Thật Sự Không Thể Ăn Đuôi Sao?

Chương 9:




Long Bạch Bạch đang chờ Chu Kì Nghiêu khen, kết quả liền nhìn thấy Chu Kì Nghiêu cứ nhìn chằm chằm mình như vậy, Long Bạch Bạch kì quái nhìn hắn, cứ cảm thấy ánh mắt người tốt là lạ, hắn quơ quơ bút lông sói trong tay mình, nhịn không được tới gần, kết quả vừa sấn tới, đã bị Chu Kì Nghiêu cầm cổ tay, Long Bạch Bạch bị bộ dáng của Chu Kì Nghiêu làm hoảng sợ.
Lập tức còn tưởng Chu Kì Nghiêu có phải là muốn chơi trò chơi với hắn, nhịn không được cố ý muốn nắm lại cổ tay Chu Kì Nghiêu, kết quả sức lực của ngốc tử này thật lớn, thiếu chút nữa đã ném bay Chu Kì Nghiêu.
Chu Kì Nghiêu tạm thời không bắt bẻ, ngược lại bị ngốc tử này đè nặng dựa vào long ỷ, chờ sau lưng đụng vào đồ vật mới lấy lại tinh thần, đau đầu nhìn ngốc tử đang cầm bút lông sói hướng đến mặt hắn, giữ lấy bả vai Long Bạch Bạch đẩy người ra, hắn ngồi ở chỗ kia sững sờ không nói chuyện.
Long Bạch Bạch chớp chớp mắt, cảm thấy không khí không đúng, hắn bị Vân gia nuôi ra tính tình rất mẫn cảm, tuy rằng ngốc, nhưng khi cảm thấy không khí không đúng hắn liền thành thật im lặng đứng một bên.
Khi Chu Kì Nghiêu lấy lại tinh thần quay đầu lại thì thấy Long Bạch Bạch đang rúc vào một góc của long ỷ, con ngươi đen mở thật to, khuôn mặt trắng như tuyết toàn mực nước ngoan ngoãn ngồi nhìn hắn.
Lúc trước bởi vì đói mà gầy teo, thời gian này cũng đã có chút thịt, nhìn khuôn mặt đơn thuần vô tội, lại ngoan ngoãn nhanh nhẹn như một con thỏ nhỏ, chờ người đút thức ăn.
Chu Kì Nghiêu vẫy tay với hắn: “Lại đây.”
Long Bạch Bạch dịch qua: “ngươi làm sao vậy? có phải ta nắm đau người không? Muốn ta thổi vù vù cho ngươi không? Thực xin lỗi….” hắn chỉ biết thực xin lỗi, lúc ân nhân vẫn còn thì có dạy hắn, nói là nếu làm sai chuyện thì phải nói từ này với người khác nếu không người ta sẽ tức giận.
Nhưng đôi khi ân nhân nói cũng không đúng, lúc trước hắn nói vẫn bị đánh…..
Từ khi gặp người tốt mới không như vậy, nhưng hắn không biết người tốt có đánh hắn hay không?
Chu Kì Nghiêu đương nhiên sẽ không, làm ầm ĩ một phen tâm tư dạy Long Bạch Bạch cũng không còn, qua hai ngày nữa sẽ ra cung tế tự, chờ sau khi trở về lại dạy cũng không muộn.
Chắc là phát hiện lực ảnh hưởng của Long Bạch Bạch ngày càng có tác động với mình, hai ngày tiếp theo Chu Kì Nghiêu sắp xếp cũng không gặp lại Long Bạch Bạch.
Long Bạch Bạch còn tưởng rằng mình đã làm sai chuyện gì, cơm ăn cũng không thơm, cả ngày nhìn chằm chằm phương hướng cung điện, tiểu thái giám hầu hạ bên người hắn sợ hắn bị đói, kiên nhẫn hỏi: “Vân chủ tử, sao lại không ăn cơm? Có phải là thức ăn không hợp khẩu vị hay không? Có cần nô tài đi đổi món mới cho ngài hay không?”
Long Bạch Bạch lắc đầu, lẩm bẩm nói: “Ta hình như chọc người tốt mất hứng, người tốt đồng ý dẫn ta ra ngoài chơi, hiện giờ khẳng định là không mang ta theo.”
