Không gian như đọng lại, Bạch Phong Thần nhìn Tiểu Nghiên khẽ cúi xuống. Hắn trao cho cô một nụ hôn nồng cháy, rồi nhẹ nhàng xoa đầu cô.
“Tiểu Nghiên, tôi thích em.” Bạch Phong Thần như rót mật vào tai cô.
Đan Tiểu Nghiên bất ngờ trước lời mà hắn vừa nói. Cái gì cơ? Bạch Phong Thần thế mà lại thích cô?
Tình huống này khiến cô không biết nên nói gì với hắn. Còn về phía Bạch Phong Thần sau khi nói xong, hắn đợi xem phản ứng của Tiểu Nghiên. Nhưng rất sau cô vẫn không nói gì, nên hắn sẽ để từ từ, thuận theo tự nhiên đi. Rồi có ngày Tiểu Nghiên sẽ yêu hắn giống như cách hắn nhớ nhung cô suốt bảy năm qua thôi.
Tối về phòng ngủ, Tiểu Nghiên vẫn không thể tiêu hoá được những chuyện vừa xảy. Cô nằm trằn trọc quay hết bên này đến bên kia vẫn không thể ngủ được. Trong đầu bây giờ toàn là câu nói vừa rồi của Bạch Phong Thần.
Cả đêm qua Tiểu Nghiên không ngủ được mãi đến tờ mờ sáng mới ngủ thiếp đi được chút xíu thì chuông báo thức kêu lên phá tan giấc mộng của cô. Mệt mỏi lết thân xác vào nhà vệ sinh, rồi lại lết xuống nhà.
Bạch Phong Thần đang ngồi nhàn nhã trên sofa uống cafe đọc báo, trên bàn hắn để hai lát sandwich cùng một cốc sữa cho Tiểu Nghiên.
Đến khi Phong Thần nhìn thấy cô đi đến, hắn có phần không nói lên lời. Hai mắt cô thâm quầng, cả người uể oải không tí năng lượng nào cả.
“Cả đêm qua em không ngủ sao?” Bạch Phong Thần không nhịn được hỏi cô.
Tiểu Nghiên ngồi trên trên sofa ngả người dựa vào ghế, cô gật gật đầu, hai mắt vẫn nhắm chặt.
“Hay em nghỉ một buổi ở nhà nghỉ ngơi đi.”Bạch Phong Thần thấy vậy đau lòng, hắn không ngờ chỉ vì những hành động hôm qua của hắn mà con nhóc kia suy nghĩ cả đêm không ngủ được.
“Nhưng như vậy đâu được.” Tiểu Nghiên ngồi dậy mở miệng uống ngụm sữa.
“Nhìn em như này, tôi sợ các bạn học khác cũng theo em mà ỉu xìu mất.” tuy lo lắng là thế nhưng Bạch Phong Thần vẫn không quên trêu chọc cô.
“Xí” Tiểu Nghiên có tỉnh táo hơn chút xíu, cô vừa ăn sáng vừa xem TV.
Sau gần 15phút cô cũng ăn xong, đem bát đi rửa rồi Tiểu Nghiên cùng Bạch Phong Thần đi lên trường.
Đi được một đoạn, Tiểu Nghiên có thấy bên đường có một bé mèo bị bỏ rơi đang nằm bên trong cái hộp. Cô quay sang xin Bạch Phong Thần cho mình nuôi bé mèo đó, lúc đầu hắn không đồng ý còn kêu tài xế lái xe đi. Nhưng vì Tiểu Nghiên năn nỉ, còn trưng ra bộ mặt hết sức đáng yêu khiến hắn không kìm lòng được mà gật đầu.
“Yeah.” Tiểu Nghiên bây giờ rất phấn chấn, không còn uể oải như lúc sáng nữa.
Xe của Bạch Phong Thần dừng lại bên đường, cô bước xuống lại chỗ bé mèo. Nhưng rất kì lạ là bé không hề sợ cô mà lại rất quấn người.
“Em muốn đi cùng chị không?” Đan Tiểu Nghiên nói rồi xoa đầu bé mèo.
“Meow.” con mèo bé quấn quýt bên Tiểu Nghiên rồi theo cô vào trong xe.
Trước đây Tiểu Nghiên rất thích động vật, cô đã từng nuôi một bé cún, nhưng vì mẹ cô bị dị ứng lông của chó mèo nên buộc cô phải đem bé cún đó đi cho. Giờ đây ở nhà Bạch Phong Thần cô có thể nuôi thoả thích rồi.
Nghĩ đến suy nghĩ táo bạo ấy Tiểu Nghiên quay qua nhìn Bạch Phong Thần, chưa để cô tư tưởng gì thêm hắn đã giội cho cô một gáo nước lạnh.
“Hai con mèo là quá đủ rồi.”
Tiểu Nghiên khó hiểu trong lời nói của hắn nên cô hỏi lại.
“Hai con mèo nào chứ, có một con thôt mà.”
Bạch Phong Thần với tay ra nắm tay Tiểu Nghiên khẽ vuốt.
“Em là mèo hoang nhỏ đấy.”
Tiểu Nghiên đỏ mắt đánh vào người Bạch Phong Thần, cô quay mặt đi không thèm chơi với hắn nữa.
“A, nên đặt tên em là gì nhỉ.” Cô vuốt ve bé mèo trong lòng.
Bé mèo rất cute luôn ấy, lông trắng mượt, mỗi tội bé hơi gầy. Tiểu Nghiên quyết định sẽ nuôi cho bé béo mập.
“Hay gọi em là meomeo đi.” Cô ôm bé mèo quay qua cho Bạch Phong Thần xem. Nhưng đổi lại chỉ là ánh nhìn ghét bỏ của hắn.
“Anh không thích mèo sao?” Thấy vậy Tiểu Nghiên có chút buồn.
“Không tôi chỉ thích mèo hoang nhỏ thôi.” Hắn không chần trừ nói thẳng ra làm Tiểu Nghiên trở tay không kịp. Đây có phải là gián tiếp tỏ tình cô không đây?
Đi được thêm một đoạn, Tiêu Nghiên mới nhớ ra là mình đang đi học, vậy cô phải để bé mèo ở đâu đây. Suy nghĩ một hồi đầu Tiểu Nghiên bỗng nhảy số, cô quay qua Bạch Phong Thần.
“Tôi gửi tạm nó ở văn phòng anh được không.” Tiểu Nghiên dùng đôi mắt long lanh nhìn hắn.
Tảng băng kia vẫn không nhúc nhích, hắn bỗng nghĩ lên một ý đồ đen tối.
“Hôn tôi đi.”1
Tiểu Nghiên phân vân nhìn rồi quyết định hôn vào môi Bạch Phong Thần một cái, dù chỉ là thoáng qua thôi nhưng trông hắn có vẻ rất vui, còn đồng ý cho cô đem mèo lên văn phòng của hắn nữa.
‘Xí chỉ biết thừa nước đục thả câu thôi, đồ sói già.’ Tiểu Nghiên chửi thầm hắn trong lòng.
Vẫn như cũ đến đoạn gần trường, Tiểu Nghiên sẽ xuống xe đi bộ vào trường. Cô để lại bé mèo trên xe cho Bạch Phong Thần rồi luyến tiếc xuống xe.