Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 51: Mất Ngủ




Bạch Phong Thần mặt dày đòi ở lại, vốn không đuổi được hắn nên cô cũng bất lực. Để mặc hắn nằm đấy cũng được, cũng đâu phải lần đầu ngủ với nhau đâu mà ngại ngùng chứ.
Nhưng đấy chỉ là suy nghĩ của Tiểu Nghiên thôi còn tên sói già kia lại không nghĩ như thế. Hắn cố tình mặt dày nằng nặc đòi ngủ cùng cô, với rất nhiều mục đích khác nhau và đương nhiên là không có mục đích nào tốt đẹp ở đây cả.
“Em rất mệt nên ngủ trước đây, anh ngủ ngon.” Cô lạnh nhạt nói với hắn rồi nằm ra tít mép giường, tạo một khoảng cách nhất định giữa hai người.
“…” Bạch Phong Thần không nói gì chỉ im lặng, làm Tiểu Nghiên tưởng hắn đã ngủ nên cô cũng yên tâm ngủ mà không lo nghĩ gì cả. Nhưng ngủ chưa được bao lâu, cô cảm nhận được có một bàn tay lành lạnh đang chạm vào da thịt mình.
Bàn tay ấy không yên phận mà còn di chuyển sờ soạng đi khắp nơi, làm cô bị nhột phải tỉnh dậy.
“Để yên cho em ngủ.” Giọng Tiểu Nghiên đúng kiểu rất buồn ngủ nhưng bị ai đó làm cho không ngủ được nên cáu gắt.
Dường như lời nói của cô có hiệu lực, bàn tay ấy cũng dừng lại, nhưng vẫn đặt ở vùng bụng cô. Lúc đầu cô cũng cảm thấy khá khó chịu nhưng dần dần cô đã chìm sâu vào giấc ngủ, quên luôn rằng đang có một bàn tay vẫn đang rình mò ở đấy.
không lâu sau đó bàn tay ấy lại bắt đầu cựa quậy, như muốn gọi cô dậy. Lần này những động tác của hắn có phần dứt khoát hơn, bàn tay đã mò lên đến hai bầu ngực mềm mại phập phồng.
Đột nhiên cảm nhận được thứ gì đó đang xoa nắn chỗ ngực mình, Tiểu Nghiên mới giật mình tỉnh dậy. Không khỏi bàng hoàng khi thấy bàn tay hắn đang đặt ở chỗ không nên đặt.
“Anh…anh đang làm gì vậy…bỏ ra. Em còn phải ngủ.” Cô lắp bắp nói, tay không ngừng kéo bàn tay của ai kia ra.
“Anh muốn em.” Giọng Bạch Phong Thần trở nên khàn đục, trong ánh mắt chứa đựng sự khát vọng.
Lời nói ấy của hắn như cám dỗ lạ thường, nó khiến cho cô mụ mị mà vô thức nghe theo. Hắn tiến lại gần cô, trao cho cô một nụ hôn nồng cháy của cuộc kích tình. Nụ hôn ấy chứa đựng rất nhiều tình yêu của hắn dành cho cô.
Quyến luyến một hồi, hai tay của Bạch Phong Thần bắt đầu lần xuống dưới áo, cởi từng chiếc cúc áo của Tiểu Nghiên. Da thịt cô loã lồ ra trước mặt hắn như món mồi ngon dâng đến miệng sói.
Bạch Phong Thần cúi xuống hôn lên đôi gò bông trắng hồng kia, từ từ thưởng thức. Cả cơ thể của Tiểu Nghiên bị hắn làm cho kích thích mà run lên, môi nhỏ không kìm được mà phát ra những tiếng kêu đầy ái muội.
“Nhột…” Miệng lưỡi hắn bên dưới đang không ngừng cắn mút đôi gò bông đấy.
Trong căn phòng tối chỉ có ánh trăng mong manh từ ngoài ngoài chiếu vào xuyên qua bức màn, hình ảnh của hai người họ cũng rất mờ ảo. Toàn bộ tri giác đều trở nên nhạy cảm, nhất là khi bị kích thích như này.
Cô có thể cảm nhận được hơi thở dày đặc hỗn loạn của Bạch Phong Thần cùng mùi hương nam tính của hắn.Nhiệt độ cơ thể như hoà làm một khi da thịt hai người chạm vào nhau, thân dưới của hắn đang không ngừng căng cứng.
Trong màn đêm tối chỉ có tiếng hơi thở hỗn loạn cùng những tiếng rên rỉ có phần kích thích.
“Tiểu Nghiên.” Hắn khó nhọc nói, đáy mắt có phần trầm mê. Bên dưới đang gào thét, muốn gặp cô. Hai tay hắn nhanh chóng cởi bỏ hết những thứ đang vướng víu trên người mình ra,
thứ cưng cứng kia như được giải phóng, vươn mình đầy kiêu hãnh.
Bạch Phong Thần có hơi mất khống chế mạnh bạo nhấc chân cô lên, mạnh mẽ xông vào. Cả hai mặt đều nhăn nhó vì chỗ ấy thực sự vẫn rất chật.
“A…” Tiểu Nghiên khẽ kêu lên, cô bị độc tác ấy của hắn làm cho giật mình, không nói không rằng đưa vào làm cô đau điếng người.
“Thả lỏng.” Bạch Phong Thần hầm hừ, hắn biết bây giờ cơ thể cô đang rất khó chịu cả hắn cũng thế. Chỉ muốn nhanh chóng đưa hết con cự long vào bên trong cô.
Tiểu Nghiên nghe lời hắn thả lỏng cơ thể ra, cảm nhận được có thứ to lớn đang nằm bên trong mình.
Hắn khẽ di chuyển từ từ, để cô có cơ hội thích nghi với tốc độ của hắn. Bên dưới mạnh mẽ ra vào thì bên trên cũng không nhàn hạ là mấy, bàn tay hắn vẫn đang không ngừng nhào nặn xoa nắn đôi gò bông kia khiến nó sưng đỏ lên, đau rát vô cùng.
Tiếng rên rỉ vang lên hoà quyện cùng tiếng va chạm xác thịt ám muội.
Cuộc hoan ái kịch liệt diễn ra rất lâu, Tiểu Nghiên đã kiệt sức nằm một chỗ, cả cơ thể cô giờ đây mềm nhũn trên trán còn đổ mồ hôi nhễ nhại.
Bạch Phong Thần phóng những gì mình có vào bên trong cô, hắn bây giờ đang rất hạnh phúc, rời khỏi giường đi vào phòng tắm xả đầy bồn nước rồi ra ôm lấy cơ thể cô vào trong phòng tắm. Tiểu Nghiên cũng không còn sức lực để phản kháng nữa nên cô chỉ có thể để mặc cho hắn muốn đưa mình đi đâu thì đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.