Thay Hương Đổi Vị, Ấy Là Cuộc Đời

Chương 6:




Chập tối hôm đó, Hà Ngôn Tây vui vẻ đưa Ninh Thư Minh về nhà, về tới cửa, gương mặt đầy thỏa mãn lập tức tối sầm lại, Trịnh Nhược An đứng trước cửa nhà hắn ôm cây đợi thỏ. Mà con thỏ đó lại vừa khéo đang ở bên cạnh hắn.
Trịnh Nhược An vốn dĩ tưởng rằng bất kể ra sao Ninh Thư Minh cũng sẽ về nhà, bởi dựa vào tính cách của anh, nhất định sẽ không có chuyện không màng tới những đồ vật cũ bao năm để lại ở phòng, nào ngờ rằng Ninh Thư Minh lại có thể đi cả tháng không về. Gã đợi Ninh Thư Minh ở nhà anh đến đầu óc mụ mẫm, sau đó mới nhớ tới Hà Ngôn Tây, cái tên từng cản trở mình theo đuổi Ninh Thư Minh. Thế là tìm tới tận nhà.
Mặt mày Hà Ngôn Tây sa sầm, dường như sắp không nén nổi đến đạp thẳng cẳng không nể nang gì cái tên đang mỉm cười với Ninh Ninh nhà mình kia. Là mi tự mình từ bỏ Ninh Ninh mà, bây giờ mới tới cứu vãn không sợ là quá muộn rồi à?
Ninh Thư Minh tiến lên một bước, cười ấm áp: “Hi, lâu rồi không gặp. Sao lại nhìn không có tinh thần gì hết vậy?”
Trịnh Nhược An thấy Ninh Thư Minh ở bên Hà Ngôn Tây vốn đã chán nản, vừa nghe thấy lời quan tâm hỏi han, lập tức sáng mắt lên, sự ấm áp quen thuộc này dường như khiến gã nước mắt lưng tròng, thế là vội vã muốn cứu vãn tình hình: “Thư Minh… những ngày không có anh, em thực sự không chịu nổi… Thư Minh, trong thời gian xa nhau em đã nghĩ thông suốt rồi, em yêu anh, trước nay chỉ yêu mình anh. Trước kia em không hiểu chuyện, thích gây sự, sau này sẽ không như vậy nữa. Em sẽ ngoan ngoãn, mọi thứ đều nghe theo anh… anh đừng đi…”  Nói tới đây liền nghẹn ngào như muốn khóc tới nơi.
Hà Ngôn Tây nghe vậy, tức nổ mắt, không đợi Ninh Thư Minh trả lời liền bước tới chắn trước mặt Ninh Thư Minh, trừng mắt, tức giận nói: “Mày nghỉ ngơi đi! Có tao đây, mày đừng hòng lừa gạt Ninh Ninh nhà tao! Ninh Ninh! Cậu đừng tin gã! Kẻ này bây giờ nói thì hay ho lắm, đến lúc nào đó lại trở mặt được ngay! Tôi đã cảnh cáo cậu bao nhiêu lần rồi, lần nào chẳng như vậy! Mụ nội nó! Trịnh Nhược An! Bây giờ mới biết Ninh Ninh nhà tao tốt à? Trước đó thì sao! Lúc dạng hai chân ra nằm rên rỉ bên dưới thằng khác mày có từng nghĩ tới Ninh Ninh nhà tao không hả! Lúc lấy đồ của Ninh Ninh nhà tao rồi đem vứt đi mày có từng nghĩ tới cậu ấy! Đệt con mẹ mày!” Càng nói càng tức, Hà Ngôn Tây vén tay áo lên như chuẩn bị đánh nhau.
Ninh Thư Minh thở dài, tiến lên ôm lấy eo Hà Ngôn Tây, hắn lập tức đơ, vành tai đỏ ửng lên, tức giận cũng ngay tức khắc biến mất, hắn quay lại lắp bắp nói: “Ninh… Ninh Ninh, cậu… đừng cản tôi, loại người này đáng bị đánh tơi bời mới hả dạ!” Nói xong lại bắt đầu sôi máu.
Ninh Thư Minh lắc lắc đầu, hôn lên gương mặt cậu, nói: “Ngoan, tôi đói bụng rồi, về trước nấu cơm cho tôi ăn đi nha.”
