Những thương tổn liên tiếp đến làm cho Khinh Vân Nhiễm mê man nhiều ngày, nàng luôn trong trạng thái bất tỉnh, mãi cho đến khi Tiêu Thần Hiên phái nha hoàn Tú nhi tới chăm sóc nàng thì mới có chút chuyển biến tốt.
Tiêu Thần Hiên đứng lặng ở đầu giường, mày kiếm nhíu chặt, cứ đến đêm khuya là hắn không chịu được phải đi xem nàng, hắn ảo não nghĩ lại hành động kỳ quái của mình, không khống chế được, loại hành vi lén lút căn bản khoogn phải là tác phong của hắn, nhưng nếu nàng tỉnh lại thì hắn sẽ lại giương cung bạt kiếm, đấu một ngươi chết thì ta sống.
Trước mặt hắn, nnagf chưa bao giờ, bày ra bộ dáng nữ tử nhu tình, luôn dùng lời nói chọc giận hắn, làm hắn hận không thể bóp nát nàng, chỉ cần nghĩ đến nàng cùng Duẫn Mặc Băng ở cùng một chỗ với nhau, nhớ tới có nam nhân từng thấy qua thân thể của nàng là hắn không cách nào kiềm chế được tâm tình phẫn nộ của mình, ngực như có một ngọn lửa dữ dội thiêu cháy.
Tự tôn của hắn phủ nhận rằng mình vì ghen mà phẫn nộ. Đáng chết! Hắn làm sao có thể đối với một phụ nữ lòng dạ độc ác sinh ra cảm tình, sao hắn có thể đối với hung thủ hại chết Minh Nguyệt mà nhân từ nương tay. Tâm hắn động làm chính mình áy náy. Hắn nhắm mắt lại, dứt khoát xoay người rời đi, không nên vì nàng mà nhiễu loạn tâm tình.
Minh Nguyệt không bao giờ có thể trở về bên cạnh hắn nữa, đây là sự thật không cách nào thay đổi được, hắn chỉ có thể hành hạ nàng dã man thì mới giảm bớt mối hận trong lòng.
********************
Khinh Vân Nhiễm nằm trên giường, thân thể gầy yếu suy nhược, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy, một vài sợi tóc vương vãi dính lên mặt, đôi mắt đen tuyệt đẹp trống rỗng vô thần, cả người như búp bê không chút tức giận, thân thể cứng ngắc, không hề nhúc nhích.
Tú nhi cố nén nước mắt, tỷ tỷ như vậy làm Tú nhi rất đau lòng, bưng bát nhẹ giọng nói:
-Tỷ tỷ, ăn một chút gì đi!
Sau đó múc một thì cháo vào miệng nàng.
Khinh Vân Nhiễm phối hợp há miệng, chậm rãi nuốt, vẻ mặt vô hồn, nàng hy vọng mình may mắn, trong đầu nàng tính toán rất nhiều biện pháp trốn đi, nàng không thể tuyệt thực, muốn chạy trốn thì phải có thể lực, nếu không nửa đường bị bắt về cũng bị hành hạ.
Xương đùi muốn hoàn toàn hồi phục, nhanh thì một tháng, chậm thì ba tháng, nàng an ủi chính mình, nhẫn nại thêm mấy tháng thôi, nàng nói chính mình cần tỉnh táo lại, không thể bị động được.
Tú nhi thở phào nhẹ nhõm, buông bát, cười cười, vui mừng nói:
-Như vậy được rồi, người không muốn ăn nhưng hài tử lại muốn ăn.
Khinh Vân Nhiễm thừ ngươi ra, con mắt giật giật, đôi mắt dần khôi phục, trong suốt sáng ngời, nàng nhìn Tú nhi, thấp giọng cầu khẩn:
-Tú nhi, đáp ứng ta, không nói chuyện này cho bất luận kẻ nào.
Tú nhi không ngừng gật đầu, trịnh trọng nói:
-Tú nhi tuyệt đối sẽ không đi nói lung tung. Nhưng tỷ tỷ, chuyện này chỉ giấu được nhất thời chứ không lừa được cả đời, bụng lớn dần thì Vương gia sớm muộn cũng phát hiện ra.
-Sẽ không đâu, ta sẽ không ở lại chỗ này… Ta sẽ quay về phủ Thừa tướng!
