Chu Kì Nghiêu có rất nhiều điều nghi vấn, có thể tưởng tượng vừa quay đầu liền nhìn thấy ngốc tử này đang nhìn chắm chằm hắn, lúc này trong đầu Chu Kì Nghiêu liền hiện lên hình ảnh Long Bạch Bạch lao tới đây, hắn khẳng định được long châu trong cơ thể càng thêm xao động, nếu không, sự điềm tĩnh mà hắn vẫn tự hào khi hắn đối mặt với ngốc tử này liền xảy ra vấn đề.
Mặc kệ Chu Kì Nghiêu nghĩ như thế nào, trái lại Long Bạch Bạch vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng hắn cũng không vui vẻ, rất không vui.
Long Bạch Bạch cảm thấy mình không chỉ không được ăn ngon, còn bị phạt cách xa Chu Kì Nghiêu, tâm tình mất mát, rồi lại không dám phản khảng, chỉ có thể dán vào chân tường xa xa đi theo Chu Kì Nghiêu trở về, vừa đi vừa len lén liếc một cái, giống như là đang nhìn đồ ăn thật ngon.
Mà ngay khi Chu Kì Nghiêu mang Long Bạch Bạch trở về, Đổng tướng gia bên ngoài chủ điện cũng mang theo hộp gấm cất giấu đồ vật kia tới đây.
Tô Toàn nhìn thấy Đổng tướng gia mí mắt liền nhảy, Đổng tướng gia lúc này sao lại tới đây?
Hắn vội vàng hành lễ với Đổng tướng gia: “Nô tài kiến quá Tướng gia.”
Đổng tướng gia nhìn Tô Toàn, mí mắt hơi hạ xuống, liếc nhìn hắn một cái: “Tô công công đi bẩm với hoàng thượng, cựu thần có chuyện quan trọng bẩm báo.”
Tô Toàn đã được dặn dò từ trước, đêm nay Chu Kì Nghiêu không gặp ai cả, Tô Toàn nào dám vi phạm, đem lý do từ chối đã chuẩn bị trước ra nói: “Không phải nô tài không dám đi bẩm báo giúp tướng gia, kỳ thực hai ngày trước hoàng thượng bởi vì tế tự mà cảm thấy mệt mỏi, đã đi nghỉ ngơi. Lúc này lại đi quấy rầy hoàng thượng, lỡ như khiến người tức giận, sở là không tốt lắm.”
Đổng tướng gia cũng sớm đoán được Tô Toàn sẽ nói như vậy, nhưng nếu người đã tới, không thấy tân đế hắn sẽ không đi, hơn nữa, hắn còn chờ xem vẻ mặt của tân đế khi nhìn thấy thứ này.
Hắn thật sự muốn biết tân đế sẽ lựa chọn như thế nào?
Chọn đi Lệ Sơn ngự giá thân chinh, vậy phải mạo hiểm với bất cứ điều gì sẽ xảy ra, nhưng nếu không đi….
Ngược lại Đổng tướng gia càng muốn nhìn thấy, mất dân tâm, hắn muốn nhìn xem Chu Kì Nghiêu sẽ làm hoàng đế như thế nào.
Đổng tướng gia sờ râu, nói: “Tuy nói cựu thần cũng không muốn quấy rầy hoàng thượng nghỉ ngơi, nhưng chuyện này liên quan tới cơ nghiệp Đại Chu, liên quan tới lê dân bá tánh trong thiên hạ, nếu không cẩn thận, sẽ khiến cho cả giang sơn Đại Chu rơi vào tình trạng vạn kiếp bất phục. cựu thần không gánh nổi trách nhiệm này, không biết Tô công công có thể gánh nổi không? Sợ là hoàng thượng cũng không dám đâu.”
Hai tay Đổng tướng gia nắm lại giơ lên phía trên, “Nếu thực sử xảy ra chuyện khiến cho cả giang sơn Đại Chu bị hủy trong chốc lát, sợ là tổ tiên cũng không thể nhắm mắt.”
Đổng tướng gia nói quá lên, sắc mặt Tô Toàn đổi đổi, hắn không nghĩ tới Đổng tướng gia sẽ ra chiêu này.
