Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn

Chương 97: Dự Định




Bạch Phong Thần tức giận hất tay Bạch Thanh Vy ra. Ánh mắt chết chóc nhìn cô ta, gằn giọng nói:
“Tốt nhất cô nên tránh xa vợ tôi ra, không thì đừng trách tôi.” Nói xong hắn chậm rãi ngồi dịch ra chỗ khác, mặc kệ Bạch Thanh Vy đã làm hươu làm vượn.
[…]
Bạch Phong Thần làm xong món bánh sandwich cho Tiểu Nghiên ăn đêm. Chỉ vì những lời nói đe dọa của kẻ điên kia mà khiến hắn nhọc lòng suy nghĩ, ăn không ngon ngủ không yên.
“Anh làm nhanh thế.” Tiểu Nghiên từ trên tầng đi xuống…
“…” Hắn đứng hình mất vài giây khi nhìn thấy cô vừa bước xuống.
“Em…Em đặp cái gì lên mặt vậy?” Bạch Phong Thần chỉ vào cái mặt nạ được đắp trên mặt cô.
“Mặt nạ.” Cô dùng tay lấy chiếc mặt nạ đang đắp trên mặt xuống.
“Làm anh hết hồn, nhanh lại ăn đi.”
“Dạ.” Tiểu Nghiên ngoan ngoãn đi đến bàn ăn ngồi ăn ngon lành.
“À phải rồi, cuối tuần này là sinh nhật của anh đó.”
Cô nhờ hồi bé, mỗi lần đến dịp sinh nhật của Bạch Phong Thần, Bạch Y Vân đều tổ chức rất đơn giản. Ít bạn bè (thật ra chỉ có mỗi nhà cô đến dự sinh nhật.) Nghĩ lại càng thấy tuổi thơ của hắn thật thiếu thốn, chắc lúc ấy Bạch Phong Thần tủi thân lắm.
Vậy nên năm nay cô quyết định sẽ tổ chức cho hắn một buổi tiệc sinh nhật thật hoành tráng, mời rất nhiều bạn bè đến dự. Để Bạch Phong Thần cảm nhận cảm giác có bạn bè đến chung vui dự sinh nhật là gì.
“Ừm, chỉ là sinh nhật thôi mà, mua một cái bánh về cắm nến vào rồi ngồi ăn với em là được.”
Bạch Phong Thần không mặn không nhạt nói. Từ trước tới nay hắn không có khái niệm tổ chức sinh nhật hoành tráng. Ngày sinh nhật cũng như bao ngày bình thường khác thôi.
“Nói vậy sao được chứ. Anh yên tâm năm nay em sẽ chuẩn bị cho anh một món quà bất ngờ.” Tiểu Nghiên vui vẻ, làm bộ thần thần bí bí để cho hắn tò mò.
“Không cần thiết phải cầu kỳ như vậy đâu. Anh cũng không thích ồn ào.” Bạch Phong Thần vẫn cố dập tắt đi ý nghĩ kia của cô.
“Sẵn tiện công khai cho anh một danh phận luôn.” Tiểu Nghiên nói tiếp. Cô cảm thấy đã đến lúc công khai mối quan hệ của bọn họ cho mọi người biết rồi.
Hắn nghe cô nói vậy có chút sửng sốt, không tin vào tai mình “Em nói gì cơ? Em có chắc là mình muốn công khai không?”
“Đương nhiên, em đã suy nghĩ kĩ rồi.” Để tránh sau này có những tin đồn thất thiệt về mối quan hệ của bọn họ, chi bằng nhân sinh nhật của Bạch Phong Thần công khai có phải tốt không.
“Như vậy cũng tốt.” Hắn khẽ mỉm cười, tự mình công khai cũng đỡ. Nếu để ai khách có ý đồ xấu tung tin đồn về mối quan hệ của bọn họ thì rắc rối lắm (Ý ám chỉ Bạch Thanh Vy.)
“Quyết định vậy đi! Thứ bảy này anh có bận gì không vậy?” Cô còn cần phải lên kế hoạch cho bữa tiệc nữa.
“Hmm, không chắc…”
Dạo gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, nên bây giờ công việc của Bạch Phong Thần chất lên như núi. Chỉ vì tuần này hắn mất ăn mất ngủ, lại còn phải giải quyết chuyện trong gia đình nữa nên toàn bộ công việc tuần này đã được đẩy lùi hết sang tuần sau.
Nghĩ đến cảnh tuần sau vừa dạy trên trường vừa phải đến công ty giải quyết vấn đề mấy hợp đồng làm ăn, lại khiến cho hắn càng thêm mệt mỏi. Chưa bao giờ Bạch Phong Thần hắn phải đẩy lùi tiến độ như vậy.
“Nếu có nhiều việc quá anh có thể đưa em phụ một tay mà. Đừng quên em cũng học quản trị kinh doanh đó nha.” Tiểu Nghiên vỗ ngực tự hào. Sẵn tiện tích luỹ kinh nghiệm, sau này ra trường có thể đi làm luôn mà không còn bỡ ngỡ nữa.
“Em chắc chưa?”
Bạch Phong Thần cười gian xảo. Hắn thấy cô tinh thần phấn chấn như vậy cũng vui lây, không thể để tâm trạng không tốt của hắn làm ảnh hưởng đến cô được.
“Chắc nha.” Cô giọng chắc nịch, gì chứ mấy cái này cô tự tin có thể giải quyết được.
“Vậy sao? Được, anh cho em làm mấy đề xác suất thống kê xem em được bao nhiêu điểm đã. Nếu đạt điểm A anh sẽ cân nhắc giao công việc cho em.” Hắn cười hả hê khi nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó kia của Tiểu Nghiên. Chọc ghẹo cô vẫn là trò vui nhất.
“Thôi khỏi! Em không có nhã hứng đấy.”
Bây giờ mà bảo cô ngồi làm cái đấy có khác nào đem cô đi ‘luộc’ sống không. Mãi mới thoát khỏi kiếp ngày đêm chật vật với môn học toàn số kia của hắn. Cô không muốn chui đầu lại vào lưới đâu.
“Yên tâm anh sẽ giúp em giỏi hơn về môn đấy. Dù sao chồng em cũng là giảng viên dạy môn xác suất thống kê, mà em lại yếu nhất môn đấy thì danh tiếng này của anh gầy dựng bấy lâu nay xem như đổ sông đổ biển rồi.”
Bạch Phong Thần nở một nụ cười hiền từ, nhưng thế nào mà Tiểu Nghiên lại nhìn ra hắn đang cười đểu cô. Bất quá thì cô không thèm nói chuyện với hắn nữa. Để em ai sợ ai.
“Em tự làm một mình đi, không chơi với anh nữa. Tối nay em muốn ngủ một mình.” Cô cầm đĩa sandwich lên, đem ra bồn rửa bát để rửa luôn. Rồi đi thẳng lên phòng, mặc kệ hắn vẫn ngồi đấy. Ai bảo cứ thích giao bài cho cô làm chi, giờ thì ra sofa ngủ đi ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.