Hôm sau nắng buổi trưa tươi sáng, từ cửa sổ nhìn thấy một thân ảnh nhỏ nhắn xinh đẹp từ trong viện tới đây.
Tú nhi nghiêng đầu, nhìn thấy nữ tử liền biến sắc, thấy tỷ tỷ chưa phát hiện ra, Tú nhi vội vàng đi ra ngoài, ý muốn ngăn cản đối phương, nàng cấp bách bước lên phía trước, đi tới chỗ cách Thiên Tuyết một thước, cúi người xuống nói:
-Nô tỳ tham kiến Thiên Tuyết cô nương.
Bây giờ đã là tháng chín mùa thu, hoa phù dung trong Nam Phong uyển đã nở rộ, từ xa nhìn lại vô cùng rực rỡ, như mộng ảo khiến lòng người xao xuyến, Tô Thiên Tuyết dung mạo xinh đẹp đứng giữa vườn hoa trông lại càng đẹp hơn.
Nàng ta nhìn Tú nhi mỉm cười, cầm tay Tú nhi, ôn nhu nói:
-Ngươi là nha hoàn của Vương phi tỷ tỷ tên Tú nhi, hôm qua ta vô tình nghe tin tỷ tỷ có chuyện hỷ, hôm nay đặc biệt đến thăm, phiền ngươi thông báo một tiếng.
Tú nhi rút tay về, mỉm cười nói:
-Thiên Tuyết cô nương quá coi trọng nô tỳ nồi! Nhưng thật không may, Vương phi đang nghỉ trưa, không tiện gặp khách, hay là ngày khác cô nương trở lại đi.
Ánh mắt Thiên Tuyết lộ ra thất vọng, nha hoàn Hạnh nhi bên cạnh sốt ruột, lớn tiếng nói:
-Xú nha đầu, đúng là không biết xấu hổ, tiểu thư nhà ta đại giá quang lâm qua đây, ngươi dám…
-Hạnh nhi, im miệng đi!
Thiên Tuyết nghiêng đầu quát lớn, mím môi cười:
-Không sao, ngày khác ta trở lại.
Trong phòng, Khinh Vân Nhiễm mới nằm xuống chưa lâu, nghe được tiếng nói chuyện ngoài cửa, lo lắng chốc lát, hô lên:
-Tú nhi, mời Thiên Tuyết cô nương vào đi!
Tú nhi nghe vậy cau mày, thở dài, hành động của mình là nói dối, tỷ tỷ lại…
Hạnh nhi tức giận trừng mắt nhìn Tú nhi, xác định là nàng nói dối. Tô Thiên Tuyết cười đi theo Tú nhi vào.
Vào trong phòng, Thiên Tuyết tò mò đánh giá bốn phía, trong phòng được bố trí những bức thư pháp cổ tao nhx, nàng ta đến Vương phủ hơn một tháng nhưng chưa từng thấy Vương phi từ trong gian phòng này đi ra, không biết là vì cớ gì?
-Tú nhi, dâng trà.
Một thanh âm ôn nhu êm tai truyền đến, Thiên Tuyết nghe tiếng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngồi trên giường là một nữ tử dung mạo thoát tục, da thịt trắng mịn như tuyết.
Khuôn mặt nàng rất đẹp, ngũ quan tinhh xảo, búi tóc đơn giản, tóc đen như tơ giống như đóa phù dung tung bay trong gió, đôi mắt lưu ly đen láy trong sáng, cả người từ trên xuống dưới toát ra khí tức nhã tú như một viên ngọc quý chiếu xạ sáng chói khắp nơi, phảng phất như một giai nhân trong sơn cốc, thanh nhã tuyệt thế.
Thiên Tuyết nhìn thấy Tam tiểu thư của Thừa tướng xinh đẹp xuất chúng, nhưng cũng không biết nàng lại xuất trần thoát tục đến vậy, so với lời đồn thì còn hơn đến bảy phần, trong mắt không khỏi hiện lên đố kỵ.
Đồng thời Khinh Vân Nhiễm cũng đánh giá nàng ta, nữ tử này thanh thoát, xinh đẹp đáng yêu, hơi điểm một chút phấn, châu thoa cài tóc, eo thon gọn, mặc y phục màu hồng nhạt, thắt lưng tơ tằm tinh tế bó eo nàng lại, tôn lên dáng vẻ nhỏ nhắn, xinh xắn của nàng ta.
Ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu vào Thiên Tuyết, làm quanh người nàng ta như bao bởi một vầng sáng nhu hòa, kết hợp với sắc hồng của y phục, nụ cười khéo léo, diện mạo như đóa phù dung, đôi mắt xinh đẹp sáng chói.
Quả nhiên là một mỹ nhân nghiêng thành, mặc dù không kiều diễm bằng Nghê Thường, ưu nhã như Nhã Phù, yêu mị giống Vũ Liễu nhưng lại có khí vận hoạt bát linh tú.
