Thật May Anh Vẫn Đợi Em

Chương 3:




11
Khi tôi đến công ty, thư ký nói: "Chị Khương, có người đang chờ chị trong văn phòng."
Mở cửa ra, tôi nhìn thấy vị khách không mời mà đến ấy.
Ba đứng bên cửa sổ, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị như trước đây. Ông lạnh lùng nhìn tôi: "Đã sáu năm rồi, sao con vẫn chưa học được cách cư xử nhỉ? Đi theo một thằng nhóc nghèo rách để rồi bị người ta cười vào mặt."
Tôi im lặng một lúc rồi đáp: "Ba, giá trị thị trường của công ty con đã tăng gấp đôi trong sáu năm, rất có thể nó sẽ trở thành một con kỳ lân trong ngành. Ba không thấy sao?”
Ông hừ lạnh: "Nhà họ Khương chúng ta thiếu mấy đồng lẻ ấy à? Vì kiếm tiền mà con nỡ hủy hoại thanh danh của chính mình."
Ba vẫn luôn dễ dàng gạt đi mọi thành tựu tôi đạt được rồi ném tôi quay trở về vạch xuất phát. Một lần nữa, tôi trở thành đứa bé đáng thương bị người khác đánh đập, mắng mỏ, không ai quan tâm.
"Ba thấy Thương Kỷ không ghét con, con tới nhà họ Thương nhận sai với ba, tiện thể ba sẽ hỏi thăm về hôn sự của hai đứa luôn."
Tôi lẩm bẩm: "Ba mong con đi trên con đường giống như ba và mẹ đến thế à?"
Ông sửng sốt, lập tức cầm tập tài liệu nặng trịch trên bàn rồi ném vào người tôi: "Sao con dám xen vào chuyện của ba?"
Tôi không tránh kịp nên đưa tay lên che. Cánh tay đau nhức, trên da xuất hiện một vết cắt dài, chảy máu ròng ròng.
Ba tôi vẫn còn tức giận: "Được rồi, ba sẽ tiếp tục khóa thẻ và phong tỏa tài sản của con, xem còn cái công ty nào dám hợp tác với con!"
Hốc mắt tôi nóng bừng, tầm nhìn mờ đi, nghe vậy, tôi liền mỉm cười: “Sáu năm qua không phải vẫn đều như vậy ạ?”
Tất cả tài sản đều bị phong tỏa sau khi tôi tốt nghiệp, công ty liên tục gặp khó khăn về tài chính. Bây giờ, nếu tôi từ chức, dù các ông chủ lúc phỏng vấn có nói chuyện vui vẻ đến đâu thì cuối cùng vẫn sẽ gửi cho tôi một thông báo từ chối với ánh mắt lảng tránh. Nếu giữa đường, Thương Kỷ không xuất hiện, có lẽ ba tôi sẽ nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của tôi như ông mong muốn.
Ba tức giận đến mức đóng sầm cửa bỏ đi. Tôi đứng chet lặng tại chỗ. Tôi là sản phẩm của một cuộc hôn nhân thương mại. Trong trí nhớ của tôi, ba mẹ tôi không thể tách rời nhưng cũng chẳng yêu thương nhau. Trước khi tôi tốt nghiệp, trò hề này cuối cùng cũng kết thúc bằng việc mẹ tôi chuyển ra nước ngoài, mẹ kế thượng vị.
Ba tôi luôn nhắm mắt làm ngơ khi tôi bị mẹ kế làm nhục, nhưng lại thương yêu con trai riêng của mẹ kế chỉ kém tôi một tuổi. Khi đó tôi mới nhận ra không phải ông không thích trẻ con mà ông chỉ không thích tôi mà thôi. Sau này, ông đã để cậu ta vào công ty nhà họ Khương ngay khi tốt nghiệp. Tới lúc tôi tốt nghiệp, ông lại bắt tôi liên hôn với nhà họ Thương. Nhà họ Khương không thể so sánh với nhà họ Thương cao quý, ông vui mừng còn không hết khi có thể bám vào họ.