Không chỉ có tới đây, điều này nói tới điều gì?
Đại Chu đang tốt, sao từ trong miệng Đổng tướng gia nói ra lại giống như ngày mai sẽ mất nước?
Nhưng Tô Toàn không đắc tội nổi với Đổng tướng gia, chỉ có thể chắp tay cúi đầu: “Này…. Nô tài có thể hỏi là xảy ra chuyện gì được hay không? Nếu không cho dù đi vào bẩm, nô tài cũng không biết phải nói cho bệ hạ nghe như thế nào? Nếu lỡ như quấy nhiễu hoàng thượng, một mình nô tài chết không ngại, nhưng trì hoãn việc quan trọng thì không ổn lắm.”
Đổng tướng gia nhìn bộ dạng múa thái cực của Tô Toàn đẩy trở về, liếc hắn một cái: “Tô công công ngươi nên đi bẩm báo với hoàng thượng, nói là Lệ Sơn xảy ra chuyện, nói dân chúng quanh đó vô cớ mất tích, tướng sĩ đóng quân ở Lệ Sơn phát hiện một đồ vật kỳ quái, liền gấp gáp tám trăm dặm đưa đồ vật này trình lên. Nếu còn trì hoãn đó là hơn mười mạng người, Tô công công đi bẩm đi.”
Tô Toàn kinh ngạc, hơn mười mạng người sao?
Lúc trước sao không nghe ai trình báo lên.
Một cái nhìn kỳ lạ lướt qua nơi đáy mắt Tô Toàn, lập tức liền hiểu được, làm sao lại có thể đúng dịp như vậy? khi hoàng thượng ở hành cung liền xảy ra chuyện này, sợ là Đổng tướng gia cố ý làm ra, mục đích…. Sợ là hoàng thượng.
Tô Toàn bối rối, từng tháng cứ tới đêm trăng tròn là hoàng thượng liền không cho kẻ nào quấy rầy.
Nhưng hôm nay đâm lao phải theo lao, nếu không đi bẩm, sợ ngày mai sẽ nói hoàng thượng chậm trễ chuyện của lê dân bá tánh.
Vậy hắn phải làm sao bây giờ?
Tô Toàn chỉ có thể kiên trì đi vào, nhưng khi đi qua hành lang gấp khúc đứng trước tẩm điện, Tô Toàn nhịn không được nhìn Đổng tướng gia cách đó không xa, gõ vài cái vào cửa phòng: “Hoàng thượng? ngài đã nghỉ ngơi chưa? Tướng gia có chuyện quan trọng cần bàn bạc, nói là dân chúng Lệ Sơn mất tích, cần hoàng thượng định đoạt.”
Tô Toàn dưới ánh mắt chăm chú của Đổng tướng gia liền kiên trì mở miệng, nhưng bên trong cũng không hề có tiếng vang nào truyền ra.
Kỳ thật loại tình huống này cũng không phải lần đầu tiên, vài lần lúc trước cũng như thế.
Đêm đó lúc hoàng thượng ở một mình, hắn không hề nghe thấy một chút động tĩnh nào, có đôi khi hắn sẽ hoài nghi hoàng thượng có ở trong tẩm điện hay không.
Nhưng chính hắn nghi ngờ là một chuyện, nhưng nếu để cho Đổng tướng gia biết được đó lại là chuyện khác.
Buổi tối hoàng thượng không ở tẩm điện sẽ làm gì?
Quả nhiên, Tô Toàn bẩm báo xong trong tẩm điện vẫn không có tiếng vang gì lập tức khiến cho Đổng tướng gia nghi ngờ, hắn híp mắt nhìn qua, cùng tâm phúc của mình liếc nhau: sao lại thế này? Không phải là Chu Kì Nghiêu không ở trong tẩm điện đấy chứ?
Buổi tối không ở trong tẩm điện vậy thì ở chỗ nào? Người của hắn cũng không thấy người đi ra ngoài.
Đổng tướng gia nhịn không được nghĩ tới một thân võ công tà môn của Chu Kì Nghiêu, trong mắt hiện lên ánh sáng kỳ lạ: thật đúng là ông trời giúp hắn, đây là một cơ hội tốt, nếu tân đế thật sự buổi tối không ở hành cung, hiện giờ chính là ngày tế tự cầu phúc cho Đại Chu, nếu tân đế không ở, cũng chính là bất kính với tổ tiên Đại Chu, đây cũng là không thành tâm cầu phúc cho dân chúng.