Hà Ngôn Tây sững sờ, Ninh… Ninh Ninh hôn tôi! Quả nhiên dịu dàng ấm áp y chang tưởng tượng, cảm xúc rất tốt, hehehe… hehehe… hắn xoa xoa mặt, gật gật đầu: “Ừ ừ ừ…” Sau đó thẳng bước vào nhà, đụng vào cửa còn không hay biết, như người mộng du vừa đi vừa cười khúc khích rút chìa khoá mở cửa vào phòng.  Cho tới khi chân bước tới phòng bếp mới bừng tỉnh, gào thét: “A a a! Ninh Ninh vừa hôn mình!! Không phải là mơ!”
Ninh Thư Minh ở bên ngoài nghe thấy tiếng kêu trong nhà, không nén được mà bật cười, rồi quay ra nói với tên đứng đối diện kia ban đầu còn làm mặt ăn năn, nghe Hà Ngôn Tây mắng liền vừa giận vừa ấm ức: “Gần đây có một quán cà phê, muốn ra đó ngồi một lát không?”
Trịnh Nhược An gật gật đầu, vẻ mặt cụt hứng, im lặng bước theo sau Ninh Thư Minh.
Tiệm cà phê cách nhà Hà Ngôn Tây không xa. Hà Ngôn Tây sống gần một tiểu hoa viên, không khí trong lành, các quán xá cũng tương đối yên tĩnh, chưa từng thấy có cảnh cả đám đông nhốn nháo. Ninh Thư Minh đi trước, Trịnh Nhược An vừa bước theo sau vừa ngước nhìn bóng lưng cao lớn của Ninh Thư Minh, viền mắt cay cay. Đã bao lâu chưa nhìn kỹ con người này chữ, hay là từ khi chính mình cảm thấy vô vị liền không muốn ngắm nữa? Bước chân anh vẫn nhanh như thế nhưng không hề gượng gạo. Anh rất ít cười, nhưng cười lên lại vô cùng đẹp trai, mà giờ đây lại không còn vì mình mà cười nữa…
Trong quán cà phê, gọi đồ xong, hai người đều im lặng. Trịnh Nhược An chậm rãi khuấy cà phê, nghĩ xem làm sao để níu kéo Ninh Thư Minh. Cuối cùng vẫn mở miệng một cách khó khăn: “Thư Minh. Anh hận em phải không?”
Ninh Thư Minh sững sờ, rồi lắc đầu cười cười.
Trịnh Nhược An đau đớn, trước kia bản thân đã đối xử với anh thế nào mà đến chính mình cũng chịu không nổi tự quất roi vào mình thế này? Ninh Thư Minh tuyệt không hề nói hận gã, liệu có phải không còn yêu gã nữa? Không còn yêu thì bàn gì tới hận. Hắn liếm môi, mím lại, giọng nói có phần bối rối: “Anh… anh còn yêu em không?”
Ninh Thư Minh tiếp tục lắc đầu mà cười: “Sao cậu phải hỏi làm gì nữa, rõ ràng cậu biết đáp án mà, nếu cậu hỏi tôi có từng yêu cậu, vậy nhất định là có. Cố gắng truy hỏi đến cùng chỉ làm tổn thương chính mình mà thôi, như tôi đó giờ chưa từng chất vấn cậu đúng không?”
Trịnh Nhược An nghẹn ngào: “Chính vì anh trước giờ chưa từng hỏi, em mới nghi ngờ tình yêu của anh dành cho em… Thư Minh, chúng ta còn có thể quay về ngày xưa không?”
Ninh Thư Minh thương hại nhìn Trịnh Nhược An nói: “Trước nay tôi yêu cậu một cách ngây ngốc, nhưng  ai rồi cũng phải lớn lên. Cậu không thể đẩy mọi trách nhiệm lên tôi được, tôi không tốt với cậu sao? Suy bụng ta ra bụng người như vậy là tốt hay sao? Nếu chỉ vì khoan dung với cậu, cho cậu không gian thoải mái, cậu liền lấy cái cớ tôi yêu cậu nhưng không cho cậu cảm giác an toàn, vậy thì thật oan uổng cho tôi. Nhược An, đến lúc này rồi cậu còn muốn tẩy trắng bản thân ư, muốn tìm cớ ư?” Ninh Thư Minh có phần buồn bực, mắt nhìn của anh lúc đầu rốt cuộc như thế nào nhỉ?