Khi ấy, tôi mới chợt nhận ra, ba tôi đã cho tôi một môi trường giáo dục chất lượng cao, tốt nghiệp một ngôi trường danh tiếng và có một bản lý lịch đẹp chỉ để có thể bán được giá cao hơn. Tôi không muốn trở thành một món hàng và đi vào vết xe đổ giống như mẹ mình, ngày ngày gây gổ với đủ loại vợ lẽ của chồng.
Để phản kháng, tôi chọn ở bên đứa trẻ của một gia đình nghèo khó mà ông ấy khinh thường nhất.

Điện thoại rung nhẹ, tôi cụp mắt xuống đọc tin nhắn và mỉm cười. Trò hay đã bắt đầu.
12
Trong bữa tiệc tối hoành tráng, tất cả những người có danh tiếng đều tập trung tại đây. Chu Doãn Thành được đám đông vây quanh, sắc mặt phơi phới như gió xuân. Mọi người đều chúc mừng Thành Doanh đã đột phá vòng vây và giành được đơn hàng lớn.
"Sếp Chu đúng là tài năng trẻ, việc niêm yết cũng chỉ là việc trong tầm tay thôi."
Anh ta cười khiêm tốn: “Cảm ơn mọi người, Thành Doanh cách đây không lâu đã bị thu mua ác ý, may mà có một kỵ sĩ bạch mã tới ứng cứu. Đơn hàng lần này cũng nhờ vào vị cổ đông này của Thành Doanh."
Anh ta ôm Tống Minh Phi, mọi việc đều thuận lợi, danh tiếng vượt trội. Ngay cả người ba luôn coi thường Chu Doãn Thành của tôi cũng nâng ly chúc mừng, nói vài câu tốt đẹp. Nhà họ Khương là doanh nghiệp về nguyên vật liệu đầu vào, sau này còn phải trông chờ vào Chu Doãn Thành để có cái mà làm ăn.
Ba gọi tôi đến: "Con gái tôi thật vô dụng, trước đây đã gây nhiều rắc rối cho sếp Chu rồi. Khương Dã, mau kính sếp Chu một ly."
Tống Minh Phi véo tay mẹ kế của tôi, nom đến là thân thiết: “Chú đừng giận, dù chị Khương ở bên anh Doãn Thành sáu năm, còn bị đuổi khỏi nhà, nhưng vẫn còn có sếp Thương thích chị ấy mà."
Mẹ kế nhìn xung quanh, giở giọng quái gở hỏi: "Nhân tiện sao không thấy sếp Thương đâu? Nghe người ta nói cậu ta đính hôn với con rồi à?"
Tống Minh Phi giả vờ ngạc nhiên: "Dì không biết chuyện hai người họ đã đính hôn sao?''
"Đứa con riêng này của dì giống mẹ nó, đều là loại bị trả về nhà mẹ đẻ ấy mà."
Mọi người xung quanh đều bật cười. Tôi hờ hững liếc nhìn bọn họ. Ba cau mày lườm tôi: "Khương Dã, mấy năm qua con quá tùy tiện rồi, mau qua đây xin lỗi sếp Chu đi."
Chu Doãn Thành ngồi trên sô pha, điềm nhiên đung đưa ly rượu vang đỏ trong tay, nhàn nhã nhìn tôi: "Khương Dã, chỉ cần em cầu xin tôi, tôi sẽ cân nhắc bỏ qua chuyện cũ."
Thấy tôi không trả lời, ba đã thẳng tay đẩy tôi khiến tôi vấp ngã, ngay trước khi mất hết mặt mũi ở nơi công cộng, tôi may mắn được ai đó đỡ lấy một cách vững vàng.
Ngước nhìn lên, tôi đối mặt với đôi mắt giận dữ của Thương Kỷ. Anh vòng tay qua eo tôi, nói: "Xin lỗi, anh đến muộn rồi."
Sắc mặt Chu Doãn Thành tối sầm lại.
Thương Kỷ là người mà ai cũng không thể đắc tội, mẹ kế sững người, vội vàng nở nụ cười nịnh hót: "Ôi chao, sếp Thương đã tới rồi. Vòng vo một hồi không phải hai đứa vẫn ở bên nhau sao? Theo ta thấy, hai đứa nên kết hôn càng sớm càng tốt."
