Thất Ngược Khí Phi

Chương 48: Mập mờ




Minh Nguyệt lâu, trong phòng thanh nhã u tịnh, lò hương tỏa ra hương thơm ngát, khói bốc lên không trung nhè nhẹ lượn lờ, chậm rãi biến mất. Tô Thiên Tuyết suy yếu nằm ở trên giường, đôi mắt to như có nước, vừa khiếp sợ lại vừa ủy khuất, hai tay nắm chặt, đau đớn thương tiếc nhìn Tiêu Thần Hiên, ôn nhu hỏi:
-Hiên, chuyện chàng nói là thật sao?
Vẻ mặt Tiêu Thần Hiên nghiêm trọng, khóe môi cứng đờ, nói:
-Thiên Tuyết, chuyện này còn phải điều tra thêm, sau đó ta sẽ để nàng chất vấn Hạnh nhi, nếu như việc này không liên quan đến nàng, ta nhất định không để nàng phải chịu oan khuất.
Tô Thiên Tuyết ôn nhu thở dài, sà vào lòng Tiêu Thần Hiên, hạ mắt xuống che giấu đi sự quỷ quyệt lạnh lùng trong mắt, nức nở nói:
-Hiên, thiếp không cần, người khác vu oan thiếp, nhưng thiếp không thể chịu được việc chàng không tin thiếp.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên ngây ra, đỡ lấy vai nàng, nhìn kỹ nói:
-Đứa ngốc này! Nếu như ta không tin nàng thì sẽ không nghĩ biện pháp chứng minh nàng trong sạch.
Tô Thiên Tuyết nhu mì cười khẽ, đôi mắt nheo lại, đôi môi đỏ mọng gần tiến đến môi hắn thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng thị vệ bẩm báo:
-Vương gia, Vương phi đến.
Đôi mắt Tiêu Thần Hiên tối lại, buông tay đang ôm Tô Thiên Tuyết ra, lạnh lùng nói:
-Nói nàng đến sau thính đường.
Khinh Vân Nhiễm nghe được tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, mày không khỏi nhăn lại, thấy thị vệ làm tư thế xin mời, nàng gật đầu vuốt mặt, theo hắn vào thính đường, nàng yên tĩnh ngồi chờ ở đó, thị vệ lui ra ngoài cửa.
Không bao lâu, Duẫn Mặc Băng một thân y phục trắng, bên hông gài một chiếc quạt, y phục tung bay trong gió, ánh mắt chứa đựng ý cười, ôn nhu kêu:
-Vân Nhiễm!
Khinh Vân Nhiễm đang nhìn thị vệ ở ngoài cửa, thấp giọng hỏi:
-Duẫn công tử, chuyện điều tra thế nào rồi? Có phải là đã có kết quả nên Vương gia mới gọi ta ra đây?
Nghe được nàng khách khí gọi mình, hai hàng lông mày của Duẫn Mặc Băng nhíu chặt lại, lắc đầu nói:
-Chuyện còn chưa được điều tra rõ, bất quá cũng có chút manh mối.
Đôi mi thanh tú của Khinh Vân Nhiễm nhíu lại, ánh mắt nhìn về phía Duẫn Mặc Băng, mỉm cười thản nhiên:
-Có thể nói cho ta biết được không?
Duẫn Mặc Băng mỉm cười ngồi xuống, gật đầu nói:
-Đương nhiên. Tối hôm qua ta bắt được hung thủ mưu hại muội, vốn là tỳ nữ bên người Tô Thiên Tuyết tên Hạnh nhi, lục soát người nàng ta tìm ra được thuốc giải thập nhật thực tâm, có hai bằng chứng này nàng ta không thể chối cãi.
Vẻ mặt Khinh Vân Nhiễm nghiêm trọng, hàng mi run rẩy, vừa nghĩ đến chuyện tối qua, hoảng sợ khiếp vía, hít sâu một hơi, bình tĩnh nói:
-Quả nhiên là nàng!
Nàng có chút không ngờ được, dù sao Hạnh nhi bình thường ngang ngược kiêu ngạo, không giống như người che giấu tâm cơ, vô cùng thâm hiểm, chẳng lẽ ở nơi này, mỗi người đều đeo mặt nạ, ngụy trang để bảo vệ mình?
Nâng mắt ngóng nhìn, vậy hắn thì sao?
