Tôi tên là Thẩm Hàn Vũ.
Cuộc đời tôi thực ra cũng chẳng có gì
cao trào, kịch tính, tất cả đều xoay quanh một trọng tâm duy nhất là cô
gái có tên Thẩm Thiên Tình.
Cái gọi là “cuộc đời tôi” thật ra
cũng chẳng dài, tính tới bây giờ mới được mười bảy năm, hai trăm bốn
mươi ngày, chín giờ, ba mươi lăm phút, chín giây mà thôi.
Từ nhỏ tới lớn, nhận xét của giáo viên về tôi nói chung đều quanh đi quẩn lại
mấy từ như: phẩm hạnh tốt, biểu hiện xuất sắc, ham học, có chí tiến thủ. Kỳ thực, đó cũng chỉ là vì hoàn cảnh gia đình, muốn lĩnh học bổng ấy
mà.
Giống như tất cả mọi người, tôi có một người cha và một
người mẹ luôn tôn trọng lẫn nhau, còn có một cô em gái vô cùng đáng yêu, hoạt bát nhưng lại không thích được khen là đáng yêu, vì đó là biểu
hiện của sự non nớt, chưa trưởng thành, cũng không thích được khen là
hoạt bát vì bệnh nghi ngờ của nó rất nặng, cho rằng như thế là có ý mắng nó nghịch ngợm.
Cậu con trai đầu tiên thổ lộ tình cảm với nó đã hy sinh oanh liệt.
Tình hỏi cậu ta thích con bé ở điểm gì?
Ai dè cậu ta trả lời: “Vì cậu rất đáng yêu, hoạt bát.”
Không khó để tưởng tượng anh chàng này sẽ chết thảm thế nào, nhỉ?
Tình thấy cậu con trai đó thật đáng ghét, dám dùng cách này để chế giễu nó.
Còn tôi lại cảm thấy con bé bị mắc chứng sợ mơ mộng hão huyền.
Lần đầu tiên cô em gái được tỏ tình, kết quả là đối phương bị đánh bẹp đầu, xin hỏi tôi nên có phản ứng gì?
Rất xin lỗi, tối hôm đó tôi cười đến sái quai hàm, không rảnh để phát biểu cảm tưởng.
Tình nhà chúng tôi không giống những đứa trẻ khác, nó là một loài hoa lạ, từ nhỏ đã sôi… sôi nổi! (Từ này không phạm vào điều cấm kỵ của nó nhỉ?)
Một đứa trẻ khỏe khoắn, hiếu động, chẳng có lấy một khắc ngồi yên, vừa
biết bò đã chui khắp phòng, sau khi biết đi, đừng hòng con bé ngồi một
chỗ, loáng một cái lại phải đi tìm nó khắp nơi.
Con bé rất thích chơi trò trốn tìm, chui bên đông, trốn bên tây; bắt người khác đi kiếm, nhưng rất lạ, cho dù nó trốn ở đâu tôi vẫn mò ra được, người đầu tiên
tìm thấy nó luôn là tôi.
Điều khác thường nhất là, có một năm
thu hoạch ruộng, cha mẹ không yên tâm để hai đứa trẻ ở nhà, liền đem
chúng tôi theo, lúc đó Tình đã biết bò, đang học đi, cà ngày bò đi bò
lại, hãnh diện thể hiện thành quả, không biết loay hoay thế nào lại bò
lên đống rạ đầy, cuối cùng không xuống được. Chẳng ai biết rốt cuộc làm
thế nào mà con bé bò lên được trên đó, người lớn cũng không biết phải
cứu kiểu gì. Nghe nói, nếu mà ngã từ độ cao đó xuống thì đủ khiến đứa
trẻ chưa đầy một tuổi không biết trời cao đất dày ấy phải bỏ mạng.
Tuổi thơ của con bé chỉ toàn là mạo hiểm và kích động.
Thiên Tình là do một tay tôi chăm bẵm, có thể nói, tôi là người thân thiết
nhất của nó, không ai có thể hiểu con bé hơn tôi, khi nó bi bô tập nói,
từ đầu tiên biết gọi không phải cha, cũng không phải mẹ, mà là anh.
Tên đầu tiên con bé nhớ là Thẩm Hàn Vũ.
Đói, mệt, bị thương, té ngã, chịu oan ức… nó chỉ biết đến tìm anh trai.
Còn nhớ có một năm, nó đi lạc, cả nhà lo lắng phát điên, ra sức tìm kiếm,
cuối cùng nhận được điện thoại của sở cảnh sát, liền vội vàng tới nơi,
con bé ăn no uống đủ, vừa nhìn thấy tôi liền lao ngay vào vòng tay, cười ngô nghê rồi ngủ thiếp đi.
Nhân viên cảnh sát kể cho cha mẹ
tôi: “Cô bé này nói chưa sõi, hỏi cái gì cũng không biết, nhà có những
ai, chỉ trả lời “anh”, hỏi cha mẹ tên gì nó cũng không nói được, bản
thân tên gì càng không biết, kỳ lạ là tên anh trai thì lại nhớ rất rõ,
cũng may nó nhớ, nếu không chúng tôi thực sự không biết làm thế nào. Cô
bé ăn uống xong liền khóc toáng lên đòi tìm anh, khiến mọi người chúng
tôi được một phen rối loạn.”
