Mặt của dì Hạnh đanh lại, mắt trợn to lên, tiến đến chỗ của Tiểu Nghiên. Đến lúc này bà cũng không còn con đường nào để lui nữa, đâm lao rồi thì phải theo lao thôi.
“Dì à, dì đừng qua đây!”
Tiểu Nghiên nhìn gương mặt đáng sợ kia của dì Hạnh mà không khỏi sợ hãi. Đôi chân vô thức lui lại đằng, chỉ còn vài bước nữa là đến cầu thang. Cô định đẩy dì Hạnh ra để chạy xuống dưới thì… Từ dưới cầu thang, hai người đàn ông thân hình cao to vạm vỡ đứng chặn ngay đấy.
“Ta xin lỗi, tại con đã đắc tội với bà chủ…”
Dì Hạnh vừa dứt lời, bà dùng một lực mạnh đẩy ngã Tiểu Nghiên xuống dưới cầu thang. Động tác dứt khoát đến nỗi cô chưa kịp đề phòng mà theo lực đẩy của bà ngã xuống dưới.
[…]
Trái tim của Bạch Phong Thần bỗng đau nhói lên, hai hàng lông mày hắn nhíu chặt, trong lòng chợt có cảm giác bất an. Hắn đặt ly rượu lên bàn, xin phép đi lên phòng thăm Tiểu Nghiên.
Thấy vậy Dương Tư Minh cũng đứng lên đi theo, anh đang có chuyện muốn nói với tên mặt lạnh này.
“Phong Thần! Phong Thần! Cậu đi chậm thôi, đợi tôi với.” Anh đuổi theo hắn, thấy hắn như vậy trong lòng của anh cũng có chút bất an.
Bạch Phong Thần không nói gì, hai chân dài vẫn rảo bước thật nhanh trên hành lang. Trong tâm trí lúc này hắn chỉ nghĩ đến một mình cô mà thôi, phải lên tận phòng nhìn thấy cô hắn mới yên tâm.
Đi đến đoạn cầu thang, Bạch Phong Thần trợn tròn mắt kinh ngạc. Chưa kịp định thần chuyện gì, thì cảnh tượng trước mắt làm hắn không khỏi kinh hãi. Cả người vô thức lao đến… nhưng vẫn là không kịp…
Tiểu Nghiên nằm co do ôm lấy bụng, bất động trên sàn nhà, máu từ phía dưới bắt đầu chảy ra. Bạch Phong Thần hoảng loạn, vội đỡ lấy người cô. Không ngừng lay người gọi cô tỉnh dậy.
“Tiểu Nghiên, Tiểu Nghiên! Người đâu! Mau gọi xe cứu thương đến đây.” Bạch Phong Thần gầm lên, ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn về phía trên kia cầu thang.
Dương Tư Minh đuổi theo sau đột nhiên thấy Bạch Phong Thần lao đến ngã nhào ra đất, tiếp theo sau đó là Tiểu Nghiên ngã thì không khỏi hoảng sợ. Anh nhìn lên trên tầng, thấy có bóng đen đang chạy thoát thì vội đuổi theo.
Bạch Y Vân cũng mọi người ở bên ngoài nghe thấy tiếng Bạch Phong Thần liền mau chóng chạy vào xem. Ngọc Hạ Phương thấy con gái mình nằm bất tỉnh trên sàn kinh ngạc không thôi, chân tay bà bỗng bủn rủn, cảnh tượng này làm bà bị sốc nặng mà ngất lịm đi. Cũng may Đan Cao Lăng đứng ngay đằng sau đã kịp thời đỡ lấy bà.
“Tiểu…Nghiên…” Bạch Y Vân cũng không khá hơn Hạ Phương là bao, nước mắt bà ứa ra, nhìn cô đầy đau lòng.
“Bác, để con vào xem em dâu thế nào. Bác yên tâm đi.”
Lý Hạo Nam trấn an bà, rồi ngồi xuống xem qua cho Tiểu Nghiên. Cũng may khi nãy Bạch Phong Thần hô hoán, anh đã kịp gọi cho bệnh viện điều xe cấp cứu đến đây ngay rồi.
“Hạo Nam, cô ấy thế nào, sao máu vẫn chảy ra thế kia?” Bạch Phong Thần lo lắng, tay vẫn không ngừng nắm lấy bàn tay đang lạnh dần của cô.
Lý Hạo Nam không biết có nên nói tình trạng hiện tại của Tiểu Nghiên ra không, anh chỉ sợ người bạn mình càng lo lắng thêm thôi.
“Không được, tôi không thể đợi xe đến được nữa. Để tôi trở cô ấy đến bệnh viện.” Bạch Phong Thần gấp gáp, những đường gân xanh hằn rõ lên trán.
“Xe của bệnh viện sắp đến rồi, cậu ráng đợi thêm chút đi. Chở cô ấy bằng xe cậu, rồi nhỡ có chuyện gì không may xảy ra thì sao?”
Lý Hạo Nam quay ra ngăn cản hắn. Anh biết tâm trạng hoảng loạn hiện tại của Bạch Phong Thần. Nhưng nếu để Tiểu Nghiên lên xe cậu ấy trở đến bệnh viện, thì e là tình mạng sẽ càng nguy kịch mất.
Dương Tư Minh đuổi theo đám người kia, nhưng đến đoạn ban công phòng khách thì mất dấu. Bọn họ làm việc quá chuyên nghiệp, một mình anh đuổi theo chắc chắn sẽ không kịp.
“Xe cứu thương đến rồi kia, mau đỡ con bé ra.” Đan Cao Lăng đứng đấy nhìn nãy giờ cũng vô cùng đau lòng, nôn nóng thúc giục bọn họ đưa con gái mình ra xe.
Bạch Phong Thần nghe thấy tiếng xe cứu thương đến, như vớ được chiếc phao cứu sinh. Hắn ôm cô vào lòng, đi nhanh ra cửa. Chưa để bác sĩ, y tá của bệnh viện kịp mang cán nằm ra.
“Bác sĩ, mau cứu lấy vợ tôi.”
Hắn mất kiên nhẫn gầm lên. Nhìn sắc mặt của Tiểu Nghiên càng lúc càng trắng bệch ra, trong lòng hắn càng hoảng loạn.
“Người nhà của bệnh nhân, xin bình tĩnh. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu lấy bệnh nhân.” Bác sĩ cắm kim truyền nước vào tay cho cô xong liền quay ra nói với Bạch Phong Thần.
Bác sĩ và y tá sơ cứu qua cho Tiểu Nghiên, tạm thời trước mắt cô đã qua cơn nguy kịch. Cần phải đến bệnh viện để khám lại nữa.
Bạch Phong Thần cùng Lý Hạo Nam và Đan Cao Lăng cùng leo lên xe cứu thương, đi đến bệnh viện. Còn Dương Tư Minh sẽ dùng sẽ của Bạch Phong Thần để trở những người còn lại theo sau.
“Bảo bác tài lái nhanh lên.”
Bạch Phong Thần trên đường đi vẫn không ngừng hối thúc tài xế. Hắn không tin những lời vị bác sĩ kia nói, gì mà cô đã qua cơn nguy kịch? Không phải mặt cô vẫn đang tái mép đi sao, phần đầu bị va đập đã được băng bó mà máu vẫn không ngừng rỉ ra sao? Vậy mà bảo qua cơn nguy kịch?