-Vương phi tỷ tỷ, xin lỗi vì đã quấy rầy lúc tỷ đang nghỉ ngơi.
Sóng mắt Thiên Tuyết như mỉm cười, bước nhanh đến, Khinh Vân Nhiễm mím môi, thản nhiên nói:
-Không sao!
-Vương phi tỷ tỷ, người thật đẹp!
Thiên Tuyết bình tĩnh nhìn nàng, hâm mộ nói.
-Thiên Tuyết nhìn tỷ mà thấy mặc cảm tự ti rồi!
-Thiên Tuyết cô nương quá khen!
Khinh Vân Nhiễm đứng dậy, chậm rãi đi tới cạnh bàn, dưới chân Thiên Tuyết vang lên tiếng vang, ý nói “Mời ngồi!”.
Thiên Tuyết kinh ngạc, không khỏi hỏi:
-Tỷ tỷ, sao chân tỷ lại bị xiềng xích vậy?
Ngẩng đầu thấy vẻ mặt lạnh lùng của Khinh Vân Nhiễm, thầm đoán, nói:
-Đây là lệnh của Hiên sao? Sao chàng lại xích tỷ?
Khinh Vân Nhiễm thản nhiên nói:
-Ta trốn từ Vương phủ ra ngoài.
Mắt Thiên Tuyết như nai tơ khó hiểu, thương hại nhìn nàng, cúi đầu nói:
-Là bởi vì ta sao?
Khinh Vân Nhiễm nâng mắt, nói:
-Ta muốn Vương gia hưu ta!
Trong mắt Tô Thiên Tuyết hiện lên kinh hoàng, nhỏ giọng nói:
-Tỷ tỷ, bây giờ tỷ đang mang thai, Hiên sẽ không cho tỷ đi đâu!
Sắc mặt Khinh Vân Nhiễm trong trẻo nhưng lạnh lùng, mắt chợt sáng lên, thản nhiên nói:
-Thiên Tuyết cô nương, ngươi đến Nam Phong uyển, Vương gia có biết không?
Một hồi lâu, nàng ta ôn nhu nói:
-Có phải ta gây phiền toái gì cho tỷ tỷ đúng không?
Khinh Vân Nhiễm lắc đầu, nói:
-Thiên Tuyết cô nương đến thăm ta là ý tốt, nhưng Vương gia sẽ không thích ngươi tiếp xúc quá nhiều với ta.
Nghe vậy Thiên Tuyết thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói:
-Hóa ra là vì nguyên nhân này,tỷ tỷ lo lắng nhiều quá, Hiên không có trong Vương phủ, ta chỉ ngồi ở đây một lúc rồi sẽ đi, thị vệ ngoài cửa không dám nói lung tung đâu!
Khinh Vân Nhiễm nâng mắt, con ngươi mắt chuyển động, đối vời lời của nàng ta nàng không có ý kiến gì, trên đời này không có ngọn gió nào là không vượt qua nổi bức tường, mặc dù thị vệ canh cửa không nói gì không có nghĩa người khác cũng sẽ không nói?!
-Hạnh nhi, mang đồ đến đây.
Tô Thiên Tuyết mỉm cười, khóe miệng cười lúc ẩn lúc hiện, làm người khác trìu mến.
-Vâng, tiểu thư.
-Đây là một hộp phấn, vốn là phấn do Nam Hải chế thành, nghe nói phấn này công hiệu rất tốt với da tay, còn có thể chống lão hóa!
Tô Thiên Tuyết cười cười, đem cái hộp đưa cho Khinh Vân Nhiễm, nói:
-Ta đã dùng qua, hiệu quả thật không sai, da tay so với trước kia cũng mịn màng hơn nhiều, hy vọng tỷ tỷ thích.
-Cám ơn.
Khinh Vân Nhiễm nhận lấy, khóe miệng cười nhẹ, nói:
-Ta rất thích!
-Vậy ta xin cáo từ!
Tô Thiên Tuyết mỉm cười hạ thấp người, Khinh Vân Nhiễm vuốt cằm, ý bảo Tú nhi tiễn các nàng ra ngoài, nhìn bóng lưng Thiên Tuyết rời đi, không khỏi thở dài, nàng như chim chích sợ cành cong, sợ họa từ trên trời giáng xuống đầu, Tô Thiên Tuyết bây giờ là người trong trái tim Tiêu Thần Hiên, không tránh được, đều là họa.
Tú nhi trở về phòng, nhìn Khinh Vân Nhiễm đang nghĩ tới chuyện gì, quay đầu, xem hộp phấn trên bàn, nhẹ giọng hỏi:
-Tỷ tỷ, nghe nói hộp phấn ngọc trai này là do Vương gia mang từ trong cung về, chỉ có một hộp, nàng ta có thể bỏ được.
