Thất Ngược Khí Phi

Chương 22: Gặp gỡ Sở Vương




Sáng sớm, bầu trời như hồ nước trong suốt, lộ ra vài đám mây trắng trên bầu trời xanh, nhẹ nhàng phiêu dật, ánh sáng nhu hòa xuyên qua tầng mây, phát ra những tia sáng rực rỡ tuyệt đẹp. Hoa nhài tháng tám được những tia sáng chiếu vào chập chờn, tỏa mùi thơm ngát, một trận gió nhẹ thổi qua, cánh hoa tinh tế lay động.
Trong mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên chút ấm áp, lộ vẻ cười, lo lắng những ngày gần đây về chuyện cãi vã giữa nàng và thị thiếp Lục Cầm ngày ấy dường như sớm đã trôi vào quên lãng.
Ánh mặt trời dịu nhẹ chiếu vào khuôn mặt tái nhợt của nàng, có một vầng sáng mờ ảo bao quanh thân nàng làm da thịt nàng phảng phất như trong suốt.
Nàng ngồi xổm xuống dùng đá vụn để xây vườn hoa, tỉ mỉ đem đất dắp vào, những bông hoa nhỏ nhắn xinh đẹp này được trồng ở viện, trong lòng cảm thấy vui vẻ hơn.
Tháng tám hoa sinh trưởng ít, nàng chỉ có thể dùng bồn hoa đem chúng từ nơi khác mang về đây, tốn rất nhiều thời gian, sức lực cùng tâm huyết.
Nàng cùng Tú nhi phải dùng hết thời gian ba ngày mới có thể dọn sạch sẽ cỏ dại trong viện này.
Mỗi ngày đều có việc cần phải hoàn thành, rất rất mệt! Gần đây khẩu vị có chút không tốt, rất hay buồn ngủ, sáng sớm không muốn dậy, đến giữa trưa đã mệt rã rời, thời tiết mùa hè quả thật làm cho người ta mệt mỏi, thân thể không thể đứng dưới ánh mặt trời quá lâu nếu không sẽ bị chóng mặt, choáng váng buồn nôn.
Tú nhi lau sạch mồ hôi trên trán, trong người nóng nực đang vun đất ở bờ tường, ngẫu nhiên quay đầu nhìn Khinh Vân Nhiễm, trong mắt mang theo sự hâm mộ.
Tỷ tỷ ở bất kỳ chỗ nào thì chỗ đó cũng như một bức tranh.
Không chỉ trở nên kiên cường lại còn tràn đầy sức sống, chẳng lẽ rời xa Vương gia, đau khổ lại biến thành vui sướng? Mấy lần đi làm việc cùng ới Vương phi, có vài lần đi qua phòng bếp, ngay cả Hồng đại nương khi thấy Vương phi cũng không trở nên ngang ngược nữa.
Bây giờ hằng ngày đều là tỷ tỷ nấu cơm, mỗi ngày từ phòng bếp đi ra, trên tay đều là những thức ăn cực kỳ bình thường nhưng trải qua đôi bàn tay khéo léo của tỷ tỷ đều đã trở thành những món ăn rất ngon.
Mặc dù không được Vương gia sủng ái, đối với tỷ tỷ mà nói tựa như không chút ảnh hưởng. Bây giờ nghĩ lại thấy tỷ tỷ còn hơn mình, Tú nhi cảm thấy thật vô dụng.
Tú nhi cúi đầu thầm than, cảm thấy cổ họng có chút khô khát, ngẩng đầu nhìn lên, lớn tiếng gọi:
-Tỷ tỷ, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi.
Nghe được giọng Tú nhi gọi, Khinh Vân Nhiễm mỉm cười gật đầu, rửa tay, sau khi tưới nước cho hoa, lúc đứng lên đột nhiên bị chóng mặt, may là Tú nhi đã đi tới, nhanh lấy tay đỡ được nàng, ân cần nói:
-Tỷ tỷ, tỷ không sao chứ?
-Không có việc gì! Có thể do ngồi lâu, nghỉ ngơi một lúc là đỡ thôi!
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, triệu chứng này đã xuất hiện từ vài ngày nay rồi, nàng biết mình bị mệt rồi.
Tú nhi đỡ Khinh Vân Nhiễm đến bậc cửa, đẩy cửa ra, trong phòng có một cái bàn cũ nát, sau khi Khinh Vân Nhiễm ngồi lên ghế liền day bấm huyệt Thái Dương, hít sâu mấy lần, hy vọng cơ thể thoải mái hơn.