Thương Kỷ nhìn chằm chằm bà ta, nửa cười nửa không nói: "Là tôi đang theo đuổi Tiểu Dã, cô ấy còn chưa đồng ý với tôi. Tiểu Dã nói hai chúng tôi đã đính hôn vì muốn giữ mặt mũi cho tôi."
Bà ta người ngượng ngùng: "Ồ, thế à?"
Tống Minh Phi nghiến răng nghiến lợi nhìn tôi đầy căm hận.
Lúc này, một người đàn ông trung niên bước vào phòng, Chu Doãn Thành vội vàng chào hỏi: "Sếp Chương! Anh đến rồi."
Anh ta giới thiệu với mọi người rằng đây là vị cổ đông lớn của Thành Doanh. Nhưng phản ứng của người đàn ông lại rất thờ ơ, anh ta đi thẳng về phía tôi: "Sếp, mọi thủ tục đã hoàn tất ạ.”
Bầu không khí tại hiện trường đột nhiên đông cứng lại. Nụ cười của Chu Doãn Thành chợt cứng đờ trên mặt. Anh ta quay đầu lại nhìn tôi, run giọng: “Khương Dã, chuyện này là sao?”
Tôi chậm rãi lau tay và rót cho mình một ly rượu nữa. Tôi là cổ đông giấu tên, người đàn ông họ Chương chỉ đứng ra đại diện tôi nắm giữ cổ phần.
"Từ đầu đến cuối, đối tác giao dịch của anh - "kỵ sĩ bạch mã" mà anh tâm niệm, chính là tôi. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc giao tâm huyết của mình cho người khác. Tôi chỉ nghĩ...” Tôi nghiêng đầu, cân nhắc một lúc rồi chọn một từ thích hợp để hình dung: “Bỏ cha, giữ con! Bây giờ, tôi là cổ đông lớn nhất của Thành Doanh."
Tôi cụng ly với anh ta, nhếch môi cười: "Anh Chu, cảm ơn anh vì đã luôn làm việc chăm chỉ vì Thành Doanh, nâng ly."
Chu Doãn Thành trợn tròn hai mắt, sắc mặt vàng như tờ giấy. Thậm chí, anh ta còn không thể đứng vững, loạng choạng lùi lại. Phía sau anh ta, Tống Minh Phi trượt tay làm đổ một chai rượu vang đỏ. Sắc mặt của đám người nhà họ Khương vô cùng khó coi.
Tôi nhìn xung quanh, cười sảng khoái, rồi uống sạch rượu trong ly.
Lớn lên ở môi trường đầy toan tính và vặn vẹo như thế, làm sao tôi có thể tin tưởng vững chắc vào tình yêu được. Tôi bắt đầu lên kế hoạch vào ngày phát hiện Chu Doãn Thành ngoại tình. Giả vờ yếu đuối, nản lòng thoái chí, thực chất là để bán cổ phần của mình ở mức giá cao rồi dần dần rút lui, về sau vào Hoàn Vũ làm việc cũng chỉ để đánh lạc hướng bọn họ.
Lời đề nghị thu mua của Hoàn Vũ cũng chỉ là một quả bom xịt tới đúng lúc chỉ để buộc Chu Doãn Thành hoảng sợ, tự chặt đứt cánh tay của mình, để anh ta bán lại Thành Doanh với giá rẻ.
Từ đầu đến cuối, tôi chỉ chờ thời cơ thích hợp để ra sân.
13
Ăn tối xong, tôi đi đến phòng của Thương Kỷ, đặt xuống một bản thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần: "Sếp Thương, hợp tác vui vẻ."
Khi tôi thỏa thuận với anh, mỗi chúng tôi đều có được thứ mình cần. Anh ấy cho tôi vào Hoàn Vũ và cho tôi nguồn lực. Khi tôi giành được Thành Doanh, tôi đã hứa sẽ chia cho nhà họ Thương một phần cổ phần.
