ đó trở đi, bọn họ đều nhìn tôi như nhìn một vị thần.
Tiểu Tiêu trở thành fan cuồng của tôi, gay gắt bình luận: "Phá án thành công, Thương Kỷ vẫn là sếp Thương không dính bụi trần, ai mà ngờ anh ấy và chị Khương thật sự họp lúc nửa đêm chứ!"
Tôi nghe vậy thì bật cười.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ trợ lý, báo lại giá cổ phiếu của Thành Doanh đã hạ xuống mức báo động, hỏi tôi có muốn mua hay không. Tôi xoay xoay chiếc nhẫn trơn, nhìn qua báo cáo tài chính trên tay, thản nhiên nói: "Đừng vội, vẫn chưa chạm đáy."
9
Hôm sau, Thương Kỷ báo rằng những nhân viên xuất sắc trong năm sẽ được đi du lịch Maldives một tuần.
Đồng nghiệp nhìn nhau, thì thầm to nhỏ rằng đã làm ở đây nhiều năm, đây là lần đầu nghe tin phúc lợi của công ty bao gồm cả du lịch nghỉ dưỡng.
Tiểu Tiêu nói thầm với tôi: "Bọn em đang hưởng ké lộc của chị Khương ạ? Sếp Thương thấy tâm trạng của chị dạo này không tốt, nên lấy danh nghĩa phúc lợi đưa chị đi giải sầu chắc luôn."
Lúc nghe tin tôi sẽ đi lặn với Thương Kỷ, cô nhóc đang ôm cái phao bơi vịt vàng, hỏi: "Chị Khương thi đỗ chứng chỉ lặn rồi ạ?"
"Ừm, chứng chỉ AOWD 50."
Cô nhóc trợn tròn mắt:"Quyển Vương* mà còn có thời gian đi lặn ấy ạ?"
*Quyển vương nghĩa là người giỏi nhất trong những người đang cùng làm một công việc, luôn điên cuồng học tập và làm việc để đạt được hiệu quả cao nhất, khiến người xung quanh cảm thấy áp lực.
Tôi dở khóc dở cười.
Tôi thích ở dưới nước. Khi nước biển ngập qua đầu, bạn chỉ có thể nghe thấy hô hấp của chính mình và tiếng của bóng khí.
Chúng tôi rất may mắn, trong lần lặn đầu tiên đã được nhìn thấy một đàn cá mập búa. Dưới bức màn xanh thẳm của biển cả, nhìn những sinh vật biển kỳ lạ bơi quanh trên đầu mình, che khuất cả mặt trời, tôi có cảm giác dường như mình đã có thể hòa giải với cuộc đời mình.
Quay lại du thuyền, xử lý công việc với Thương Kỷ xong xuôi, tôi đứng dậy, chuẩn bị về phòng, tình cờ gặp cơn sóng lớn khiến cho thân thuyền hơi nghiêng. Tôi nghiêng ngả rồi ngã lên người anh. Thương Kỷ thoải mái ngồi trên sofa, tóc vẫn còn nhỏ giọt, trông rất quyến rũ. Chúng tôi nhìn nhau không nói gì, mắt anh dần u ám, trái khế trượt lên rồi trượt xuống.
Thật ra, khuôn mặt của Thương Kỷ rất hợp gu tôi. Mắt phượng sắc bén, khuôn mặt góc cạnh như tượng tạc, đẹp trai cực kỳ. Nếu anh không phải thiếu gia nhà họ Thương, không phải đối tượng thông gia đã được định sẵn của tôi, tôi sẽ rất vui vẻ thử qua lại với anh ấy.
Trong một khoảnh khắc, trái tim tôi xao động.
Tôi đứng dậy, lời xin lỗi đã đến bên môi nhưng chưa kịp nói ra. Thương Kỷ đột nhiên duỗi tay ra, những ngón tay luồn vào trong tóc tôi, vững chắc đặt sau đầu tôi. Tôi bị buộc phải ngồi lại trên đùi anh. Hô hấp của anh trở nên dồn dập, anh cúi xuống, ngậm lấy môi tôi. Căn phòng rõ ràng rất rộng rãi, nhưng tôi lại cảm thấy không khí như loãng dần và nhiệt độ tăng lên.