Khinh Vân Nhiễm phút chốc sửa lại lời nói, chuyện chạy trốn nên giấu trong lòng, nhiều người biết sẽ càng nguy hiểm hơn.
-Tỷ tỷ, có một số việc muội biết là không nên nói cho tỷ, làm tỷ phiền lòng, nhưng Tú nhi thấy không đành lòng!
Tú nhi thở dài, muốn nói lại thôi, ánh mắt không giấu được tức giận.
Tú nhi khổ sở nhìn tỷ tỷ, mấy ngày nay từ khi tỷ tỷ đỡ bệnh, người ngày càng gầy thêm, có khi cả ngày không nói quá mười câu, khuôn mặt xinh đẹp hiện đầy sầu bi, Vương gia cũng không đến thăm nàng, những người khác đối với tỷ tỷ lại là không nghe không hỏi, mặc dù có người ở phủ Thừa tướng đến thăm nhưng bị Vương gia lãnh khốc từ chối ở ngoài cửa, tại sao người nhà Vương phi nương nương khong dám lý luận cùng Vương gia?
-Cuối cùng là có chuyện gì?
Khinh Vân Nhiễm buông mắt, lông mi run rẩy, thản nhiên hỏi.
-Mấy ngày trước, Vương gia không biết mang ở đâu về một nữ tử đang hôn mê, mấy ngày nay luôn túc trực bên người nàng ta không rời, nghe nha hoàn hầu hạ cô nương đó nói, các nàng từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy Vương gia như vậy, quả thực là đã thay đổi biến thành một người khác, đối với cô nương kia luôn bảo vệ như cầm ngọc quý trong tay mà sợ vỡ, ngậm trong miệng mà sợ nó tan.
Tú nhi vắt mi, lòng đầy căm phẫn nói tiếp:
-Tỷ tỷ, nếu người không hành động, sợ rằng vị trí Vương phi này khó lòng giữ được.
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm lóe lên, thản nhiên nói:
-Muội hỏi thăm chuyện này ở đâu?
Miệng Tú nhi giật giật, cái miệng nhỏ nhắn méo xẹo, tức giận nói:
-Chuyện này mà cần hỏi thăm sao? Khắp Vương phủ đều truyền chuyện này rồi, sáng nay cô nương kia tỉnh dây, chủ tử khắp các đình viện đều đi bái kiến, nghiễm nhiên biến nàng ta trở thành nữ chủ nhân của Vương phủ này rồi!
Khóe miệng Khinh Vân Nhiễm vẽ ra một điệu cười trào phúng, nghĩ không ra người tàn bạo như vậy sẽ có tính tình ôn nhu đến thế. Bất quá chuyện này chẳng có liên quan gì đến nàng, ý nàng đã quyết, vô luận thế nào cũng phải rời khỏi nơi này, mặc kệ cuộc sống bên ngoài có bao nhiêu khó khăn thì còn tốt hơn là ở lại chỗ này chịu đựng hành hạ.
Tú nhi nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Khinh Vân Nhiễm, không khỏi hỏi:
-Tỷ tỷ, người không sốt ruột chút nào sao? Chẳng lẽ người muốn đem vị trí chính thê này đi dâng cho người phụ nữ không rõ lai lịch kia?
Khinh Vân Nhiễm quay sang, ánh mắt thản nhiên, nói:
-Tú nhi, nếu hắn đồng ý cho ta một phong hưu thư, ta sẽ không đau khổ đến thế! Vị trí Vương phi cái gì, đều là hư danh, ta chưa bao giờ muốn nó cả!
Tú nhi chấn động, không thèm nhắc lại, tỷ tỷ thật sự là rất hận Vương gia, ánh mắt nàng tràn đầy bi thương đau khổ, thương tổn như vậy, sợ là không thể nào chữa lành.
*********************
Cuộc sống yên lặng như vậy trôi qua trong một tháng, lúc này Khinh Vân Nhiễm cảm giác chân mình đã hồi phục như cũ, liền phân phó Tú nhi cầm gậy chống đến, nàng muốn xuống giường đi lại một chút.
Trong tay cầm gậy chống, đi lại khó khăn làm trán nàng ướt đầy mồ hôi, nàng tập tễnh đi lại trong phòng, dây xích dưới chân làm nàng đi khổ sở, nàng xoay người tiếp tục đi.
