Đêm tối, Khinh Vân Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy bóng cây rập rờn, tựa hồ như nổi gió rồi, cái lạnh cuối thu đầu đông đã đến, nàng cất bước đi tới, mở cửa sổ ra, một trận gió lạnh lẽo thổi tới làm nàng bị bất ngờ lạnh đến rùng mình.
Cúi đầu, nhẹ cau mày, lông mi cong vút rung động, bàn tay nhỏ bé trắng muốt chạm vào bụng, bình thường thì bụng thỉnh thoảng bị đau, nhưng từ hôm qua, sau khi nàng bị ra máu thì không bị, có phải thai nhi xảy ra chuyện gì không?
Tú nhi vừa mới từ bên ngoài vào, nhìn thấy Khinh Vân Nhiễm mặc quần áo mỏng manh đứng cạnh cửa sổ, vội vàng lấy từ trong tủ áo khoác, đi tới bên cạnh khoác lên thêm cho nàng.
Khinh Vân Nhiễm quay đầu, thấp giọng nói:
-Tú nhi, Thiên Tuyết cô nương có nhận túi thơm không?
Tú nhi nhếch miệng, đáp:
-Rồi ạ! Xem phản ứng của nàng ta thì có vẻ là thích!
Khinh Vân Nhiễm thở dài, đột nhiên nghĩ đến một việc, ảm giác việc tặng túi thơm có gì đó không tốt.
Tú nhi thấy nàng mặt ủ chau mày, vội vàng nói:
-Tỷ tỷ đang lo lắng chuyện gì sao?
Khinh Vân Nhiễm híp mắt lại, lấy tay dụi mắt, cúi đầu nói:
-Không có việc gì!
Tặng thì cũng đã tặng rồi, hối hận thì cũng vô ích, hy vọng là mình đã suy nghĩ quá nhiều! Chuyện có liên quan đến Thiên Tuyết không tốt lắm, sau này, nàng nên ít tiếp xúc với nàng ta thì hơn
Tú nhi cười cười, nói:
-Vậy thì tốt rồi! Tỷ tỷ, trời không còn sớm nữa, Tú nhi đi chuẩn bị bữa tối!
Khinh Vân Nhiễm xoa mặt, nhìn Tú nhi rời đi, trên mặt hiện lên u sầu, nàng vẫn phiền lòng một chuyện, cuối cùng là Duẫn Mặc Băng đã giấu nàng chuyện gì?
Bây giờ nàng chỉ có thể chờ hắn trở về mới có thể biết rõ ràng!
********************
Minh Hiên uyển, một nha hoàn vội vã chạy vào, cả kinh kêu lên:
-Vương gia, không tốt rồi!
Tiêu Thần Hiên đi từ trong phòng ra, biểu tình lạnh lùng, ánh mắt tối lại, thấy bộ dáng nha hoàn bối rối, nhíu mày hỏi:
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
Tiểu nha hoàn bị hắn làm cho hoảng sợ hơn, kinh hoàng thất thố, vội vàng quỳ xuống, sợ hãi nói:
-Vương gia, Thiên Tuyết cô nương sảy thai rồi!
Tiêu Thần Hiên quát lạnh:
-Ngươi nói cái gì!?
Giọng nói hắn điên cuồng khàn khàn, trong mắt hắn hiện lên tức giận, khiếp sợ và kinh hoàng làm tâm hắn chấn động.
Tiểu nha hoàn sợ hãi đứng lên, giọng nói run run:
-Người ở Minh Nguyệt lâu mới lúc nãy tới đây báo tin, nói Thiên Tuyết cô nương đột nhiên sảy thai!
Tiêu Thần Hiên sững lại, cắn răng, nổi giận nói:
-Một đám phế vật, các ngươi hầu hạ nàng như thế nào???
Trong lòng như có ngọn lửa bùng cháy, hắn vội vàng chạy tới Minh Nguyệt lâu.
Vài nha hoàn và ma ma đang đứng ở trong phòng, hắn không để ý mọi người hành lễ, chạy vội vào trong, thấy Tô Thiên Tuyết đang nằm trên giường, trong lòng vô cùng đau xót.