Long Bạch Bạch còn đang nói thầm, ngay từ đầu cũng không để ý có đi hay không, nhưng sau đó người tốt nói sẽ có đồ ăn rất ngon hắn liền muốn đi, nhưng hiện giờ hắn không thèm để ý đồ ăn ngon, càng sợ người tốt không để ý tới hắn.
Tiểu thái giám bị dọa sợ: cái gì? Chủ tử bị thất sủng sao?
Tiểu thái giám sợ hãi, nhanh chóng cẩn thận dỗ Long Bạch Bạch nói ra sao lại như vậy, chờ hắn hỏi vài lần, cho tới khi nói sẽ nghĩ cách để cho hoàng thượng để ý tới Long Bạch Bạch, hắn mới nói.
Long Bạch Bạch nâng cầm ngồi ở trên cánh cửa đại điện, nhìn về phía trước: “Ta làm sai chuyện, người tốt nói ta có thể học được ba chữ liền mang ta ra ngoài chơi, ta không học được…. người tốt liền không để ý ta.” Tâm tư hắn đơn giản, nghĩ tới hai ngày nay Chu Kì Nghiêu không để ý tới hắn chính là bởi vì hắn không viết chữ tốt.
Tiểu thái giám không nghĩ là do chút chuyện này, chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết được hoàng thượng sao có thể vì chuyện này mà tức giận?
Nhưng hắn vò đầu bứt tai cũng không biết được nguyên do khác, hắn muốn hỏi là ba chữ nào, nhưng cho dù hỏi ra thì một tiểu thái giám không biết chữ như hắn cũng không thể giúp được gì?
Chỉ có thể khuyên: “Vân chủ tử người nghĩ lại cho cẩn thận những chữ mà hoàng thượng đã dạy người, sau đó người cẩn thận luyện lại, nói không chừng sẽ viết được, như vậy hoàng thượng sẽ tha thứ cho người thì sao?”
Bộ não chậm chạp của Long Bạch Bạch ơ một tiếng, quay đầu nhìn tiểu thái giám, đột nhiên hai mắt tỏa sáng: đúng vậy, hắn tuy rằng không viết ra được, nhưng tư thế người tốt dạy hắn thì hắn vẫn nhớ rõ.
Vì thế Long Bạch Bạch hứng khởi không thôi kêu tiểu thái giám chuẩn bị giấy bút để bế quan luyện ba chữ kia.
Cũng may hắn vẫn nhớ về hai ngày trước, liền cầm bút lông sói, nhưng cầm không được tốt lắm, liền quyết định cầm theo ý mình, khuôn mặt nhỏ căng thẳng trong đầu nghĩ tới hình ảnh Chu Kì Nghiêu nắm móng vuốt của hắn, liền từ từ viết xuống từng chữ một.
Không nghĩ tới chỉ viết có một lần còn có thể viết ra hình ra dạng như vậy, hắn hưng phấn cầm qua cho tiểu thái giám xem: “Thế nào thế nào?”
Tiểu thái giám không biết chữ, nhìn những chữ này, lập tức gật đầu như giã tỏi, giơ ngón tay cái: “Vân chủ tử quá lợi hại!”
Long Bạch Bạch liền lâng lâng, hắn nhìn ba chữ trên giấy tuyên thành cũng cười ngây ngô, nhưng nghĩ một lần không đủ, vẫn là nên viết nhiều thì tốt hơn, hắn lập tức viết “ba chữ” đầy cả tờ giấy tuyên thành.
Sau đó trịnh trọng giao xấp giấy này cho tiểu thái giám.
Tiểu thái giám giống như là nắm bảo bối khiến Long Bạch Bạch có thể tiếp tục nhận được sủng ái, khi Tô Toàn tới đây nghe những chuyện Long Bạch Bạch hôm nay đã làm, tiểu thái giám liền giao xấp giấy này cho Tô Toàn, thần thần bí bí nói: “Tô công công, đây là hôm nay Vân chủ tử đặc biết viết cho hoàng thượng xem, có nên chuyển cho hoàng thượng hay không?”
Tô Toàn nghi hoặc nhận lấy: “hử?” Vân chủ tử sẽ viết chữ sao? Không phải ngày ấy hoàng thượng cũng không dạy cái gì sao?