Nhờ sự giúp đỡ của Thương Kỷ, kế hoạch của tôi diễn ra suôn sẻ hơn nhiều, tôi còn có thể hạ giá mua lại xuống khá nhiều. Trong thời gian làm việc tại Hoàn Vũ, tôi đã học được rất nhiều điều từ cơ cấu các bộ phận rõ ràng, quy trình và phương pháp quản lý tôi cũng học hỏi được không ít.
Thương Kỷ ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, bắt chéo đôi chân dài và ngậm điếu thuốc trên môi. Tôi xoay người muốn chuồn đi thi bị anh nắm lấy cổ tay.
"Khương Dã, anh không đồng ý kết thúc mọi chuyện như thế này."
Tôi quay lại và nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh rồi cúi xuống, nhấc điếu thuốc ra khỏi môi anh, hít một hơi thật sâu: “Vậy, sếp Thương đây muốn như thế nào?”
Anh hôn vào phía sau tai tôi: “Việc lần trước chúng ta còn chưa làm xong, em là người không bao giờ bỏ cuộc giữa chừng mà.”
Tôi bật cười. Chuyện này đối với tôi chưa chắc đã là chuyện thiệt thòi, dù sao thì cơ thể của anh hoàn mỹ như vậy, tôi mê!
Tôi chủ động ngồi lên người anh, nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn bên ngoài, một logo sang trọng khổng lồ treo ngoài cửa kính. Bị hơi thở của anh cuốn lấy, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên, giọng của Thương Kỷ êm dịu như tiếng đàn cello. Trong tiếng thở dễ nghe của anh, tôi cảm thấy như mình đang rơi vào cung mây.
14
Hôm sau, lúc tôi đi làm, Chu Doãn Thành đã đến trước cửa công ty ngăn tôi lại, nhưng tôi mắt điếc tai ngơ. Anh ta vẫn cố chấp đợi ngoài cửa cho đến khi trời tối. Nhiệt độ ngoài trời đã xuống dưới không độ, những bông tuyết tung bay, mặt anh ta đỏ bừng vì lạnh.
Thương Kỷ hỏi tôi: “Em có muốn gặp anh ta không?”
Tôi tin chắc nếu tôi từ chối, anh ấy sẽ ngay lập tức bảo người đuổi Chu Doãn Thành đi ngay.
"Dù sao cũng nên nói rõ ràng một lần."
Anh gật đầu: “Anh sẽ hút thuốc ở gần đây. Có việc gì thì cứ gọi cho anh.”
Nhìn thấy tôi đi tới, Chu Doãn Thành suýt nữa mừng đến mức phát khóc. Anh ta xúc động nói: “Tiểu Dã, cuối cùng em cũng chịu gặp anh… Anh biết mình đã phạm sai lầm rất lớn. Những năm gần đây là do anh thờ ơ với em, cho nên anh muốn tặng em một phần quà để bù đắp cho sáu năm qua."
Anh ta lấy hộp trang sức ra, kể lại quá khứ của chúng tôi và giải thích nguồn gốc của từng món quà. Tôi nhìn miệng anh ta hết mở ra lại đóng vào, không thể phủ nhận rằng anh ta đã từng rất ưu tú.
Chu Doãn Thành là sinh viên xuất thân từ một gia đình nghèo, để đạt đến trình độ có thể sánh ngang với chúng tôi là điều vô cùng khó khăn.
Ở bên anh ta, ngoài việc muốn chống lại quyền lực của ba, tôi còn đánh giá cao tài năng của anh ta từ tận đáy lòng và thực sự cảm thấy vui sướng khi tìm được một người đàn ông không giống ba tôi chút nào. Nhưng cuối cùng, tôi lại phải nhìn anh ta từng bước một trở thành người giống như ba tôi. Anh ta chỉ là kẻ biết cách che giấu tư tưởng ích kỷ của bản thân mình mà thôi.
Sự kiên nhẫn của tôi đã cạn kiệt, tôi ngắt lời anh ta: “Trời lạnh như thế, anh đến tìm tôi chỉ để ôn lại những ký ức xưa cũ đó à?”
Anh ta dừng lại, mỉm cười ngượng ngùng, giọng khàn khàn: "Chúng ta không thể quay lại nữa, đúng không?"
