Thất Thất Thức Tỉnh

Chương 3:




6
Hôm sau khi tỉnh lại, Thẩm Thuật đã không còn ở bên cạnh.
Tôi cuốn chăn, ngồi trên giường, cổ họng khó chịu như bị thiêu bị đốt.
Nhìn những vết tích chi chít trên cơ thể, tôi gãi đầu, thở dài.
Vậy mà lại, lại ‘ngủ’ với Thẩm Thuật nữa...
Tối qua, Thẩm Thuật thì thầm bên tai tôi:
“Trần Thất Thất, người phụ nữ xấu xa, hư hỏng thực sự, sẽ không nhận mình hư đâu.”
Tôi không nhìn được biểu cảm của anh, nhưng trong trí nhớ của tôi, anh chưa từng nói chuyện với tôi bằng giọng điệu dịu dàng như thế.
“Huống hồ, ở trong lòng anh ---”
Anh nói đến đó thì dừng lại, không nói nữa.
Tôi muốn truy hỏi, nhưng chưa kịp hỏi thì anh đã chặn môi tôi lại.
Có lẽ do bầu không khí lúc đó quá mức đẹp đẽ khiến người ta muốn đắp chìm, hoặc có lẽ do tôi rất cần được an ủi.
Nên những chuyện xảy ra sau đó, tôi không hề từ chối......
Sau khi sầu não một lát, tôi mới nhớ ra.
Dù sao bây giờ anh cũng là chồng hợp phá của tôi, còn có cơ bụng tám múi, không ngủ thì phí.
Nhưng mà vẫn muốn ly hôn, vất vả lắm mới thức tỉnh, tôi thực sự không muốn ở lại tranh giành trong cái vũng nước đục này.
Huống hồ, rạng sáng nay sau khi làm xong lần cuối, tôi được Thẩm Thuật ôm lên giường, vừa mới lim dim ngủ, thì đã bị tiếng chuông điện thoại của anh đánh thức.
“Chu Tình, xảy ra chuyện gì ạ?”
“Mẹ đừng lo... Mẹ đừng khóc, ở bệnh viện nào ạ?”
“Dạ, con qua luôn đây ạ.”
Rồi tiếng bước chân của anh ngày càng xa, không có lấy một chút do dự nào.
......
Tôi lại ngủ một giấc đến tận tối, Thẩm Thuật vẫn chưa về.
Tôi nhận ra không chỉ có cổ họng khó chịu, mà đầu cũng choáng váng, hơi âm ấp, chắc bị cảm lạnh nên sốt.
Ngay sau đó Thẩm Thuật gọi đến.
“Anh có việc, nên đêm nay không về.” Giọng nói đầu bên kia vẫn lạnh lùng như cũ, trong giọng nói còn mang theo cả cảm giác vô cùng mệt mỏi.
Tôi vừa thấy hơi buồn cười lại vừa thấy châm chọc, không ngờ anh ấy lại thông báo chuyện này với tôi, đúng là làm chuyện thừa thãi.
Tôi khó khăn, gân cổ lên đáp: “Sao, em gái Chu Tình của anh sợ ngủ một mình à?”
Thẩm Thuật dừng lại một chút: “Trần Thất Thất, giọng em sao thế?”
Mãi cho đến khi đầu bên kia vang lên tiếng gọi “anh Thẩm Thuật” vừa yếu ớt vừa đáng thương, anh nói “chờ anh về” rồi mới vội vàng cúp máy.
Tôi cười nhẹ, trực tiếp gửi cho anh một tin nhắn Wechat: “Chúng ta ly hôn đi.”
Đầu bên kia chẳng hề đáp lại.
Bị bệnh có lẽ đã khiến con người ta trở nên yếu ớt, tôi ngồi đần người ra, tôi không nhịn được mà lấy điện thoại, muốn gọi cho bố mẹ đang ở tận nước ngoài.
Tiếng tút tút giống như một cây búa nhỏ đập vào trái tim tôi, nhưng tôi không chờ có người nghe đã cúp máy.
