Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 26: Nước Pháp Xinh Đẹp




Mọi người xung quanh ai cũng xúm lại vây quanh bọn họ. Nhất là mấy bé nhỏ tuổi thấy cô ôm rất nhiều gấu bông nên chạy đến xem.
“Chị gái xinh đẹp, chị cho em một con được không.” Một cậu bé khoảng trừng 7-8 tuổi đi đến chớp chớp đôi mắt long lanh nhìn cô.
“Được chứ! em thích con nào?” Tiểu Nghiên vẫn là thấy một mình cô khuôn đống này chắc chắn không xuể, chi bằng cho mấy bé nhỏ ở đây đi.
“Con này ạ.” Cậu nhóc chỉ vào con gấu bông hình Deadpool đang được ôm trong tay cô.
“Đây của em đây.” Tiểu Nghiên chật vật một hồi mới nhìn ra thứ mà cậu bé chỉ nằm ở đâu vì trên tay cô bây giờ đã ôm không hết đống gấu bông này rồi.
“Cảm ơn chị xinh đẹp.” Cậu nhóc vui vẻ cầm lấy con gấu bông rồi tạm biệt cô chạy đi. Đám trẻ con xung quanh thấy vậy cũng xúm vào vây quanh cô.
Tiểu Nghiên phân phát hết tất cả gấu mà Bạch Phong Thần gắp được chỉ chừa lại một em gấu bông hình kình lân cho mình.
“Tại sao lại đem đi cho hết chứ.” Bạch Phong Thân đi đến.
“Em thấy cầm nhiều như vậy mỏi tay quá nên cho tụi nhỏ.” Cô dùng điệu bộ ngây thơ nhìn hắn.
Bạch Phong Thần đến cạn lời với cô, hắn nhìn vào đồng hồ được đeo trên tay. Đã đến lúc rồi, tất cả chuẩn bị tiến hành bước hai, Bạch Phong Thần rút chiếc điện thoại trong túi quần ra, gửi một tin nhắn rồi cùng Tiểu Nghiên rời đi khỏi trung tâm thương mại.
“Hả bây giờ mình lại đi đâu nữa vậy?” Cô thật không hiểu ý đồ của hắn, làm cô tưởng chỉ đến trung tâm thương mại mua sắm rồi ăn luôn ở đấy chứ.
“Đi ăn.” Bạch Phong Thần không mặn không nhạt nói, tay vẫn nắm chặt tay Tiểu Nghiên đi xuống hầm gửi xe.
Trên đường đi cô đã hỏi không biết bao nhiêu câu hỏi, nhưng tên Bạch Phong Thần lại chỉ trả lời ậm ừ cho có làm Tiểu Nghiên tức điên lên. Cô đã đánh hơi ra có gì đó mờ ám ở đây, muốn gạng hỏi hắn để biết thêm chi tiết, nhưng Bạch Phong Thần vẫn là không hé miệng nửa lời. Chính những thứ ấy lại càng làm Tiểu Nghiên nghi hoặc hơn. Cô bắt đầu có những suy nghĩ miên man, không để cô kịp vượt khỏi chí tưởng tượng, Bạch Phong Thần đã cốc vào đầu cô một cái.
“Á… Anh đánh như thế em ngốc thì sao?” Cô ôm đầu trừng mắt với người đàn ông kia.
“Thì anh nuôi em.” Bạch Phong Thần cười cười một nụ cười lãng tử, làm cho Tiểu Nghiên có chút ngơ ngác. Cô chỉnh lại tư thế ngồi rồi quay mặt đi, như này thì quá đẹp trai rồi lại còn nói những lời sến súa như vậy nữa chứ không biết là ai đã dạy hắn.
Tiểu Nghiên cảm nhận được nhịp tim của mình đang không ngừng đập loạn, mặt trở nên đỏ ứng, tâm trí cô đang không ngừng suy nghĩ về lời nói vừa nãy của hắn. Khoé môi cô không kiềm chế được bất giác cong lên.
Xe của Bạch Phong Thần rất nhanh đã dừng tại cửa của một toà nhà xa hoa cao lớn. Hắn mở cửa bước xuống xe rồi vòng ra phía Tiểu Nghiên mở cửa cho cô, rồi cùng cô bước vào.
Đại sảnh của toà nhà được thiết kế theo lối kiến trúc cổ điển phương tây, mang lại cảm giác kiêu sa, lộng lẫy, thực sự rất sang trọng. Những chi tiết hoa văn được trạm khắc tinh sảo, khiến ai nhìn vào cũng phải bất giác cảm thán.
Cô cùng Bạch Phong Thần đi lên tầng 29 của toà nhà, Dù đây vẫn chưa phải là tầng cao nhất nhưng Tiểu Nghiên vẫn có thể nhìn rõ khung cảnh thành phố, dòng người tấp nập, và cảnh hoàng hôn đang dần dần buông xuống.
Nhà hàng ở đây cũng được thiết kế sang trọng không kém với đại sảnh bên dưới, rất sa hoa. Nhìn vào cũng có thể biết đây là một nhà hàng kiểu Pháp.
Bạch Phong Thần kéo ghế cho Tiểu Nghiên ngồi, rất nhanh nhân viên phục vụ đã bước đến cầm theo hai cuốn menu.
Tiểu Nghiên nhìn vào không khỏi trầm trồ khi toàn bộ menu đều được ghi bằng tiếng Pháp may ra vẫn còn có phiên âm tiếng Anh ở dưới giúp cô có thể hiểu được phần nào.
“Cho tôi một phần Gà sốt vang, Salad Nicoise.” Cô nhìn chỉ vào menu rồi đưa trả lại cho chị nhân viên.
“Cho tôi như cũ.” Bạch Phong Thần trầm ổn lên tiếng, thậm chí hắn còn chưa thèm nhìn vào cuốn menu trước mặt.
Tiểu Nghiên ngạc nhiên đến không ngậm được mồm, nói như vậy nghĩa là tên đại thiếu gia này rất thường xuyên đến đây sao?
“À quên nữa, cho tôi thêm một phần bánh Crepe, và một phần bánh Macaron.” Chị nhân viên phục vụ nhanh chóng ghi chép lại rồi rời đi.
“Món tráng miệng ở đây cũng khá ngon, em ăn thử xem nếu thấy ngon có thể mang về một ít.”
Hôm nay Tiểu Nghiên hôm nay đã đi đến hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, bây giờ cô vẫn chưa kịp tiêu hoá mọi chuyện.
“Anh ăn ở đây rồi sao?” Cô khé nhướng mày nhìn hắn.
“Một vài lần anh ký hợp đồng với đối tác ở đây nên có ăn qua, cảm thấy cũng ngon nên có quay lại đây ăn.” Bạch Phong Thần lộ ra ý cười, thật ra là hắn từng được mẹ của Tiểu Nghiên kể cho nghe là hồi trước cô có một ước mơ muốn đi du học ở đất nước Pháp xinh đẹp, nhưng cũng vì không nỡ xa nhà nên cô đã chọn theo học ở trường cùng thành phố bọn họ đang sống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.