Thất Ngược Khí Phi

Chương 15: Gây hấn tại đại lao




Khinh Vân Nhiễm nằm trên mặt đất, đôi mi thanh tú nhíu chặt, trán không ngừng đổ mồ hôi hột, hai tay nắm chặt, toàn thân co quắp lại không dám giãn ra như đang phải trải qua ác mộng. Trong mộng hé ra một khuôn mặt đáng sợ, chậm rãi hướng nàng, nàng rất sợ hãi, lảo đảo ngã xuống đất, thân thể lui một chút về phía sau. Nàng thất thanh thét đến chói tai, bò lên, không may trong bóng tối gặp phải năm ngón tay, liều mạng chạy trốn, nhưng bất luận nàng có chạy trốn đến thế nào sau lưng bóng dáng đó vẫn gắt gao bám theo nàng, trái tim bị sợ hãi chiếm cứ không thở nổi, nàng nghĩ muốn cầu cứu nhưng lại không thể nói được.
Một trận đau nhức kéo đến, đôi mắt nàng bỗng mở to thoát khỏi cơn ác mộng, một thân mồ hôi lạnh thấm ướt cả quần áo mỏng manh dính sát vào da thịt lạnh như băng, môi anh đào khẽ nhếch, cánh môi như hoa khô nứt không ngừng run rẩy, nàng thở dốc không ngừng, nỗi sợ hãi vừa rồi vẫn làm cho nàng chưa hoàn hồn.
Mọi người nói, ban ngày nghĩ tới người nào thì ban đêm sẽ mộng thấy người đó, mỗi ngày đều giáp mặt với nam nhân vô tình đó không gặp ác mộng mới là lạ.
Nàng nhíu chặt mày, cắn chặt môi dưới, trên lưng bị đau đớn dày vò, hết thảy cực khổ đều do hắn ban tặng cho nàng, nàng cố hết sức cử động nhưng trên lưng truyền đến đau đớn làm sắc mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, cắn môi nhịn đau dựa vào vách tường, miễn cưỡng ngồi dậy, trán đã sớm đầy mồ hôi, lấy tay lau mồ hôi, cánh tay áo rộng thùng thình lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc.
Bốn phía âm u ẩm ướt, nàng cảm giác cổ họng khô khát, không tự giác liếm liếm đôi môi cánh hoa.
Đột nhiên có nhiều tiếng bước chân truyền đến, là ai tới? Là hắn?!? Đôi mắt to lộ ra sợ hãi, hắn lại tới hành hạ nàng sao?
Cửa bị người ta mở ra. Trong mắt nàng hiện lên thân ảnh tinh tế, chậm rãi xuống lầu đi tới phía nàng.
Đến đại lao hỗn loạn này nhưng lại mặc trang phục hồng nhạt thêu bách hoa chập chờn như hoa hoa đào nở rộ mùa hè, kiều diễm động lòng người, trên đầu cài một đóa hoa mẫu đơn màu trắng, trong địa lao tối tăm nhìn thấy vô cùng rõ ràng.
Khinh Vân Nhiễm nhìn nàng cảnh giác, nàng mở cửa lao, đi tới trước mặt nàng ngồi xổm xuống.
Nghê Thường nhìn Khinh Vân Nhiễm vẻ mặt phòng bị, trên mặt kiều diễm lộ ra vẻ châm chọc:
-Không ngờ Vương phi tỷ tỷ cũng có ngày hôm nay.
Khinh Vân Nhiễm cảm giác khát nước, ho nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói:
-Ta sống rất khá, không phiền ngươi quan tâm.
Đôi mắt Nghê Thường ngẩn ra:
-Tiện nhân!
“Ba” một tiếng, Nghê Thường cho nàng một bạt tai.
Khinh Vân Nhiễm bị bất ngờ không phòng ngự, thân thể suy yếu ngã sang một bên, đầu đụng vào vách tường, nàng cắn môi dưới, phát ra một tiếng kêu đau đớn, bên tai ong ong, trên trán một dòng máu đỏ chậm rãi chảy xuống dần thấm ướt một nửa bên mặt.
