Ăn uống no say, Tiểu Nghiên ngồi thảnh thơi xem TV đợi Bạch Phong Thần lên nhà thay quần áo, bây giờ bọn họ sẽ đi đến bệnh viện siêu âm và làm ti tỉ mỉ các loại khám sàng lọc khác nữa. Nghĩ đến đây cả người cô bắt đầu chán nản mà muốn đình công luôn rồi.
“Em chuẩn bị xong chưa?”
Bạch Phong Thần bước từ cầu thang xuống, hắn mặc trên người áo polo màu đỏ đồng làm bật lên những múi cơ săn chắc ẩn giấu bên trong lớp áo. Phối cùng quần âu đen vừa mang nét trẻ trung nhưng vẫn dữ được vẻ nho nhã, lịch thiệp.
“Em chuẩn bị xong lâu rồi, có mỗi tâm lý là chưa xong thôi.”
Tiểu Nghiên nhìn hắn không chớp mắt, sao lúc này cô lại bị vẻ đẹp trai này của hắn thu hút chứ.
“Vẫn còn căng thẳng sao? Em yên tâm đi, bọn mình chỉ đi siêu âm với khám sức khoẻ thôi.” Hắn cưng chiều dỗ dành cô vợ nhỏ của mình.
“Tạm tin anh.”
Cô đứng lên cầm lấy túi xách rồi đi ra ngoài sân, bây giờ chưa có bụng mà cô đã lười như vậy rồi, mấy bữa nữa bụng bắt đầu nhô ra chắc cô nằm yên vị một chỗ mất.
Hôm nay Bạch Phong Thần sẽ không lái xe mà để cho tài xế lái, còn hắn ngồi ghế sau với mục đích muốn chăm sóc vợ con hắn.
Bạch Phong Thần lấy điện thoại ra bấm gọi một dãy số, phải mất rất lâu đầu bên kia mới nhấc máy.
- Bạch Phong Thần! Tên tiểu tử nhà cậu cũng biết gọi điện cho tôi sao?
Giọng bên nam đầu kia vang lên đầy oán trách, qua cách nói chuyện của người đấy với hắn, có thể thấy bọn họ phải rất thân à nha.
“Cậu còn ở bệnh viện không? Tôi chuẩn bị qua đó.” Bạch Phong Thần ngó lơ lời người trong điện thoại, trực tiếp nói mục đích của mình.
- Cậu bị bệnh gì sao?
“Không phải tôi mà là vợ tôi.” Nghĩ gì mà hắn có thể bệnh được chứ.
- Vợ? Cậu có vợ từ khi nào vậy?
Người bên kia vì một từ ‘vợ’ của hắn làm cho giật nảy mình, từ tiếng phát ra từ điện thoại thì có vẻ cậu ấy đã làm vỡ đồ đạc gì rồi.
“Cậu tối cổ quá rồi đấy. Ít làm việc lại đi tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều hơn đi.” Bạch Phong Thần nói ra câu nào câu nấy đều như những mũi dao chĩa vào đối phương, đến cả bạn hắn cũng không thoát khỏi sự giễu cợt của hắn.
- Được rồi, không nói chuyện với tảng băng cậu nữa, tí nữa qua thì mang em dâu đến cho tôi xem mặt.
“Tôi muốn nhờ cậu đích thân đến khám cho thai vợ tôi.” Hắn bá đạo nói, không để người đàn ông bên kia có cơ hội từ chối.
- Lạy ba! Tôi có phụ trách khoa sản đâu mà bảo tôi?
Cậu ta gắt gỏng lên, không ngờ tảng băng bạn mình lại có người chịu lấy, lại còn nhanh chóng đến độ có quý tử luôn rồi. Tại hạ xin bái phục!
“Ồ! Cậu không ở khoa sản? Không phải cậu là viện trưởng sao?”