Anh ta run rẩy lấy trong ngực áo ra một bức ảnh. Chính là cái mà tôi đã quăng vào thùng rác. Lúc đó nó đã bị tôi xé vụn, anh ta đã tìm lại, sau đó lại ghép lại nó. Tôi lạnh lùng nhìn anh ta: “Đã ném đi rồi thì nhặt lại làm gì? Bẩn quá.”
Lông mi anh ta run rẩy. Chu Doãn Thành nhắm mắt lại, cười khổ thú nhận: "Em biết không? Dù có vươn xa đến đâu, anh vẫn luôn cảm thấy mình thật thấp kém trước mặt em. Vòng quan hệ của em, anh đã từng kiễng chân, cũng đã từng nhảy lên, nhưng dù anh có làm thế nào cũng chẳng thể chạm tới."
"Anh nhịn ăn nhịn mặc, liều mình tiết kiệm, tặng cho em một cái túi hiệu, nhưng để em đeo nó cũng rất mất mặt. Chỉ khi ở trước mặt những người phụ nữ khác, anh mới lấy lại được tôn nghiêm và cảm giác ưu việt.”
Anh ta mở mắt ra, cầu xin nhìn tôi: "Nhưng mà Tiểu Dã, anh chưa bao giờ nghĩ đến việc kết hôn với người khác. Anh luôn chỉ yêu mình em..."
Tôi giật bức ảnh khỏi tay anh ta và xé nó thành từng mảnh một lần nữa, cười nhạo: “Anh tự ti thì có thể không chung thủy và sỉ nhục tôi sao? Anh cho rằng tôi tứ cố vô thân nên có thể cùng tình nhân đi dạo khắp thành phố. Khi biết tôi nắm quyền trong tay, anh lại quay lại cầu xin tha thứ sao?”
Tôi ném những mảnh vụn trong tay vào mặt anh ta, giọng khinh bỉ: "Chu Doãn Thành, anh đúng là đồ thấp hèn."
Anh ta cuộn chặt bàn tay, đôi mắt đỏ ngầu.
15
Khi ba đến thăm tôi lần nữa, tôi đang bận chỉnh đốn lại công ty. Người đàn ông trước mặt tóc đã lấm tấm hoa râm, hôm nay, trên mặt ông cuối cùng cũng lộ ra vẻ lực bất tòng tâm.
Nhà họ Khương mấy năm nay kinh doanh không được tốt lắm, giờ tôi còn nắm giữ nguồn nguyên vật liệu của ông. Không thể nào tiếp tục kiêu ngạo, ông thở dài: "Tiểu Dã, ba có thể nhượng bộ, không ép con liên hôn. Nếu con muốn vào công ty nhà mình, ba cũng có thể giúp con. Tính cách con bướng bỉnh giống như ba vậy, quả nhiên con gái vẫn là người thân thiết nhất."
Tôi ngồi thẳng dậy, cười nửa miệng nhìn ông: “Ba, điều con muốn không phải là công ty đang suy tàn của nhà họ Khương. Chúng ta đều là người làm ăn, không cần vòng vo làm gì. Ai ai cũng biết sản phẩm nhà họ Khương chất lượng không xứng với giá thành."
Tôi vươn tay, chỉ vào đơn hàng của ông, cười khẩy: "Ba, nếu thành ý của ba chỉ có như thế này thì sau này đừng liên lạc với con nữa, liên hệ với thư ký của con trước đi."
Trong lúc ông còn đang tức giận nhưng không dám phát tác, tôi đã để Tiểu Tiêu tiễn ông đi.
Sau khi tiễn người xong, Tiểu Tiêu cung kính nói với tôi: “Chị Khương, chị có nghe nói Chu Doãn Thành kiện Tống Minh Phi không? Trừ các khoản 520 và 1314 mà anh ta chuyển cho vào những dịp lễ tết, anh ta còn muốn đòi lại toàn bộ các khoản tiền khác đã chuyển cho cô ta và cả các món quà anh ta đã tặng nữa."
Tôi mỉm cười mỉa mai.
Một tuần trước, tôi đã sa thải Chu Doãn Thành và Tống Minh Phi.
