Tiểu Nghiên có chút ngượng ngùng, cô viện cớ phải vào học để chuồn khỏi đấy. Bạch Phong Thần đương nhiên đâu để cô được chạy đi như ý muốn, hắn vươn tay ra bắt lấy cổ tay cô, Tiểu Nghiên theo đó mà mất đà ngã nhào vào người hắn.
Tình cảnh này làm cô nhớ lại lần Bạch Phong Thần lần đầu về nhà cô ăn tối, chỉ có điều thái độ khi đó và bây giờ đã khác hoàn toàn nhau. Lúc đấy cô vẫn chỉ là học trò của hắn, nhưng bây giờ thì khác vẫn là học trò nhưng được thêm chức vợ.
“Em định giữ nguyên tư thế này đến bao giờ? Anh không ngại để em ôm đâu.” Bạch Phong Thần cười tà mị như thể hắn đang rất hưởng thụ khi ở tư thế này vậy.
“Sắc lang.” Tiểu Nghiên nhéo vào mũi hắn, rồi đứng dậy, chỉnh lại quần áo xộc xệch của mình.
“Ở lại với anh đi.” Hắn níu kéo cô lại, mất công hắn bỏ dang dở công việc của mình qua đây để gặp cô, mà chưa gì cô đã phủi áo bỏ trốn rồi.
“Em còn có tiết học, không chơi với anh được.” Thấy hắn trưng ra vẻ mặt tủi thân đó cô lại không nhịn được tiến đến dỗ dành.
Dây dưa một hồi mãi hắn mới để yên cho cô vào học, Tiểu Nghiên chạy thục mạng về phía giảng đường. Nếu không phải tại tên chồng đại ác ma kia của cô, cô cũng đâu khổ sở thế này.
Tiết học lúc này trùng hợp lại chính là tiết của Dương Tư Minh, anh thấy cô cắm đầu cắm cổ vào chạy như vậy nên cũng không làm khó cô, để cô vào lớp nghe giảng.
Giờ học của anh rất sôi nổi, một phần nhờ tính cách hoạt bát vui tính của mình nên giờ học trôi qua rất nhanh. Quay ra quay vào một cái đã hết giờ, Dương Tư Minh và Tiểu Nghiên xuyên suốt cả giờ học đều không có bất cứ một chút tương tác nào với nhau,từ lúc nào mà mối quan hệ của bọn họ đã trở nên xa lạ như vậy.
Một buổi sáng cứ thế trôi qua, đến trưa Tiểu Nghiên lại lên phòng làm việc của Bạch Phong Thần. Để cơ thể nặng nhọc của mình rơi tự do xuống ghế sofa, Phong Thần đang làm việc thấy cô tâm trạng không tốt liền hỏi.
“Sao vừa mới xa anh có mấy phút thôi mà đã cau có như thế rồi à.”
Cô khẽ thở dài: “Không có đâu, anh đừng tự dát vàng lên mặt nữa. Chỉ là em đang có hơi đói bụng thôi.”
Bạch Phong Thần dừng lại công việc, đi đến hỏi han cô: “Đói rồi sao? Vậy mình đi ăn thôi.”
Nghe thấy được đi ăn sắc mặt bỗng bừng lại sức sống, gật đầu lia lịa.
Hắn đưa cô tới một nhà hàng trung hoa nổi tiếng cách không xa cũng không quá gần trường của cô. Vì Tiểu Nghiên luôn sợ sẽ có người bắt gặp nên hắn luôn phải trấn an cô.
“Em yên tâm đi, ở đây không dễ gặp người quen vậy đâu.”
Câu nói của Bạch Phong Thần vừa dứt ở đằng sau hắn vang lên tiếng gọi lanh lảnh: “Anh Thần.”
Vâng giọng nói đó không phải ai khác chính là người hắn ghét cay ghét đắng nhất, đúng thật là người tính không bằng trời tính, ghét của nào trời trao đúng của nấy luôn. Nhưng có vẻ thân hình cao to của Bạch Phong Thần đã che đi bóng dáng nhỏ bé của Tiểu Nghiên, nên trước mắt Bạch Thanh Vy không biết đến sự có mặt của cô.
“Anh Thần, anh cũng tới đây ăn sao.” Trong lòng cô ta đang vô cùng vui sướng, vô tình vào đây ăn thử thôi, vậy mà lại gặp được hắn, đúng là quá hời cho cô ta rồi.
Tiểu Nghiên nghe thấy giọng của Bạch Thanh Vy mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, cô sợ hãi trốn sau lưng Bạch Phong Thần. Sợ cô gái kia sẽ phát hiện ra, hay có thể gọi là ‘chị ta’ vì Bạch Thanh Vy chỉ kém Bạch Phong Thần có ba tuổi, tức hơn cô tận bảy tuổi lận.
Bạch Phong Thần cảm nhận được lo sợ của cô gái nhỏ của mình nên hắn sẽ không dây dưa với cô ta tìm quán khác ăn.
“Anh Thần, đừng giận em nữa mà. Sẵn tiện gặp nhau ở đây rồi, hay là em qua bàn anh ăn luôn nha.” Cô ta nhân cơ hội đưa ra đề nghị.
“Có vẻ như cô quên rồi nhỉ, chúng ta không thân. Không cần gọi thân mật như thế.” Hắn lạnh nhạt bồi thêm một câu: “Với lại tôi cũng không thích ngồi ăn với loại người như cô.”
Bạch Thanh Vy nghe hắn nói như vậy tức giận, tay nắm này quyền, sao cứ phải từ chối cơ chứ, bộ ăn một bừa với cô hắn sẽ bị chọc tiết chết sao.
Mải nhìn Bạch Phong Thần cô ta vô tình liếc qua bóng dáng nhỏ bé đang núp sau lưng hắn. Cô ta nghi hoặc hỏi: “Người sau lưng anh là ai vậy?”
Thôi toang rồi! Đấy là ý nghĩ đầu tiên vang lên trong đầu Tiểu Nghiên. Có phải là cô bị phát hiện rồi không?
“Chị dâu cô.” Hắn vẫn bình tĩnh nói, cánh tay luồn ra sau nắm lấy bàn tay lạnh buốt đang run rẩy của cô.
“Chị dâu?” Bạch Thanh Vy kinh ngạc thốt lên, vậy là hắn thật sự đã kết hôn sao? Cô ta nhướng người để nhìn rõ mặt kẻ đã cướp mất anh Thần của mình. Xem cô có chỗ nào không bằng chứ.
Bạch Phong Thần biết ý định của cô ta, hắn nhanh chóng cởi áo khoác bên ngoài của mình ra che cho Tiểu Nghiên rồi kéo cô đi về phía xe của hắn đang đậu ở cửa.
Nhờ có hắn nhanh trí, nếu không giờ này chắc cô đã bị phát hiện rồi, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm. Không dám tưởng tượng ra nếu khi nãy bị phát hiện thật cô sẽ phải đối diện với những chuyện gì nữa.
Bạch Thanh Vy bị một loạt hành động đấy của hắn làm cho ngớ người, đến khi hai người bọn họ đã đi ra khỏi quán rồi cô ta mới tức tối đuổi theo.
“Đợi đã.” Cô ta chặn đường hai người họ lại.