Những sợi tóc của nàng ta vương vãi tán loạn, đôi mắt sưng đỏ, lông mi còn đọng lệ, vẻ mặt tái nhợt, trống rỗng, ánh mắt bi thống làm cho trái tim hắn vô cùng đau đớn.
Tiêu Thần Hiên vội vàng tiến lên, ngồi bên giường, kéo tay nàng ta hỏi:
-Thiên Tuyết, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao đang tốt lại bị sảy thai?
Tô rơi lệ đầy mặt, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy bi thương, nức nở nói:
-Hiên, xin lỗi, con của chúng ta, đều do thiếp không tốt, nếu như không phải…
Vừa nói, nước mắt lại tiếp tục rơi xuống.
Tiêu Thần Hiên đau lòng, kiều dung trước mắt vô cùng yếu đuối, cực kỳ giống Minh Nguyệt của hắn, an ủi:
-Thiên Tuyết, con thì sau này chúng ta có thể có lại, không nên quá đau buồn!
Tô Thiên Tuyết dựa vào vai Tiêu Thần Hiên, bắt đầu khóc lóc, Tiêu Thần Hiên ôm chặt nàng ta vào ngực, một lúc lâu sau, Tô Thiên Tuyết mới chậm rãi ngừng nước mắt, tâm tình dần dần ổn định.
Tô Thiên Tuyết rời vai Tiêu Thần Hiên, nhìn thẳng vào hắn, đôi mắt chứa uẩn khúc, cắn răng phẫn hận nói:
-Hiên! Chàng nhất định phải vì con chúng ta mà báo thù!
Nghe vậy, Tiêu Thần Hiên cau mày, đôi mắt lạnh lùng tối lại, vội vàng truy hỏi:
-Báo thù gì? Con là bị người khác hại chết?!?
Nước mắt Tô Thiên Tuyết rơi như mưa, buồn bã nghẹn ngào nói:
-Thiếp cũng không dám tin, nhưng sự thật lại bày ra trước mắt, thiếp không thể không tin! Thiếp không biết Vương phi tỷ tỷ lại hận mình đến vậy, ngay cả đứa trẻ cũng không buông tha!
Cả người Tiêu Thần Hiên ngẩn ra, trong ánh mắt hiện lên hàn ý, lạnh như băng, nói:
-Nàng nói việc này là do nàng ta làm?
Tô Thiên Tuyết gật đầu, trong mắt sưng đỏ hiện lên lạnh lẽo, quay đầu nói với Ưu Nhã:
-Ưu Nhã, mang thứ đó đến đây!
Ưu Nhã hơi chần chừ, cuối cùng hai tay đem túi thơm đưa cho Tô Thiên Tuyết.
Tô Thiên Tuyết đưa túi thơm cho Tiêu Thần Hiên, vẻ mặt bi phẫn thống hận, cắn môi nói:
-Đây là túi thơm Vương phi đưa cho thiếp, thiếp thấy vật này rất khác biệt, vô cùng thích, hai n gày nay đều mang bên người, ai ngờ túi thơm này lại chứa Xạ hương! Đứa con đáng thương của thiếp, đã bị chính thiếp hại chết rồi!
Tiêu Thần Hiên không tin Khinh Vân Nhiễm lại ác độc như vậy, nhưng bằng chứng rõ ràng, một hồi lâu sau, hắn trầm giọng nói:
-Có phải có hiểu lầm gì không?
Đôi mắt đẹp của Tô Thiên Tuyết trợn to, nhìn hắn không thể tin được, lời nói ướt át:
-Hiên, chẳng lẽ chàng không tin lời thiếp? Túi thơm này là do nàng ta thêu rồi tặng cho ta! Chàng có thể đi đối chất!
Tiêu Thần Hiên cắn chặt hàm răng, nắm chặt túi thơm, trên trán nổi rõ gân xanh đôi, mắt lóe ra lửa giận, tức giận đến đỉnh điểm, ác phụ đáng chết kia!
Hắn từng đáp ứng Duẫn Mặc Băng không thương tổn nàng, nhưng nàng là hung thủ giết chết con hắn, hắn không thể tha được!