Chu Doãn Thành đã ký thỏa thuận không cạnh tranh trong hai năm và công ty đã bồi thường cho anh ta. Nếu anh ta gia nhập vào công ty cùng ngành trong vòng hai năm hoặc bắt đầu kinh doanh trong cùng lĩnh vực, anh ta sẽ phải bồi thường gấp đôi cho công ty. Ngành công nghiệp này đang thay đổi nhanh chóng, đợi tới hai năm nữa anh ta có thể đã bỏ lỡ cơ hội. Lúc đặt bút ký tên, tay anh ta run rẩy và gần như sắp khóc.
Tống Minh Phi đã mắc nhiều sai sót trong lúc đảm nhận chức vụ, công ty yêu cầu cô ta phải bồi thường một khoản kếch xù theo quy định của pháp luật. Cô ta khóc lóc cầu xin Chu Doãn Thành giúp đỡ, nhưng anh ta còn đang loay hoay, ốc chẳng mang nổi mình ốc, chỉ muốn thoát khỏi cô ta. Cô ta chó cùng rứt giậu, lấy bê bối ra để đe dọa anh ta, bọn họ suýt chút nữa đánh nhau tại chỗ.
"Hiện tại bọn họ chó cắn chó, Tống Minh Phi lộ ra việc chân đạp mấy cái thuyền, quy tắc ngầm ở chỗ làm, khiến cho cô ta mang trên người đầy tiếng xấu."
Cuối cùng, Tiểu Tiêu kết luận: "Thật là một người đàn ông nghèo hèn quỷ kế đa đoan!"
16
Vài ngày sau, tôi tham dự bữa tiệc của nhà họ Thương. Tôi giúp mẹ anh cắm hoa, bà ấy cười, nói chuyện phiếm với tôi: "Trước đây A Kỷ không hút thuốc đâu. Nó chỉ mới học hút thuốc sau khi bị con hủy hôn đấy."
Tôi giật mình.
Bà ấy nháy mắt với tôi và nói: "Nếu con muốn biết bí mật của nó, hãy ra sân sau, con sẽ tìm thấy."
Tôi nhờ Thương Kỷ dẫn tôi đi tham quan xung quanh. Đi ra sân sau, có một chú ngựa lùn đang chơi đùa. Từ hoa văn trên lông của nó, tôi nhận ra đó chính là con ngựa nhỏ mà tôi đã chọn khi đến nhà họ Thương chơi khi còn nhỏ. Tim tôi như có thứ gì đó xẹt qua, tôi sửng sốt ngước nhìn Thương Kỷ.
Ban đầu tôi nghĩ rằng nhất thời ham chơi với anh một thời gian chỉ là sự thỏa mãn ngầm giữa hai bên. Nhưng đối với anh, việc này dường như đã được lên kế hoạch từ lâu, còn đối với tôi, nó giống như là một phép màu.
Thương Kỷ dường như nhìn thấu được sự lo lắng của tôi, anh ôm mặt tôi: “Đừng sợ.” Anh thì thầm trên môi tôi, “Điều em lo lắng sẽ không bao giờ xảy ra.”
17. Ngoại truyện: Thương Kỷ
Ngày gặp được Khương Dã vốn là ngày Thương Kỷ quyết định chấm dứt mọi chuyện. Lúc đó anh mới mười tuổi, mẹ anh được đưa vào bệnh viện tâm thần, triệt để trở thành nạn nhân của cuộc tranh giành quyền lực của gia đình giàu có. Ngay cả người làm trong nhà cũng không muốn để ý đến anh, mấy ngày anh sốt cũng không ai hỏi thăm. Anh nằm trong kho ở sân sau, quyết tâm chet một cách thanh thản. Nhưng anh lại nhìn thấy Khương Dã đang bị mẹ kế đánh mắng, bị em trai cầm đầu cô lập. Cô ấy ôm chú ngựa con gầy gò bị bỏ lại, nhưng đôi mắt lại sáng ngời. Bỗng nhiên anh không muốn chet nữa. Dùng hết sức còn lại leo lên bàn và gọi điện.