Đổng tướng gia kích động hai mắt sáng lên, cơ hội tốt như vậy, Chu Kì Nghiêu lại tự mình đưa vào trong tay hắn.
Không nghĩ tới đêm nay lại để cho hắn có thu hoạch lớn như vậy.
Đổng tướng gia nhìn Tô Toàn đứng ở cửa đại điện cong thắt lưng ra vẻ bình tĩnh, xa xa gọi to: “Tô công công, hoàng thượng sao lại không phản ứng? hay là đã xảy ra chuyện gì? Đổng Lập, ngươi nhanh dẫn người đi nhìn xem, lỡ như hoàng thượng ở hành cung xảy ra chuyện gì, đám người lão phu muôn lần chết cũng không hết tội.”
Nói là vì hoàng thượng suy nghĩ, ánh mắt lại hướng tới bên người tâm phúc.
Tâm phúc lập tức mang người đi vào trong, tiểu thái giám sợ tới mức run run.
Tô Toàn không nghĩ Đổng tướng gia dám xông vào: “Lớn mật! tướng gia đây là có ý gì?”
Đổng tướng gia theo sát đám người tâm phúc của mình: “Tô công công, lão phu thật muốn hỏi ngươi, ngươi đã làm gì hoàng thượng? vì sao trễ như vậy mà hoàng thượng không ở tẩm cung? Không phải là điêu nô ngươi đã ám hai hoàng thượng đó chứ? Người đâu, còn không mau theo lão phu hộ giá!”
Nói xong, tâm phúc bên người hắn lập tức đẩy Tô Toàn ra, sau đó tránh ra để cho Đổng tướng gia đi vào.
Chính là bọn họ còn chưa kịp đá văng cửa, cửa tẩm điện đã được mở từ bên trong.
Đám người Đổng tướng gia đều sửng sốt, ngẩng đầu nhìn qua, liền nhìn thấy đôi mắt lạnh lẽo của Chu Kì Nghiêu, ánh mắt u lãnh giống như một con rắn độc đang ngủ đông, làm cho đáy lòng người ta lạnh buốt: “Đổng tướng gia, ngươi làm cái gì vậy? ngay cả tẩm điện của trẫm cũng dám xông vào? Ai cho ngươi lá gan đó?”
Đổng tướng gia sửng sốt, không ngờ được thế mà Chu Kì Nghiêu lại ở trong tẩm điện, vừa rồi Tô Toàn giả vờ như vậy làm gì?
Đổng tướng gia miễn cưỡng cười gượng một tiếng, tâm tư vừa chuyển lập tức quát lớn người bên cạnh:”Đổng Lập, kêu ngươi hộ giá sao ngươi lại xông vào? Còn không quỳ xuống thỉnh tội?” nhìn thấy tâm phúc quỳ xuống thỉnh tội, Đổng tướng gia mới ôn hòa nhìn về phía Chu Kì Nghiêu: “Thật sự là nô tài không có mắt, là do vẫn không có nghe thấy động tĩnh ở bên trong, chỉ sợ hoàng thượng gặp chuyện không may, lúc này mới…. đều là cựu thần quản giáo không nghiêm, trở về nhất định sẽ dạy dỗ lại.”
“Trở về sao? Trẫm nhìn không nhất định. Không quy củ như vậy, nếu tướng gia không dạy, vậy trẫm giúp tướng gia dạy dỗ một chút. Tô Toàn, đi, đem những người xông vào trong cung đêm nay, ngoại trừ tướng gia ‘vô tội’ ra, đều kéo xuống đánh 200 gậy.” mặt Chu Kì Nghiêu không hề thay đổi nhìn mặt Đổng tướng gia đã biến thành gan heo: “Tướng gia không cảm thấy trẫm nhiều chuyện chứ?”
Chu Kì Nghiêu đã đè cái mũ “xông vào cung” xuống, hắn còn có thể nói gì, truyền ra chỉ có thể nói hắn đường đường là tướng gia lại không phân biệt được công tư, Chu Kì Nghiêu đánh người của hắn không phải là đang vả vào mặt hắn sao?