Hắn ở bên ngoài chỉ có một lỗ tai nghe được, sau đó cũng không biết hai người đã xảy ra chuyện gì mà hoàng thượng đã cho Vân chủ tử trở về, hai ngày này hắn bởi vì bận rộn chuẩn bị chuyện tế tự, hoàng thượng cũng bị Đổng tướng làm cho khó chịu nên cũng không tới đây, thế nhưng hắn vẫn chú ý Phi Vân điện, không dám lơi lỏng.
Không phải là Vân chủ tử đã thông suốt, nhiều ngày không thấy liền nhớ hoàng thượng đó chứ?
Đây là chuyện tốt, vì thế Tô Toàn đem giấy tuyên thành bỏ vào trong ngực mang về.
Lúc Tô Toàn trở về Chu Kì Nghiêu mới vừa phê xong tấu chương, đang định cho người truyền lệnh, lúc Tô Toàn vào Chu Kì Nghiêu liền dừng lại, nghĩ tới canh giờ này là lúc Tô Toàn đi Phi Vân điện, hắn nhớ tới tên ngốc kia, còn chưa hỏi, đang định đi ra khỏi ngự thư phòng, liền thoáng nhìn thấy Tô Toàn do dự nhìn hắn, hình như là có chuyện muốn nói.
Chu Kì Nghiêu dừng chân: “Nói.”
Tô Toàn nhanh chóng bẩm báo: “hoàng thượng, đã nhiều ngày nay Vân chủ tử nhớ ngài, này không…. Hôm nay đặc biệt viết thư cho ngài, đây là một ngày không thấy như cách ba thu.”
Chu Kì Nghiêu kéo kéo khóe miệng, ngốc tử kia mà nhớ hắn sao? Chỉ có nhớ ăn thôi.
Thế nhưng hắn vẫn rất hiếu kì, ngày ấy bởi vì có một việc như vậy nên Chu Kì Nghiêu không dạy nữa, định sau khi tế tự xong trở về thì nói sau, không nghĩ tới ngốc tử này còn viết thư cho hắn sao?
Chu Kì Nghiêu thật sự rất tò mò, dừng lại trước cửa điện cầm lấy, mở ra….. khi nhìn thấy đầy “chữ” ở bên trong, Chu Kì Nghiêu đen mặt.
Tô Toàn vẫn thật cẩn thận chú ý phản ứng của Chu Kì Nghiêu, ban đầu nghĩ Chu Kì Nghiêu nhìn thấy thư cho dù không viết gì, nhưng đây cũng là sự nhớ thương của Vân chủ tử đối với hoàng thượng, hắn đang chờ mong nhìn mặt mày hoàng thượng sẽ thả lỏng vui vẻ, kết quả hoàng thượng đen mặt.
Tô Toàn: “!!!” rốt cuộc Vân chủ tử viết cái gì? Lại khiến cho mặt hoàng thượng đen thành như vậy?
Chu Kì Nghiêu nắm giấy tuyên thành toàn là “tên”, suy nghĩ muốn bóp chết tiểu hỗn đản kia cũng có.
Trí nhớ không tồi, cái hắn chỉ dạy thì không học được, nhưng lại học cái gì đây?
“Chu Kì Dao?”
Lúc ấy đầu óc hắn mơ màng nên viết ra ba chữ này, kết quả tiểu hỗn đản này còn nhớ kỹ!
Không chỉ nhớ kỹ…. còn viết đẩy cả giấy…..
Tô Toàn thấy sắc mặt của Chu Kì Nghiêu không đúng, cũng sợ không nhẹ, rụt rụt cổ nghĩ lần này không lấy được lòng hoàng thượng còn khiến cho hoàng thượng mất hứng.
Tô Toàn có thiện cảm với Long Bạch Bạch, lúc trước còn cố ý ở trước mặt Chu Kì Nghiêu nói tốt cho Long Bạch Bạch là có thể nhìn ra, nhìn thấy sắc mặt Chu Kì Nghiêu không đúng, sợ Chu Kì Nghiêu giáng tội, vội vàng nói sang chuyện khác: “Hoàng thước hiện giờ muốn đi dùng bữa sao? Nô tài đi chuẩn bị.”