Ánh mắt Duẫn Mặc Băng chợt trở nên bén nhọn, trầm giọng nói;
-Ta không nhận định nàng ta là chủ mưu, bất quá nha đầu này rất mạnh miệng, chết cũng không chịu mở miệng nói ra là ai đứng sau sai khiến!
Tâm trạng Khinh Vân Nhiễm căng thẳng, nói:
-Chuyện này, huynh thấy thế nào?
Duẫn Mặc Băng nhíu mày, ánh mắt nghiêm nghị, tỉnh táo phân tích:
-Nếu Hạnh nhi không nhận tội, để tìm chứng cứ thì có lẽ sẽ phải điều tra những người xung quanh nàng ta, thế thì vô cùng phiền toái. Nếu như Hạnh nhi khai ra sợ rằng đối phương đã chuẩn bị sẵn lối thoát từ trước, bởi vì từ đầu đến cuối kẻ đứng sau ấy không tự mình động thủ. Quan trọng nhất là Hạnh nhi có khả năng sẽ nhận toàn bộ tội danh.
Nghe vậy mặt Khinh Vân Nhiễm biến sắc, đôi mắt tối lại, thản nhiên nói:
-Ý của huynh là chuyện này sẽ không ra đâu vào với đâu?
Trong mắt Duẫn Mặc Băng hiện lên sự phức tạp, trầm giọng nói:
-Những người liên quan đến Hạnh nhi đều khả nghi. Nhất là… Tô Thiên Tuyết.
Khinh Vân Nhiễm ngẩn ra, đôi môi anh đào hé mở, cúi đầu nói:
-Mặc kệ chuyện như thế nào, muội có thể rửa sạch mọi nghi ngờ là một chuyện tốt, về phần Thiên Tuyết cô nương có phải là hung thủ hay không muội không có quyền truy cứu.
Duẫn Mặc Băng thấp giọng nói:
-Chuyện không kết thúc dễ dàng vậy đâu, bất quá trải qua chuyện này, sau này muội cần đề phòng một số người, làm việc cẩn thận.
Hắn thiện ý nhắc nhở, có lẽ hắn không giúp được điều gì, hắn không thể ở lại lâu trong Vương phủ để bảo vệ nàng chu toàn, mà nữ nhân đó ngày nào còn giấu cái đuôi hồ ly thì ngày đó nàng vẫn không yên bình.
Khinh Vân Nhiễm hiểu ý cười, ôn nhu nói:
-Cám ơn huynh, Mặc Băng.
Duẫn Mặc Băng cười lãnh đạm, lấy từ trong người ra một túi thơm, gương mặt tuấn nhã bỗng đỏ ửng, từ trong túi thơm lấy ra một đôi khuyên tai, giọng nói ấm áp:
-Tặng cho muội này!
-Cho muội?
Khinh Vân Nhiễm sửng sốt, nhìn thấy hắn gật đầu, nhìn đôi khuyên tai trong mắt dần dần hiện lên sự kinh ngạc, đây không phải đôi khuyên tai lúc trước nàng đi đặt sao? Sao lại tới tay hắn được?
-Lần đầu tiên ta nhìn thấy nó đã có cảm giác muội đeo nhất định sẽ rất đẹp, nên bất giác đã mua nó.
Duẫn Mặc Băng bị nàng nhìn chăm chú không được tự nhiên, trên mặt hiện lên lúng túng.
-Cám ơn.
Khinh Vân Nhiễm chớp mắt, ánh mắt liễm diễm lộ ra mỉm cười, khóe miệng cong lên, như ẩn như hiện, chỉ là một nụ cười nhưng lại chói mắt, làm cho ngực Duẫn Mặc Băng như bị đánh mạnh, không kìm được nói:
-Không bằng, để ta đeo cho muội?!
-Chuyện này e là không hay lắm!
Ý cười của Khinh Vân Nhiễm dần biến mất, cử chỉ này quá mức mập mờ, làm người khác hiểu lầm thì không tốt lắm.
-Không có chuyện gì đâu!!!
Duẫn Mặc Băng lãnh đạm cười nói, cầm trong tay đôi khuyên tai, đôi tay tới gần vành tai nàng, mặt cúi xuống, đầu nghiêng sang một bên, hai người nhìn như dán vào nhau, nếu nhìn cảnh ở một góc độ khác thì từ ngoài phòng đi vào trông hai người rất giống là đang hôn môi.
Đột nhiên phía sau có một tiếng hét vô cùng giận dữ vang lên:
-Các ngươi đang làm chuyện gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.