Bố tôi là một danh họa nổi tiếng, sau khi chuyện tôi hãm hại Chu Tình bị bại lộ, đã hại bọn họ mất hết danh tiếng trong ngành, sau đó bố mẹ ra nước ngoài, họ nói không có một đứa con gái như tôi.
Bây giờ, sao tôi có thể nói với họ rằng, tôi vì giận dỗi với một người đàn ông, mà đã kết hôn qua loa với một người đàn ông tôi không yêu, chưa được hai ngày thì đã muốn ly hôn.
Tôi phải nói như nào mới không khiến bọn họ càng thêm thất vọng đây?
7
Đến nửa đêm, tôi đau đến tỉnh, đo nhiệt độ xong, tôi quyết định đến bệnh viện truyền nước.
Khi đi nộp tiền, tôi nhắm mắt, nửa tỉnh nửa mơ, suýt thì ngã, có một bàn tay đỡ lấy eo tôi.
Tôi nhìn Tống Chương ở trước mặt, nói một tiếng cảm ơn, sau đó đẩy anh ta ra một cách khó khăn, chiếc khăn quàng cổ, không cẩn thận rơi xuống đất.
Tống Chương nheo mắt, ánh mắt của anh ta dừng ở những vết đỏ trên cổ tôi.
Anh ta cởi áo khoác, phủ lên người tôi, cười như không cười: “Khách khí với tôi làm gì.”
Chỉ là một động tác nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại khiến tôi nhìn chằm chằm Tống Chương một lúc lâu.
“Sao thế? Nhìn tôi như này là lại yêu tôi rồi à?” Anh ta đùa.
Tôi im lặng một lát, rồi bỗng bật cười: “Thật ra sau khi thoát ra khỏi cốt truyện tôi mới nhận ra, anh đúng là đồ ngu* mà.”
(SB: shǎ bī)
Tống Chương: “?”
“Từ trước đến nay, họ đều nói chỉ có một mình tôi ảo tưởng, nhưng thật ra là anh chưa từng thực sự từ chối tôi. Anh nói với bọn họ tôi chỉ là em gái anh, nhưng khi tôi có ý định lùi bước, thì anh sẽ cho tôi một chút ngon ngọt, như có, như không trêu chọc tôi.”
“Ví dụ như vừa nãy nhỉ?”
“Vì tôi lên giường với Thẩm Thuật, nên anh cảm thấy không thoải mái nhỉ?”
Tống Chương bình tĩnh, tự nhiên nói: “Tôi thấy em sốt đến mơ màng rồi.”
Anh ta không thừa nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
“Không nói nữa, tối qua Chu Tình suýt thì sinh non, cần người chăm sóc, tôi đi trước đây.”
Tôi ngẩn người, suýt chút thì quên, bọn họ kết hôn do bác sĩ bảo cưới*.
(Phụng tử thành hôn đồng nghĩa với câu bác sĩ bảo cưới)
Rồi tôi lại cảm thấy mỉa mai.
Vợ đang mang thai, ba tháng đầu là thời gian nguy hiểm nhất, mà còn muốn ngủ chung, trong lúc thân mật còn gọi tên người phụ nữ khác, thậm chí khi nhìn vợ đau khổ bỏ đi, thì vẫn giữ thái độ thờ ơ, nhưng chắc là do có con nên cảm thấy muốn làm gì thì làm.
Tôi bỗng nhiên có chút đồng cảm với Chu Tình.
“Vợ ơi.”
Một giọng nói quen thuộc vang lên từ phía sau.
Tôi quay đầu lại thì thấy Thẩm Thuật đang nhìn chúng tôi bằng khuôn mặt vô cảm.
......
Đứng bên cạnh Thẩm Thuật còn có mẹ anh.
Bà rất duyên dáng, khuôn mặt hiền lành phúc hậu, vừa nhìn là biết bà đã lớn lên trong sự yêu thương và bảo bọc.
Bây giờ bà đang chau mày nhìn chúng tôi chằm chằm, sự bất mãn và phẫn nộ ở trong mắt như sắp trào ra.
Cũng phải, trong cái vòng này ai cũng biết quan hệ kỳ cục giữa bốn người chúng tôi, mẹ Thẩm không thích tôi là bình thường.