Trịnh Nhược An cuống quýt: “Thư Minh, anh đừng giận! Em biết em sai! Em luôn cả thèm chóng chán, có mới nới cũ, luôn chán ghét những ngày vô vị lặp đi lặp lại bên cạnh anh, nhưng giờ đây em đã nghĩ thông rồi. Cuộc đời dài như vậy, quan trọng nhất vẫn là có người ở bên mình. Mỗi lần tỉnh dậy bên cạnh người khác em đều thấy rất trống rỗng, chỉ khi ở bên cạnh anh em mới thấy rất chân thực, trái tim của em mới rung động… Thư Minh, anh cho em một cơ hội nữa được không? Em nhất định sẽ thay đổi, không dám tái phạm nữa, ngoan ngoãn ở nhà, cùng anh đọc sách đi dạo…”
Ninh Thư Minh lắc lắc đầu: “Nhược An, tôi đã cho cậu quá nhiều cơ hội. Cậu không thể mỗi lần tôi cho cậu, cậu còn chưa kịp nhận lấy đã lại xin thêm lần nữa, tôi chỉ có nhiêu đó, cậu lại đòi, vậy tôi cũng chẳng lấy đâu ra được nữa. Nhược An, cậu không phải cái rốn của vũ trụ, không thể tuỳ hứng như vậy.”
Trịnh Nhược An bị cự tuyệt, cuối cùng không kìm nổi mà oà khóc: “Đừng mà, Thư Minh, cho em một cơ hội nữa, em nhất định sẽ thay đổi, anh đừng bỏ rơi em… Một mình em cô đơn, em rất sợ…”
Ninh Thư Minh lấy khăn tay lau đi hàng lệ trên mặt gã, tuyệt tình nói: “Cậu biết mà, ba năm nay cậu đã nói chia tay không biết bao nhiêu lần, tôi chưa từng coi đó là thật, bởi tôi biết cậu chỉ đang kiêu ngạo để tôi phải cầu xin cậu quay lại. Có điều, Nhược An, ai rồi cũng biết mệt. Cho nên, Nhược An, tạm biệt. Đừng tới tìm tôi nữa, thứ cậu muốn tôi không cho được. Dù có cho được, tôi cũng sẽ luôn lo lắng liệu có phải sẽ lại bị chà đạp. Sau này cậu tự mình sống cho tốt.”
Nói xong liền đứng dậy, quay người bước đi.
Trịnh Nhược An cuống lên. Đứng dậy ôm lấy sau lưng Ninh Thư Minh, run run nói: “Thư Minh, đừng đi. Hứa với em, hứa với em sẽ bắt đầu lại từ đầu bên em được không? Còn nhớ những món đồ cũ của anh em vứt đi không, áo ngủ cũ dao cạo râu cũ… thực ra em không hề vứt đi. Anh quay về có được không, em lại lấy những thứ đó ra, sau này sẽ không dám vứt đồ của anh đi nữa… không tuỳ hứng nữa…”
Ninh Thư Minh sững lại, đẩy tay gã ra, xoay người nói: “Nhược An, mặc dù tôi rất thích sưu tầm đồ cũ, bởi vì hoài niệm quá khứ, nhưng tôi cũng hiểu không thể để quá khứ ngáng chân mình được, vẫn phải tiến về phía trước. Cả hai chúng ta đều nên buông tay đi. Bảo trọng.”  Nói xong liền bước ra khỏi vòng tay của Trịnh Nhược An, sải từng bước lớn về phía cửa, đi qua thùng rác còn tiện tay vứt chiếc khăn tay lau nước mắt cho Trịnh Nhược An vào đó.
Phải, anh vốn hoài niệm vật cũ, cũng giống như ai cũng không thể quên đi chuyện cũ vậy, nhưng anh hiểu rõ, không thể ôm khư khư, đối với mình hay đối với người, đều là giày vò. Để quá khứ ràng buộc, sao có thể sống thoải mái được? Đoạn tình cảm này  kết thúc tại đây thôi, cũng như khi nhẫn tâm ném chiếc khăn đi, rồi cũng không muốn nhặt lên nữa.
Còn Trịnh Nhược An nhìn bóng lưng đoạn tuyệt của Ninh Thư Minh, cuối cùng thẫn thờ ngồi xuống, trái tim đau thắt lại không nói lên lời, gã chẳng thể trách ai, bởi rốt cuộc chính bản thân gã mới là kẻ đánh mất người mình yêu.
Hai tách cà phê trên bàn chưa ai động tới, đã lạnh ngắt cả. Cũng như đoạn tình cảm của gã, sẽ không thể nóng ấm trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.