Tiêu Thần Hiên đối với nàng không nghe không hỏi, chỉ độc sủng nữ tử tên Thiên Tuyết kia, làm cho đông đảo thị thiếp trong phủ có ánh mắt ghen ghét dời khỏi người nàng, nhốt nàng ở chỗ này cũng tốt, có thể an tâm dưỡng thai, bởi vì thân thể quá mức gầy yếu, mẫu thể dinh dưỡng không đủ làm bụng nàng ba tháng rồi mà không hề nhìn ra.
Nàng xác định, Tiêu Thần Hiên đã quên mất sự tồn tại của nàng rồi, vì thế mà nàng mừng thầm. Đột nhiên hắn tới như một bóng ma làm nàng vừa khiếp sợ vừa phẫn nộ.
Khinh Vân Nhiễm lẳng lặng nhìn thân ảnh mặc y phục màu tím, Tiêu Thần Hiên gương mặt tuấn mỹ, trong mắt toát lên vẻ bất an, trấn định nhìn hắn, không chớp mắt.
Con ngươi đen thâm thúy của Tiêu Thần Hiên nhìn nàng, đôi mắt không có mừng rỡ cùng phẫn nộ, nói:
-Ngươi mang thai rồi?!?
Ánh mắt Khinh Vân Nhiễm thẳng tắp nhìn về phía Tú nhi, trong lòng dâng lên bi ai, Tú nhi nhìn vẻ mặt nàng, vội vàng quỳ xuống xua tay nói:
-Vương phi, không phải Tú nhi, thật sự Tú nhi không hề nói…
Tiêu Thần Hiên hừ lạnh một tiếng, ánh mắt tối đi, nói:
-Bổn Vương không nghĩ ngươi lại có tâm cơ như vậy!?
Thân thể Khinh Vân Nhiễm cứng ngắc, kinh ngạc nhìn hắn, ôm bụng, lạnh lùng nói:
-Hài tử này là của ta, không phải là của ngươi!
Nghe vậy, con mắt Tiêu Thần Hiên dâng lên phẫn nộ tuyệt đỉnh:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi…
Lúc này bên ngoài có một thanh âm ôn nhu dễ nghe truyền đến:
-Hiên, chàng ở bên trong sao? ( ọe, ghê người cái giọng này)
Lần đầu tiên Tiêu Thần Hiên thu đi ánh mắt phẫn nộ, xoay người cấp bách đi ra ngoài, một lát sau nghe được thanh âm khẩn trương của hắn:
-Thiên Tuyết, ta không phải nói nàng đợi ta trong phòng sao? Nàng tới nơi này làm gì?
Tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, ẩn chứa nhu tình nhè nhẹ.
-Thiếp hỏi nha hoàn thì biết chàng đã đến nơi này rồi!
Thiên Tuyết hé mắt cười, kéo tay hắn, điềm nhiên hỏi:
-Chàng không phải nói hôm nay sẽ dạy thiếp cưỡi ngựa sao? Thiếp không chờ được nữa rồi!
-Ngày hôm qua nàng không phải nói muốn đi thả diều, sao bây giờ lại muốn cưỡi ngựa?
Tiếng nói Tiêu Thần Hiên ôn nhu, lãnh đạm cười nói:
-Ta dẫn nàng đi làm luôn hai thứ.
Khinh Vân Nhiễm ở trong phòng nghe bọn họ nói chuyện với nhau, không khỏi giật mình vài giây, thật sự không thể tưởng tượng được nam nhân tàn bạo vô tình đó sẽ có lời nói ôn nhu như vậy, thanh âm nhu tình như nước làm nàng rợn tóc gáy.
-Ách…
Thiên Tuyết lo lắng một hồi lâu, nhăn mặt nhăn mũi, nói:
-Ôi, thiếp có thể cưỡi ngựa lại còn cùng chàng thả diều, đúng là không gì vui hơn!
-Nàng về phòng chờ ta, ta xử lý tốt chuyện này đã, sau đó sẽ dẫn nàng đi, có được không?
Tiêu Thần Hiên trầm ấm hỏi, Thiên Tuyết gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cánh cửa Nam Phong viện, thoáng nhìn qua, mỉm cười nói:
-Vương phi của chàng ở chỗ này phải không?