Chu Kì Nghiêu nắm giấy tuyên thành lập tức nghĩ đem tiểu hỗn đàn kia nhốt vào ngự thư phòng bắt viết chữ cả đêm, không phải thích viết sao cho hắn viết đủ.
Nhưng cơn tức này cũng chỉ là trong nháy mắt, hắn việc gì phải so đo với một ngốc tử, huống chi hắn thật sự lo lắng tên ngốc kia sẽ viết cả đêm….. “Chu Kì Dao”….
Nghĩ tới hình ảnh đó Chu Kì Nghiêu không dám nhìn thẳng.
Vốn đang tự hỏi phải làm như thế nào để trừng trị tiểu hỗn đản kia, lời nói của Tô Toàn khiến cho Chu Kì Nghiêu híp mắt nhìn qua.
Tô Toàn đang cúi đầu bất an chờ Chu Kì Nghiêu dặn dò, cảm thấy trên đỉnh đầu có một tầm mắt như lửa đốt đang nhìn hắn, Tô Toàn nhịn không được run run, bên trên liền truyền tới tiếng nói không hề phập phồng của Chu Kì Nghiêu: “Nên dùng bữa. Ngài mai sẽ khởi hành đến hoàng lăng tế tự, đêm nay để cho Vân phi nghỉ ngơi ở Dưỡng Tâm điện, ngươi đem người mang tới đây, vừa vặn cùng nhau ăn tối.” hắn hơi dừng lại, cường điệu nói: “Trước khi đi kêu mọi người đổi toàn bộ đồ ăn thành thức ăn chay, tế tự sắp tới, trẫm cũng nên làm gương để tưởng nhớ tiên đế.”
Tô Toàn không hiểu, người khác không biết nhưng hắn biết hoàng thượng hận tiên đế, sao có thể tốt tâm như vậy?
Nhưng hoàng thượng nói vậy Tô Toàn cũng chỉ có thể nghe theo, thế nhưng nhìn ra Chu Kì Nghiêu không có ý trách Long Bạch Bạch, liền nhanh chóng trả lời rồi đi sắp xếp.
Long Bạch Bạch còn không biết lời “giải thích” của mình đã đắc tội với người ta, vui rạo rực nâng cằm ngồi trên cánh cửa, chờ người tốt tới đây dẫn hắn đi chơi.
Kết quả không đợi được người tốt nhưng người bên cạnh người tốt lại tới, ánh mắt Long Bạch Bạch sáng lên, “Có phải người tốt kêu ngươi tới đón ta hay không?”
Tô Toàn nhìn thấy khuôn mặt  và ánh mắt phát sáng của Long Bạch Bạch tâm tình liền tốt lên không ít, thả nhẹ thanh âm nói: “Cũng không phải như vậy? hoàng thượng cho nô tài tới đây là mang Vân chủ tử sang Dưỡng Tâm điện, đêm nay sẽ ở đó, sáng sớm ngày mai cùng nhau khởi hành ra cung.”
Long Bạch Bạch vui sướng muốn chết, tiểu thái giám ở phía sau hắn cũng rất vui mừng nghĩ có thể phục sủng rồi liền nhanh chóng đi thu dọn, không bao lâu chủ tớ hai người liền đi theo Tô Toàn tới Dưỡng Tâm điện.
Khứu giác của Long Bạch Bạch rất nhạy bén, vừa tới đại điện đã ngửi thấy mùi thơm đồ ăn, ánh mắt hắn tỏa sáng liền theo mùi đi vào, hành vi luôn luôn khác với người thường, hoàng thượng cũng không để ý đương nhiên không có người ngăn cản.
Dọc đường đi Long Bạch Bạch đều nhớ thương đồ ăn ở trong cung của Chu Kì Nghiêu, đều đã hai ngày, nghĩ tới thịt thịt thịt thơm ngào ngạt, kịch động đến mức chà xát móng vuốt, nhưng mà khi đi tới trước bàn, nhìn đầy bàn… thức ăn chay, Long Bạch Bạch ngây ngẩn cả người, hắn mờ mịt mở to hai mắt nhìn vẻ mặt thảnh thơi của Chu Kì Nghiêu, cức kì uất ức: “Thịt, thịt đâu?” hắn phải ăn thịt, sao lại toàn bộ là thức ăn chay nhạt nhẽo thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.