-Tỷ tỷ, trà lạnh tới rồi!
Tú nhi bưng ấm trà để lên bàn, rót trà đưa cho Khinh Vân Nhiễm.
-Cảm ơn!
Khinh Vân Nhiễm nhận lấy cốc trà, nhẹ nhấp một ngụm, cảm giác có chút thư thái.
-Tỷ tỷ, có phải tỷ bị ốm rồi không, hay là gọi đại phu tới xem bệnh đi?
Tú nhi mày liễu hơi nhíu, đề nghị nói.
-Chỉ là có chút mệt mỏi, đừng lo!
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, nếu như mời đại phu, tất nhiên là sẽ kinh động tới tên Vương gia tàn bạo kia, thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện.
-Tỷ tỷ, tỷ đã bận hai ngày nay rồi, bây giờ hãy nghỉ ngơi đi, việc trong viện để Tú nhi làm là được rồi!
Tú nhi thân mật nói, xem biểu hiện của tỷ tỷ thì đây không giống mệt mỏi thông thường, mà là…
-Muội cũng đừng vội, cứ từ từ mà làm.
Khinh Vân Nhiễm lãnh đạm cười, nhìn sân vườn trong viện sau cố gắng của các nàng đã trở nên đẹp đẽ quang đãng hơn, cảm giác rất vui vẻ.
Tú nhi cầm lấy bồ phiến ( bồ phiến là cây quạt làm từ cây hương bồ) phe phẩy nhẹ nhàng cho Khinh Vân Nhiễm, làn gió thoang thoảng không khỏi làm người ta mơ mang buồn ngủ.
Nhìn Khinh Vân Nhiễm ngủ thiếp đi, tú nhi lấy từ trong tủ ra một chiếc áo choàng khoác lên người Khinh Vân Nhiễm, Tú nhi nghĩ mình đi xuống phong bếp lấy đồ ăn, tỷ tỷ một mình ở đây hắn là không làm sao.
Nghĩ trong chốc lát, Tú nhi cầm lấy làn thức ăn đi ra ngoài viện.
Chỉ là Tú nhi không thấy được, khi nàng vừa rời khỏi viện thì có một thân ảnh cao lớn tù ngoài tường cao nhảy vào, bước đi nhẹ nhàng, sau khi tiếp đất đầu tóc có chút tung bay, mái tóc bay phấp phới rơi xuống bờ vai rộng của nam tử.
Mái tóc nam tử dài như suối, mày kiếm như mực, tóc mai uốn lượn, vầng trán như ngọc đẹp. Cánh môi mỏng, cằm chắc nịch, mắt sáng rỡ, mũi cao gầy, cả người như được mài giũa từ viên ngọc tinh xảo, trong sáng mà rực rỡ.
Ngũ quan tuấn mỹ như được chạm khắc, hé ra khuôn mặt anh tuấn, làm cho người khác phải kinh ngạc. Hàng lông mày thâm thúy nhưng không che được vẻ cuồng ngạo, ánh mắt trấn tĩnh sắc bén giống như nhìn thấu vạn vật. Quanh thân dường như có vầng sáng bao quanh, khuôn mặt tuyệt mĩ tỏ vẻ bất cần đời.
Ánh mắt hắn quét tới bốn phía, cảm thấy bản thân đã xâm nhập vào một khuôn viên nhỏ. Ngước mắt, cách đó không xa là một nữ nhân đang mơ màng ngủ, đôi mắt thâm thúy khép lại thành một đường hẹp dài. Từng bước, từng bước tới gần, vẻ sửng sốt tràn đầy trong mắt, hắn dừng cách nàng khoảng năm bước. Tia nắng yếu ớt xuyên qua kẽ lá, chiếu vào khuôn mặt tinh xảo nhỏ nhắn của nữ nhân, trên đầu là búi tóc đơn giản, dùng dây cột tóc màu trắng, giống như một đám mây nhẹ nhàng lơ lửng, suối tóc đen tuyền xổ tung trên bờ vai mềm mại, đôi mắt nhắm chặt, lông mi dài rủ xuống che kín mí mắt, ngực bởi vì hô hấp mà phập phồng lên xuống, gió mát nhẹ nhàng dạo qua, thản nhiên đem mùi hương của hoa nhài thả vào không khí, khi có khi không…
Sở Diệu Phong giống như đã bị mê hoặc, không kìm lòng được, vươn tay ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.