Thật Muốn Làm Em

Chương 4: Nghi ngờ




Edit: Du Di
Không biết từ đâu có âm thanh 'leng keng' vang lên, Đào Nhuyễn từ trong mộng tỉnh dậy, trong nháy mắt liền ngồi thẳng người.
"Ồ, vừa rồi Nhuyễn Nhuyễn đang ngủ à?" Một người bạn cùng phòng khác của Đào Nhuyễn, Cố Tiếu, kéo Liêu Đào Đào đến xin lỗi cô: "Nhuyễn Nhuyễn, xin lỗi, vừa rồi không biết cậu còn đang ngủ, lúc đóng cửa tiếng động hơi lớn."
Liêu Đào Đào ở sau lưng Cố Tiếu cũng chắp tay xin lỗi.
Đào Nhuyễn lắc đầu một cái.
"Sao mặt cậu tái đi hết vậy? Gặp ác mộng sao?" Cố Tiếu đi đến, sờ lên trán Đào Nhuyễn một cái.
Đào Nhuyễn kéo tay cô xuống, cười nhẹ: "Không sao đâu, cảm ơn các cậu đánh thức mình."
Nếu không, cô thật sự sẽ bị thao một lần nữa...
"Nếu cậu có chuyện gì thì cứ nói với tụi mình, đừng cứ để buồn bực trong lòng." Cố Tiếu nắm nhẹ lấy tay cô.
Đào Nhuyễn nhận ý tốt của cô ấy. Nhưng cô thật sự không biết bắt đầu nói từ đâu.
Nên nói cái gì?
Cô không biết mình bị chụp ảnh huyệt nhỏ từ bao giờ, rồi cả hai lần liên tiếp gặp phải giấc mộng quá đỗi chân thật và kinh khủng.
Sao cô có thể kể một câu chuyện vô lý như thế được?
Nhưng dòng nước ấm chảy giữa hai chân lại nhắc nhở Đào Nhuyễn chuyện vừa rồi không phải chỉ là một giấc mơ đơn giản. Cô vội vàng rời khỏi chỗ ngồi và đi đến phòng tắm. Cởi quần ra, quần lót lại ướt đẫm...
Đào Nhuyễn cắn chặt môi, nước mắt không tự chủ tuôn trào.
Thứ quái quỷ gì đang diễn ra?
Các tiết học buổi chiều của Đào Nhuyễn vẫn không suôn sẻ. Sau khi trở về, cô tra rất nhiều thông tin trên mạng, nhưng vẫn không tìm được thông tin hữu ích gì.
Chưa có ai từng trải qua vấn đề giống như cô.
Ngay sau đó, người gửi tin nhắn khiêu dâm ấy lại gửi cho cô một tin nhắn:
'Bé con, buổi tối đi ngủ sớm một chút, anh đang ở trong mộng chờ em.'
Thật sự chính là tên này sao?
Đào Nhuyễn vừa tức vừa giận, run rẩy gọi điện cho người kia, nhưng điện thoại luôn không liên lạc được.
'Anh là ai? Anh đã làm gì tôi?' Đào Nhuyễn chỉ có thể gửi cho hắn ta một tin nhắn.
Đối phương ngược lại lại trả lời rất nhanh:
'Anh là người đàn ông của em, làm những chuyện khiến cho em vui sướng.'
Đào Nhuyễn liền bị tức đến khóc.
Tại sao chứ?
Tại sao lại đối xử với cô như thế này?
Lúc Cố Tiếu và Liêu Đào Đào quay trở lại, nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp đầy nước mắt của Đào Nhuyễn, lập tức bị dọa hết hồn.
"Sao vậy?"
"Không có gì." Đào Nhuyễn vừa khịt mũi vừa cầm điện thoại. "Mình, chỉ là tâm trạng đang không tốt, mình đi ra ngoài trước đã."
Nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài.
"Giờ cũng trễ rồi, cậu còn định đi đâu?"
Liêu Đào Đào muốn chạy theo Đào Nhuyễn, lại bị Cố Tiếu ngăn lại: "Mình cũng thích chạy ra ngoài khi tâm trạng không tốt. Ở trường an toàn như vậy, cậu đừng lo lắng."
Liêu Đào Đào trả lời: "Được."
Đào Nhuyễn không nghĩ là có thể gặp được Cố Chi Châu khi đang tức giận chạy ra ngoài.
Người đàn ông cao lớn anh tuấn dù đang thi đấu trên sân vẫn vô cùng cuốn hút. Anh tiện tay ném một cú bóng ba điểm, khiến những cô gái khác xung quanh phải ồ lên.
Đào Nhuyễn không thể không dừng lại. Ngay lúc Cố Chi Châu quay lại, hai mắt cô không nhịn được co lại một cái.
Quá giống.
Thân hình của Cố Chi Châu, thật sự quá giống tên biến thái đã đùa bỡn cô trong giấc mơ.
Đào Nhuyễn không biết lấy can đảm ở đâu, cô chạy đến, không chút nghĩ ngợi chạy vọt vào sân bóng.
Quả bóng rổ ném đến suýt chút nữa đập trúng cô, lại bị Cố Chi Châu đỡ giúp.
"Em... em, cô bé này, xông vào sân bóng làm gì?" Những nam sinh khác trên sân có chút không vừa lòng.
Đào Nhuyễn hoàn toàn không quan tâm đến điều đó. Cô chỉ nhìn vào gương mặt của Cố Chi Châu, mắt đỏ hoe lên hỏi: "Anh thật sự không biết em sao?"
Chàng trai bên cạnh vừa thổi còi vừa vỗ vai Cố Chi Châu trêu đùa: "Ui, lại có một em gái thầm mến đến tỏ tình với anh hử?"
"Đừng nói nhảm." Cố Chi Châu ném quả bóng cho cậu, cùng Đào Nhuyễn rời khỏi sân.
"Tất nhiên là tôi nhớ em rồi. Em chính là cô bé bị hạ đường huyết được tôi cứu. Chúng ta mới gặp nhau sáng nay. Sao vậy? Em có gì muốn hỏi tôi hả?"
Vẻ mặt của Cố Chi Châu quá điềm đạm, giọng nói cũng nhẹ nhàng, cả người đều như gió xuân ấm áp vô hại vậy. Nhìn Cố Chi Châu như vậy, Đào Nhuyễn đột nhiên không thể nói được những điều mình muốn hỏi nữa.
"Anh... anh biết tên của em không?" Đào Nhuyễn nghẹn ngào.
"À..." Cố Chi Châu mang theo vẻ mặt áy náy, không có chút điểm sơ hở nói: "Tôi xin lỗi..."
Đào Nhuyễn khóc nói: "Em tên Đào Nhuyễn."
"Lần này tôi sẽ nhớ." Cố Chi Châu vẫn rất dịu dàng, đưa cho cô một cái khăn lông: "Không bằng, em lau nước mắt trước đi?"
<<>>
Lời tác giả:
Nữ chính của chúng ta là một cô gái rất thông minh và tinh tế! Sẽ không bị nam chính lừa quá lâu đâu.
Chương tiếp theo, tiếp tục là chăm sóc dạy bảo công khai trong lớp học!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.