Không biết bao lâu sau, dường như tôi nghe thấy tiếng gõ cửa. Tiểu Tiêu tới mời Thương Kỷ ra ăn bánh.
Môi lưỡi của anh vẫn vương vấn trên tai tôi, cảm giác tê dại truyền thẳng vào đại não. Những ngón tay thon dài đang chu du khắp nơi. Tôi cúi xuống nhìn, váy của tôi đã bị cuộn lên tận thắt lưng, còn áo sơ mi của anh cũng trở nên xộc xệch. Cảm giác xấu hổ trào dâng, tôi nín thở, cắn chặt môi nhịn xuống cảm giác kỳ lạ.
Gõ hồi lâu nhưng không thấy ai trả lời, Tiểu Tiêu nói: "Cả sếp Thương và chị Khương đều không ở trong phòng, lên boong tàu tìm thử xem vậy."
Tiếng bước chân xa dần.
Thương Kỷ trở lại gặm nhấm môi tôi, cười khẽ nhắc nhở: "Tiểu Dã, thả lỏng."
10
Chuyến du lịch kết thúc khá nhanh, khi Thương Kỷ đưa tôi về nhà, tôi có hơi không muốn về.
Lúc định xuống xe, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi. "Đưa em đến chỗ này."
Anh đưa tôi đến một tiệm trang sức cao cấp hàng đầu, quản lý đã đợi sẵn ở cửa. Thương Kỷ thản nhiên cười: "Em đã làm mất một chiếc nhẫn ở Ấn Độ Dương, hôm nay mua một cái thay thế nhé."
Tôi giật mình.
Ngày hôm đó, khi trở lại phòng, tôi nhận ra chiếc nhẫn tôi đeo hơn chục năm đã biến mất. Chiếc nhẫn đơn giản chẳng đáng mấy đồng, không ngờ anh lại quan tâm tới nó.
Chiếc nhẫn đó là thứ mà ba đã tặng tôi khi còn bé. Lý do ngày nào tôi cũng đeo nó khá là buồn cười, đó là để nhắc nhở chính mình, nếu không nỗ lực làm việc, tôi sẽ phải về nhà lấy chồng.
Lúc này, tôi nghe được một giọng nói quen thuộc: "Khương Dã?"
Tôi quay người lại, là Chu Doãn Thành và Tống Minh Phi đứng gần đó, trên tay vẫn cầm túi của cửa hàng, hiển nhiên là vừa mua đồ trong tiệm xong. Tay Thương Kỷ vẫn đang để trên eo tôi, khi thấy bọn họ, anh càng siết chặt tay hơn. Chu Doãn Thành bỗng hoảng hốt. Anh ta bị tôi chặn số, gần đây luôn dùng các số điện thoại khác nhau gọi cho tôi, tất nhiên đều bị tôi cho vào danh sách đen.
Lúc hoàn hồn, anh ta còn muốn đi tới cạnh tôi nhưng nhân viên đã kéo dải phân cách, ngăn anh ta ở ngoài. Tống Minh Phi đứng sau lưng anh ta, vẻ mặt nhục nhã.
Không quay đầu lại, tôi và Thương Kỷ điềm nhiên bước vào cửa hàng.
Khi về nhà, tôi vuốt ve chiếc nhẫn mới. Tay còn lại nhắn tin cho trợ lý: "Bắt đầu được rồi."
Sau đó, Chu Doãn Thành không nhịn được mà đích thân đến gặp tôi. Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Khương Dã, cô gia nhập Hoàn Vũ chỉ vì muốn thu mua Thành Doanh sao? Cô không ngần ngại coi thường tâm huyết của mình, phải cùng tôi đấu đến khi lưỡng bại câu thương, đôi bên thua thiệt. Cô muốn trả thù tôi đến thế à?"
Anh ta lại nghi ngờ nói: "Hay là cô muốn dùng Thành Doanh để lấy lòng Thương Kỷ?"
Tôi mỉm cười, mặc cho anh ta suy đoán: "Anh còn thời gian để nói chuyện với tôi à? Thời gian của anh không còn nhiều đâu."
Anh ta cười mỉa, nói: "Cô thật sự cho rằng mình có năng lực ấy à? Đợi cô dã tràng se cát xong, tôi xem cô lấy gì trao đổi với nhà họ Thương."
Nói rồi anh ta đóng sầm cửa bỏ đi.