Sau này, anh liều mạng leo lên cao. Con đường đó đầy chông gai, mỗi lần đầu rơi máu chảy, bắt đầu muốn bỏ cuộc, anh lại nghĩ đến ánh mắt của cô gái ngày đó.
Lần tiếp theo họ gặp nhau là tại một cuộc tranh luận ở trường đại học, anh đã ở trên khán đài và lắng nghe cô dùng tiếng Anh tiêu chuẩn, biện luận với một người Anh bản xứ cho đến khi người ta không nói nên lời.
Anh thường thấy cô thâu đèn lúc nửa đêm trong thư viện để ôn bài, tới nỗi các bạn cùng lớp còn đặt biệt danh cho cô là "Quyển Vương".
Dù sinh ra trong một gia đình giàu có nhưng cô cũng liều mạng như anh. Anh sắp đặt không biết bao nhiêu lần tình cờ gặp cô trên cung đường mà cô buộc phải đi qua, nhưng cuối cùng anh lại không dám bước thêm một bước với cô. Vì những ánh mắt luôn theo dõi anh ở phía sau, anh không muốn cô bị liên lụy.
Ngày Khương Dã bị mẹ kế công khai làm khó, anh đang viết một bản báo cáo quan trọng. Nghe vậy, sắc mặt anh tối sầm, vội vàng đứng dậy, thậm chí còn không để ý đến cốc nước đã đổ lên máy tính. Nhưng khi anh chạy tới hiện trường, đã có một người đàn ông khác bảo vệ cô. Vận mệnh lần nữa chơi đùa, anh đã đến muộn. Anh mới lên nắm quyền, nền tảng chưa vững chắc nên vẫn chưa dám tiếp xúc với Khương Dã, chỉ có thể nhắc đến tên cô khi bố mẹ nhắc đến chuyện kết hôn.
Nhưng lúc đó cô đã ở bên Chu Doãn Thành, họ yêu nhau, kim phong ngọc lộ*. Cô kiên quyết từ chối và rời khỏi nhà họ Khương.
*Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng, tiện thắng khước, nhân gian vô sổ.
Dịch: Gió vàng sương ngọc tìm nhau. Đường trần muôn kiếp có đâu sánh cùng.
(Bài thơ Thước kiều tiên)
Đêm hôm ấy, Thương Kỷ châm điếu thuốc đầu tiên trong đời mình. Chuyện này cũng tốt, dù sao họ cũng là hai kẻ có gia đình không hạnh phúc, phải dùng hết sức mình để bù đắp.
Chu Doãn Thành lẽ ra phải biết rõ hơn anh cách để yêu cô.
Sáu năm đó không phải anh chưa từng thử. Nhưng mỗi lần hẹn hò, anh đều nghĩ đến đủ loại phụ nữ xung quanh bố mình, đều dùng chung một loại nước hoa Skull Red sực nức.
Ngoại trừ Khương Dã. Anh nhớ ra cô cũng dùng nước hoa có mùi hương này.
Anh đã ép mình làm rất nhiều việc trái với mong muốn của bản thân, nhưng chuyện này, dù anh có ép buộc bản thân đến đâu cũng không thể làm được. Không thích, lại không thể giả. Vậy hãy để bản thân theo dõi cô từ đằng sau.
Có một vài hợp đồng với Thành Doanh, vì vậy anh có thể âm thầm chăm sóc cho cô, cũng như gây rắc rối cho nhà họ Khương
Cho đến bữa tiệc hôm đó. Chu Doãn Thành cãi nhau với cô ngay tại đó, mọi người đều cười nhạo cô. Muốn giúp cô nhưng lại sợ hãi dư luận, chỉ sợ sẽ càng kéo cô lún sâu vào trong vũng lầy.
Cuối cùng Khương Dã đã nhìn về phía anh. Đôi mắt cô quật cường nhưng lại hốt hoảng. Trong ba giây đó, Thương Kỷ đã nghĩ rất nhiều. Tất cả những sự kiện trong mười năm qua đều chạy ngang như đèn kéo quân. Nhưng lại giống như anh chẳng nghĩ gì cả. Anh nghe thấy chính mình nói: "Nếu đã công khai rồi, vậy thì tới ngồi cạnh anh đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.