Sau một phen hú hồn, con bé ngủ
ngoan, say giấc nồng trong vòng tay tôi, hoàn toàn không để ý tới những
người lớn vì nó mà nhốn nháo, cứ như chỉ cần có tôi ở bên, trời long đất lở cũng chẳng làm nó hốt hoảng.
Con bé là bảo bối của tôi. Tôi
luôn cho rằng mình có thể bảo vệ, yêu thương nó như thế, cho đến khi
giao nó vào tay người đàn ông khác để anh ta tiếp tục nhiệm vụ bảo vệ,
yêu thương con bé.
Cho tới năm bảy tuổi, vô tình nghe thấy cha mẹ nói chuyện, giữa tôi và con bé đã có sự thay đổi, em gái không còn chỉ là em gái…
Con bé non dại, không hiểu hoàn cảnh đáng thương của mình, nhưng tôi lại đau lỏng thay nó, thương đứa bé không có gì cả.
Tôi tự nhủ với mình, sẽ đối tốt với con bé gấp bội, sẽ bù đắp toàn bộ những thiếu sót của ông trời.
Tình rất vui vẻ, còn vui vẻ hơn tôi tưởng. Tính cách lạc quan, cởi mở khiến
con bé lúc nào cũng nở nụ cười rạng rỡ, vô lo. Chưa từng thấy nó vì cái
gì mà đau lòng tới mức không thể vượt qua.
Dù gây họa bị phạt, dù tất cả mọi người đều không hiểu nó, chỉ cần tôi hiểu là đủ.
Chỉ cần tôi hiểu, con bé liền cười.
Khi Tình học lớp năm, cô giáo chủ nhiệm tố hết tội trạng của nó trong sổ
liên lạc, mẹ có vẻ rất tức giận, nhưng tôi biết Tình không nghịch ngợm
như họ nghĩ, nó không phải đứa bé trẻ vô cớ gây chuyện, nhất định có
nguyên nhân gì đây.
Tôi lặng lẽ chuẩn bị sẵn bữa tối cho con bé, hỏi nó vì sao lại lấy gương để soi dưới váy cô chủ nhiệm.
Tình trả lời: “Em ghét cô ấy!”
“Được, Tình ghét, anh cũng ghét. Nhưng có thể nói cho anh biết vì sao không?”
“Cô ấy vu oan cho em!” Tình nhệch miệng, nước mắt dâng lên.
Vu oan? Tôi nhíu mày: “Cô ấy vu oan cho em cái gì?”
“Cả lớp đều ghét cô ấy, có người bỏ con gián vào cốc trà của cô ấy, tìm
không ra thủ phạm, cô ấy liền đổ lên đầu em. Chẳng lẽ vì em thường hay
gây chuyện mà việc xấu nào cũng nhất định là do em làm ư? Sao có thể như vậy chứ?”
Giọng nói lộ rõ sự tủi thân, non nớt, con bé không thể hiểu, cũng không thể chấp nhận sự đối xử thiên vị.
“Tình, em dậy đi!” Tôi sẽ không để em gái phải chịu phạt oan ức. “Ăn cơm xong
còn đi tắm rồi ngủ, ngày mai anh đưa em đến trường.”
“Nhưng mẹ…”
“Anh sẽ nói với mẹ giúp em. Nhưng em làm thế cũng không đúng, biết không
Tình? Cho dù em ghét cô giáo cỡ nào, cũng không thể làm như vậy, hiểu
không?”
Con bé gật đầu: “Anh có cảm thấy em là đứa trẻ hư không?”
“Đương nhiên không phải!” Con bé là do tôi trông nom từ nhỏ, sao tôi không
hiểu nó chứ? Nó chưa bao giờ hư, chỉ là sự hoạt bát gây cho nó nhiều khó khăn, mạo hiểm hơn người khác, tính tình lại ngay thẳng, yêu ghét rõ
ràng, không giả dối.
Tôi chưa bao giờ cho rằng như thế có gì
không tốt, thậm chí còn hy vọng con bé mãi mãi giữ được sự ngây thơ như
vậy. “Anh trai là tốt nhất, người khác không hiểu cũng chẳng sao, chỉ
cần anh hiểu là được rồi.” Con bé hay nói câu này nhất.
Điều đó
khiến tôi hiểu rằng, nó coi tôi quan trọng hơn cả cha mẹ, hơn tất cả mọi người thậm chí là chính bản thân nó. Nó có thể bình tĩnh tiếp nhận việc mình là trẻ mồ côi bởi vì nó còn có tôi.
Trong lòng nó có thể không có cha, không có mẹ, không làm con gái nhà họ Thẩm, nhưng không không thể không có tôi.
Điều này đã vượt quá mối quan hệ anh trai, em gái thông thường. Đó không chỉ là tình cảm anh em đơn thuần nữa, mà còn có thêm nhiều ràng buộc, nhiều sự lưu luyến không nỡ rời.
Khi nhìn thấu điểm này, con bé đã là sự ràng buộc và trách nhiệm không thể từ bỏ cả đời này của tôi, vì ngày hôm đó, tôi đã ngoắc tay với con bé, hữa sẽ mãi mãi bên nhau.