Nhưng cố tình hắn không thể nói gì.
Cuối cùng Đổng tướng gia chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong, từ trên tay tâm phúc nhận lấy hộp gấm, để cho tất cả mọi người đi xuống lĩnh phạt, lúc này mới theo Chu Kì Nghiêu vào nội điện.
Cắn răng nhìn bóng dáng nghiêm nghị của Chu Kì Nghiêu, cúi đầu nhìn hộp gấm trong tay, híp mắt, món nợ này chờ sau khi rời cung sẽ tính đủ!
Chu Kì Nghiêu đi ở phía trước, hắn cùng Long Bạch Bạch mới ra khỏi mật đạo chợt nghe thấy động tĩnh bên ngoài tẩm điện, hắn nghe thấy thanh âm của Đổng tướng gia, hơi tưởng tượng một chút liền hiểu được sao lại thế này.
Sợ là Đổng tướng gia mượn lý do gì tới đây, phát hiện hắn có thể không ở tẩm điện liền xông vào.
Chu Kì Nghiêu híp mắt, áp chế long châu trong cơ thể, cố gắng đè xuống cỗ xao động này.
Chính là lúc trước hơi ổn định lại một chút, đột nhiên lại phản ứng kịch liệt.
Chu Kì Nghiêu hít sâu một hơi, nhìn về phía Long Bạch Bạch, nhưng vừa liếc mắt một cái, lập tức khiến cho hắn tức giận, bởi vì hắn và Long Bạch Bạch vừa trở về thì Đổng tướng gia đã xông tới, hắn chỉ có thể dặn Long Bạch Bạch trốn ở phía sau điện cho kĩ.
Nhưng kết quả thì sao, hắn chỉ có đi ra mở cửa điện, tiểu hỗn đản này bằng mặt mà không bằng lòng lại chạy tới nội điện, không chỉ có như thế, trốn cũng xác thực là đã trốn, nhưng lại trốn lên xà nhà.
Long Bạch Bạch ngồi chồm hổm trên xà nhà, không chỉ như thế, hắn còn ôm xà nhà, ngay cả thân thể cũng giấu rất kỹ càng, ẩn nấp rất kín đáo.
Nhưng sao hắn nhìn người tốt lại không vui vậy?
Thế nhưng hướng này tầm mắt rất tốt, có thể thấy người tốt rõ ràng, hắn đã nếm qua miệng người tốt, cũng không có phải là do máu của người tốt đặc biệt hay không, hay là người tốt….. có sự đặc biệt, hắn ngửi đều cảm thấy hương vị rất ngọt ngào.
Người tốt không cho liếm, vậy hắn nhìn cho no mắt là được rồi?
Long Bạch Bạch ôm xà nhà len lén liếc Chu Kì Nghiêu một cái: hắn ngồi chồm hổm ở đây, có chuyện gì vậy?
Chu Kì Nghiêu thu hồ tầm mắt, như là chỉ lơ đãng liếc mắt mà thôi, chỉ là lông mày dật dật, vừa mới ngồi xuống, Tô Toàn liền đứng cạnh hắn.
Chu Kì Nghiêu chỉ chỉ vị trí ở một bên, Đổng tướng gia ngồi xuống, lúc trước vừa mới tức giận bây giờ đã tủm tỉm cười: “Hoàng thương, lần này đêm khuya cựu thần quấy rầy, thật là có chuyện quan trong cần bẩm báo. Nếu không, cựu thần trăm triệu không dám quấy rầy hoàng thượng.”
Hắn nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Chu Kì Nghiêu, trực tiếp đem hộp gấm vẫn ôm trong ngực đặt lên bàn, đối mặt với Chu Kì Nghiêu, từ từ mở ra: “hoàng thượng vẫn là nhìn thứ này trước xem.”
Mà khi Đổng tướng gia đem hộp gầm mở ra, Chu Kì Nghiêu vốn bình tĩnh hờ hững khi lơ đãng liếc qua, đột nhiên nhìn chằm chằm, rốt cuộc không hề di dời tầm mắt.