*********************
Giờ ngọ, Khinh Vân Nhiễm đang ở trong phòng thì ngoài cửa vang lên nhưng tiếng quát to, ngay sau đó nàng nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tú nhi, nàng đột nhiên bừng tỉnh, lập tức có một đám nha hoàn cùng ma ma tiến vào, trong đó có một ma ma bưng theo bát thuốc.
Trong lòng Khinh Vân Nhiễm run lên, nhìn ra cửa, Tiêu Thần Hiên khuôn mặt Tiêu Thần Hiên âm trầm đi đến, ngực phập phồng, cực kỳ nổi giận, cả người tỏa ra luồng khí làm người khác không rét mà run lên cầm cập.
Khinh Vân Nhiễm nhíu mày, mới có hai ngày không tới mà bây giờ phiền toái đã tìm đến nàng? Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cứng lại, lạnh lùng hỏi:
-Vương gia tới đây có chuyện gì sao?
-Tiện nhân!
Tiêu Thần Hiên rống giận tàn bạo, một phát tát giáng xuống, nàng không chịu được lực đạo từ tay hắn, lảo đảo ngã xuống, thoáng chốc, cái bụng hơi nhô lên truyền đến đau đớn.
-Ngươi dám hại Thiên Tuyết, Bổn Vương cho ngươi sống không bằng chết!
So với hàn băng thì lời nói còn lãnh khốc hơn nhiều, làm cho người xung quanh chấn động.
-Ta không làm chuyện gì cả!
Đôi mắt Khinh Vân Nhiễm hiện lên hận ý, một tay ôm bụng, xoa nhẹ rồi đứng lên, cố nén quặn đau trong bụng, lạnh lùng kêu lên.
-Không làm? Vậy ngươi đưa cho Thiên Tuyết cái gì?
Tiêu Thần Hiên lấy ra vật chứng, một tay đè nàng trên bàn, phẫn nộ không kiềm chế bóp chặt cổ nanfng, ánh mắt tàn khốc đẫm máu, điên cuồng tàn bạo.
-Không phải ta! Đồ hỗn đản không biết đúng sai này!
Khinh Vân Nhiễm phẫn nộ kêu to, trong mắt lộ ra oán hận cực điểm.
-Ngươi dám mắng ta? Tốt lắm!
Hắn buông tay ra, cười vô cùng lạnh lùng, ánh mắt sắc nhọn làm người ta sợ hãi, đôi mắt lạnh như băng, cực kỳ phẫn nộ hét lớn:
-Bưng bát thuốc lại đây!
-Ngươi muốn làm gì?
Khinh Vân Nhiễm nhìn hắn bưng bát thuốc, lạnh lùng nhìn nàng, cả người cứng đờ.
-Báo thù, ngươi hại Thiên Tuyết sảy thai, lấy mạng nghiệt chủng trong bụng ngươi đền tội!
Tiêu Thần Hiên từng bước một đi tới trước mặt nàng, ánh mắt như hàn băng, tàn nhẫn đâm vào lòng nàng.
-Ta không uống!
Khinh Vân Nhiễm hoảng sợ lùi về phía sau, nước mắt tràn ra như sắp vỡ đê, thân thể gầy yếu rất nhanh chạy ra ngoài cửa, nàng không muốn đứa con trong bụng nàng rời khỏi nàng…
-Không phải do ngươi!
Ánh mắt Tiêu Thần Hiên vô cùng lạnh lẽo, bước xa như bay, tiến lên bóp chặt cằm nàng, bóp miệng nàng, đem thuốc đổ nhanh vào trong miệng.
Khinh Vân Nhiễm khó khăn nuốt thuốc xuống, ánh mắt gắt gao nhìn hắn, tiếng nói khàn khàn lộ ra tuyệt vọng vô cùng thê lương:
-Tiêu Thần Hiên, ta vĩnh viễn sẽ nhớ kỹ ngày hôm nay, ta nguyền rủa ngươi, cả đời không có được tình yêu, hai bàn tay trắng, cô độc sống quãng đời còn lại…