Khinh Vân Nhiễm lấy lại tinh thần, thản nhiên nói:
-Nếu muội thích thì lấy dùng đi.
Tú nhi vội vàng xua tay:
-Tay Tú nhi thô to, sao có thể dùng thứ quý giá như vậy?!
Khinh Vân Nhiễm cười đi tới, mở ra ngửi thử, một mùi thơm thoang thoảng, đây quả là một thứ tốt, bất quá, không an toàn.
Tới đêm, Khinh Vân Nhiễm cùng Tú nhi đang dùng bữa tối thì Tiêu Thần Hiên một cước đá văng cửa phòng, tâm Khinh Vân Nhiễm nhất thời run lên.
-Vương gia!
Tú nhi kinh hô một tiếng, nghênh đón trước một bước.
-Cút ngay!
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên âm chí vô tình, Khinh Vân Nhiễm cũng không thấy rõ hắn ra tay như thế nào, chỉ thấy thân ảnh Tú
nhi giống như bay, bị đánh ra xa vài thước, cuối cùng quỳ rạp trên mặt đất, miệng phun ra máu tươi, không quá bao lâu thì bất tỉnh.
-Tú nhi!
Khinh Vân Nhiễm hét lên một tiếng, ngực bị chấn động mạnh, đau nhức kéo tới, vết thương ở chân nàng vẫn chưa hồi phục hẳn, chỉ có thể tập tễnh chạy tới, lòng nóng như lửa đốt, nàng quay đầu, tức giận đến mức cả người phát run, mắng to:
-Tiêu Thần Hiên, ngươi không phải là người!
Trong mắt Tiêu Thần Hiên hiện lên một ngọn lửa lớn, hung ác nhìn chằm chằm đôi mắt nàng, lạnh lẽo bức nàng, phẫn nộ:
-Tiện nhân! Rốt cuộc ngươi đã nói gì với Thiên Tuyết làm nàng nhất quyết đòi rời Vương phủ?
Nghe vậy, Khinh Vân Nhiễm cười lạnh, nói:
-Ngươi có chứng cớ gì chứng minh là ta bức nàng đi? Tại sao nàng phải rời Vương phủ, chính là vì ngươi đó.
Con mắt Tiêu Thần Hiên như sắp bộc phát cuồng nộ, nắm vạt áo nàng, lạnh lùng nói:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi đừng có nói dối! Sáng nay nàng ấy rất tốt nhưng bây giờ lại muốn đi. Nhất định là ngươi đã nói gì đó, làm cho nàng…
Khinh Vân Nhiễm kéo tay hắn, cười lạnh ngắt lời, nói:
-Hiên Vương gia, ngươi đã yêu Thiên Tuyết cô nương đến vậy thì nên lấy nàng làm vợ, toàn tâm toàn ý với nàng, không nên nuôi nhiều phụ nữ, ngồi mà hưởng phúc.
Tiêu Thần Hiên nhất lời bị lời nàng nói làm cho nghẹn không biết nói gì, đôi mắt nguy hiểm nheo lại:
-Ngươi…
Khóe môi Khinh Vân Nhiễm cười, lạnh lùng nói:
-Vương gia rốt cuộc sợ điều gì? Ta có ý muốn thành toàn Vương gia cùng Thiên Tuyết cô nương, Vương gia lập tức hưu ta, quang minh chính đại mà Thiên Tuyết cô nương qua cửa.
Sắc mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm lạnh lùng, ánh mắt lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói:
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi có chủ ý quái quỷ gì?
Khinh Vân Nhiễm bình tĩnh nhìn hắn, nói rõ ràng từng câu từng chữ một:
-Xin Vương gia hưu ta!
Tiêu Thần Hiên tức giận đến mức sắc mặt xanh mét, trong mắt hiện lên phẫn nộ, đau đớn hỗn loạn, ánh mắt sáng quắc nhìn nàng bình tĩnh, tức giận không kìm được kêu lên:
-Mơ tưởng! Ngươi đang mang hài tử của Bổn Vương, ngươi muốn chạy đi đâu?
Khinh Vân Nhiễm cắn răng, tâm đau đớn, lớn tiếng kêu lên:
-Hài tử này không phải của ngươi!
Hài tử này không phải của ngươi… Hài tử này không phải của ngươi… Hài tử này không phải của ngươi…
Tiêu Thần Hiên choáng váng, gân xanh trên trán nổi rõ, hàm răng cắn chặt, hai tay nắm chặt lại, đau đớn mạnh mẽ chiếm lấy trái tim, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Khinh Vân Nhiễm, trong mắt ngưng tụ sát khí hàn băng.
-Khinh Vân Nhiễm, ngươi có gan nhắc lại một lần nữa! Ta giết ngươi…