Bạch Phong Thần vẫn luôn đinh đinh rằng ông bạn này của hắn sẽ có làm được mọi thứ chứ, vậy ra chức viện trưởng cũng chỉ là cái mác.
- Tôi đến phục cậu luôn rồi đấy, viện trưởng chứ đâu phải cái máy?
“Rồi không lằng nhằng với cậu nữa, cậu tìm bác sĩ tốt nhất khoa sản khám cho vợ tôi.”
Tiểu Nghiên ngồi một xó nãy giờ không dám mở miệng. Tính cách bá đạo này của hắn, cô mong rằng sau này bé con sẽ không thừa hưởng được cái tính xấu đấy của hắn.
Bạch Phong Thần cuối cùng cũng nói chuyện xong với người viện trưởng trong điện thoại kia, hắn quay qua dỗ dành cô
“Em yên tâm đi, chất lượng bệnh viện của cậu ta thuộc top đầu thành phố này. Cách phục vụ cũng rất chuyên nghiệp.”
Nghe hắn nói mà Tiểu Nghiên lại liên tưởng đến một cái khách sạn hơn là bệnh viện, đúng là mây tầng nào gặp mây tầng ấy. Bạch Phong Thần khoa trương như nào thì bạn hắn cũng sẽ khoa trương như thế.
Đi hơn hai mươi phút thì xe của bọn họ đã đến cổng chính của bệnh viện, như những gì mà Tiểu Nghiên tưởng tượng trong đầu, ngoài đời bệnh viện này nó không khác gì cái khách sạn năm sao cả. Nếu không có cái biển hiệu to đùng kia ghi Hospital (Bệnh viện) thì chắc cô cũng sẽ nghĩ nó là cái khách sạn mất.
Tiểu Nghiên nắm tay đi sau Bạch Phong Thần, được hắn dẫn đến phòng làm việc của viện trưởng, nhìn cách hắn đi vào thản nhiên như kiểu đây là nhà hắn vậy.
Cửa vừa mở ra, hiện ra trước mắt cô là hình ảnh người đàn ông trạc tuổi Bạch Phong Thần, nhưng lại mang gương mặt rất trẻ, còn có chút trông non nớt.
“Tiểu Nghiên, đây là bạn anh Lý Hạo Nam. Cậu ta là viện trưởng ở đây.” Bạch Phong Thần giới thiệu ngắn gọn nhất có thể, nhưng vẫn đủ để cô hiểu.
“Đây là…vợ cậu sao?” Lý Hạo Nam nhìn cô không chớp mắt, rồi nhanh chóng đứng dậy chào hỏi.
“Chào em, anh là Lý Hạo Nam.” Cậu văn vẻ lịch sự chào.
“Chào anh, em là Đan Tiểu Nghiên.” Cô cũng vui vẻ chào lại, không quên giới thiệu bản thân. Nhưng vừa dứt lời người chồng kia của cô đã lên giọng chỉnh.
“Là Bạch Tiểu Nghiên mới đúng.” Hắn hắng giọng.
“Bạch Tiểu Nghiên? Không phải anh mới là người gả cho em sao? Có mà anh phải là Đan Phong Thần ấy.”
Cô lên tiếng nạn nộ lại hắn, lúc cầu hôn không phải hắn bảo lấy hắn sao? Vậy được coi là hắn gả cho cô chứ còn gì.
“…” Bạch Phong Thần không cãi lại, ngoan ngoãn nghe theo.
Cảnh tượng vừa rồi đã được Lý Hạo Nam trứng kiến toàn bộ, người cao cao tại thượng như bạn cậu đây ấy vậy mà lại nhún nhường trước người phụ nữ này. Đây gọi là uy quyền của nóc nhà trong truyền thuyết đây sao.
Ngày hôm nay cậu lại chứng kiến được dáng vẻ này của cậu ta, thật không uổng công hôm nay cậu ở lại tăng ca mà. Đúng là chuyện lạ hiếm gặp.