Tống Chương lễ phép chào hỏi, rồi định rời đi, thì bị mẹ Thẩm gọi lại.
“Cậu còn đồ quên chưa cầm đi.”
Bà đi đến, nhanh chóng lấy áo khoác của Tống Chương ở trên người tôi, trả cho Tống Chương.
Rồi bà liếc nhìn Thẩm Thuật.
Thẩm Thuật im lặng, cởi áo khoác phủ lên người tôi.
Mẹ Thẩm cuối cùng cũng vừa lòng, nhìn về phía Tống Chương phất tay: “Được rồi, cậu đi đi.”
Tống Chương đi rồi, mẹ Thẩm lại bảo Thẩm Thuật đi nộp viện phí cho tôi, đuổi anh đi.
Hai chúng tôi ra ghế dài ngồi, mẹ Thẩm liếc nhìn tôi một cái: “Chuyện hôn nhân không phải trò đùa, nếu các con đã đăng ký kết hôn, thì con chính là con dâu của mẹ.”
Nói xong, bà gỡ chiếc vòng ngọc trên tay xuống, không đợi tôi kịp phản ứng, bà đã đeo lên cho tôi: “Đây là vòng mẹ chồng mẹ cho mẹ, có thể trừ tà, tránh tai, đeo vào cũng sẽ bớt bị ốm hơn, hợp với cơ thể con.”
“Về phần con và Tống Chương, đã là chuyện quá khứ mẹ không quan tâm, nhưng sau này con không được làm chuyện gì có lỗi với Thẩm Thuật.”
Bà dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Có làm thì đối tượng cũng không được là Tống Chương, cứ nhìn thấy thằng nhóc đó là mẹ thấy phiền.”
...... nhìn là thấy bà thực sự rất ghét Tống Chương.
“Tối hôm qua Tình Tình lại bỏ nhà đi, bị dính mưa, suýt thì mất con. Lúc đó chẳng biết thằng nhóc Tống Chương đang chơi bời lêu lổng ở đâu mà không tài nào gọi cho nó được. Mẹ lo quá nên mới gọi Thẩm Thuật đến.”
“Con đừng trách nó.”
Mẹ Thẩm kể với tôi rất nhiều, bà kể bố mẹ Chu Tình mất sớm, trước khi lâm chung, họ gửi Chu Tình cho bà, nhờ bà chăm sóc, chiếu cố, mấy năm nay bà gần như coi Chu Tình như con gái ruột của mình.
Bà nói hiện tại Thẩm Thuật chỉ yêu quý Chu Tình như em gái, bà còn kể trước khi Tống Chương xuất hiện, Chu Tình đã từng tỏ tình với Thẩm Thuật, nhưng bị Thẩm Thuật từ chối......
Tôi bắt đầu duy diễn.
Hóa ra, Chu Tình đã từng thích Thẩm Thuật......
Đây là theo đuổi vợ sml* à?
(Truy thê hỏa tá tràng: theo đuổi vợ đến mức vào lò hỏa táng. Chỉ tình tiết trước chê sau theo đuổi sấp mặt)
“Nói nhiều như vậy vì mẹ muốn nói với con, nếu đã kết hôn, thì đừng ngại cho nhau một cơ hội, đừng tùy tiện nhắc đến chuyện ly hôn.”
Tôi có hơi kinh ngạc, sao bà lại biết tôi đề nghị ly hôn?
Chẳng lẽ...... là Thẩm Thuật bảo mẹ anh đến làm thuyết khách*?
(Thuyết khách (Từ cũ) dùng tài ăn nói để thuyết phục người khác nghe theo. – từ điển tiếng Việt)
Chẳng lẽ anh không muốn ly hôn?
Mẹ Thẩm có việc nên đi trước, đợi Thẩm Thuật quay lại, tôi hỏi thẳng anh: “Anh không muốn ly hôn.”
Thẩm Thuật cũng trả lời thẳng: “Đúng.”
“...... Vì sao?”
Thẩm Thuật im lặng một lát, rồi nói một câu có lượng thông tin ngoài phạm vi xử lý của não tôi:
“Anh đã thích em rất nhiều năm, em phải chịu trách nhiệm với anh.”
.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.