-Vương gia mặc dù lưu lại cái mạng còm của ngươi nhưng không có nghĩa là ta không thể làm gì ngươi!
Nghê Thường hung hăng trợn mắt nhìn nàng, trong miệng phát ra một tiếng cười duyên.
-Ta không có hạ độc ngươi, ngươi đánh ta cho hả giận thì đã tìm nhầm người rồi.
Trước mắt Khinh Vân Nhiễm trở nên mơ hồ, suy yếu kêu lên.
-Không phải vì chuyện hạ độc.
Nghê Thường hừ lạnh một tiếng, ai hại nàng ta, tâm lý nàng ta quá rõ ràng, vốn chỉ là mượn đao giết người mà thôi, nàng ta lợi dụng Khinh Vân Nhiễm bởi người phụ nữ trước mắt này không thể lưu.
Nàng ta dữ tợn kêu lên:
-Ta theo Vương gia lâu nhất chưa bao giờ thấy hắn để tâm, nhưng chỉ có ngươi nhiều lần làm ảnh hưởng đến tâm tình của Vương gia, trực giác nói cho ta biết, không diệt trừ ngươi thì hậu họa vô cùng.
-Ngươi nhầm rồi! Ngươi cực kỳ sai, Vương gia hận ta, hận tới thấu xương, hận không thể đem ta băm thành trăm mảnh. Hắn không ngừng nghĩ biện pháp hành hạ ta, căn bản không phải như ngươi nghĩ.
Khinh Vân Nhiễm cười lạnh, hắn hận nàng sâu sắc đến nỗi ánh mắt cũng có thể thấy được.
-Vương gia bây giờ hận ngươi cũng không đảm bảo một ngày nào đó sẽ động tâm, ta phải đem hết tai họa ngầm diệt trừ.
Nghê Thường tâm khí cao ngạo không giống các thị thiếp trong phủ, nhưng trực giác của nàng lại cực kỳ chuẩn xác cho nên ở trong Vương phủ đã hai năm nhưng không bị ai hãm hại, vẫn được sủng ái như cũ.
-Khụ!! Vậy ngươi muốn như thế nào? Ta bây giờ cũng dở sống dở chết, căn bản cũng không thể uy hiếp được ngươi, khụ khụ khụ!!!
Khinh Vân Nhiễm ho một trận, khí tức mong manh nói.
Nghê Thường âm trầm cười lạnh, lại gần bên tai nàng:
-Ngươi chỉ có chết mới không uy hiếp được ta.
Nàng ta phút chốc vươn tay bóp chặt cổ Khinh Vân Nhiễm, móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt nàng khiến da chảy ra vài giọt máu.
Khinh Vân Nhiễm thống khổ than nhẹ, sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh như băng, nàng khó chịu há miệng, hai tay bóp chặt lấy tay Nghê Thường, dùng móng tay mà cào cấu tay nàng ta.
Nghê Thường chịu đau đớn lui về sau, tức giận đứng dậy, trong mắt lệ quang lóe ra, vẻ mặt dữ tợn, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn vặn vẹo, nổi giận mắng:
-Tiện nhân! Có dũng khí dám đấu với ta, ngươi đúng là muốn chết rồi!
Hai tròng mắt nàng ta hẹp dài hiện lên tia máu, tức giận dùng chân đạp lên người Khinh Vân Nhiễm một cái, nghe được tiếng nàng kêu thảm thiết, tâm lý có chút dễ chịu đôi chút. Nàng ta không quen nhìn Khinh Vân Nhiễm luôn có một bộ dáng thanh cao tự cho là mình rất giỏi, lực đạo dưới chân tăng thêm, dùng giày ra sức đạp lên mặt Khinh Vân Nhiễm.
Khinh Vân Nhiễm lâm vào trạng thái nửa hôn mê, trên mặt toàn máu, hốc mắt biến thành màu đen, khóe miệng tràn ra rất nhiều máu, mái tóc bù xù bừa bộn trên mặt đất, cả người không có chút tức giận.
Nghê Thường xem Khinh Vân Nhiễm hấp hối, tâm trạng bối rối, người này không phải là đã…..chết?!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.