Thầy Tôi Có Ý Nghĩ Đó Với Tôi

Chương 66: Sau này phá sản có thể về làm thầy giáo




"Soda không đường chính là nước khoáng lạt đúng không."
Thịnh Nhan Tuyền không nghĩ thầy lại có thể liên tưởng đến vậy. Nhưng quả thật là thế, cho nên cô cười gật đầu: "Thật ra thành phần ga bên trong của nó nhiều hơn nước khoáng, nhưng so ra cũng cùng tính chất thôi."
"Em không thấy nó nhạt nhẽo à?"
Hắn cảm thấy so với uống thứ đó uống nước khoáng còn bình thường hơn.
"Hỗ trợ tiêu hóa."
"Em có bệnh dạ dày?"
Hắn nhíu mày.
"Bệnh cũ rồi."
Năm đó lúc đi thi chuyển cấp cô mém thì bị cái bệnh này làm cho không thể đi được. Nhưng cuối cùng cô vẫn lết được vào phòng thi, làm được bài, thi đậu được trường chuyên. Chuyện này cô không nói cho ai biết, cũng không rõ ba cô có nói cho Ninh Tố Ngọc biết không. Đừng hỏi sao cô nghĩ vậy, Ninh Tố Ngọc tồn tại trong gia đình cô cứ như là một thành viên đặc biệt quan trọng. Ba cô lại có chút thích khoe khoang lân la gạ chuyện mỗi khi nhắc đến đứa con gái là cô. Nếu không phải cô rất trầm tính, không thường chia sẻ nội tâm với người nhà thì có lẽ ở trên đời này Ninh Tố Ngọc là người hiểu cô nhất. Nhưng dù không hiểu rõ thì việc cô nàng biết rõ về cô mới để cho cô bị cô nàng quay như dế một trận như vậy.
"Sinh viên các em ăn uống rất bừa bãi."
Nói như thầy chưa từng là sinh viên, Thịnh Nhan Tuyền bĩu môi. Cô nói bệnh cũ là đâu phải mới đây đâu chứ.
"Em đi học bình thường là ra ngoài ăn hay tự nấu ăn?"
"Em tự nấu."
Khương Tình gật đầu, có vẻ hài lòng.
Thịnh Nhan Tuyền bó tay. Cơ mà cô cảm thấy không nên đánh đồng thầy ấy hồi xưa với mình bây giờ thì hơn. Bởi vì có lẽ gia cảnh của thầy ấy cũng không phải bình thường.
Vì đồ ăn nóng hổi nên họ phải đợi chừng mười phút mới có. Đó là hai tô cơm rộng vành, nhìn rất đồ sộ. Nhưng mà thật ra lượng cơm của nó rất tiêu chuẩn, chỉ là đồ ăn nhiều thôi.
Cô tranh thủ lúc cơm còn đang nóng liền lật ngược cái trứng ốp lếch vẫn còn hồng đào giữa tô cơm kia lại vừa chọt bể nó.
Hành vi của cô không khỏi rước lấy cái nhìn kỳ quái của người đối diện.
"Thầy đừng nhìn em."
Cô ngượng ngùng nhưng vẫn hùng hổ nói.
Khương Tình câm nín: "Tôi tưởng da mặt em rất dày."
"Thầy nói sai rồi."
Thịnh Nhan Tuyền không phục: "Thầy mới dày."
Cô không nghĩ sẽ có một ngày ngồi ăn cơm với thầy. Nhưng mà thật ra không đến mức ngượng ngùng lắm, có lẽ là vì cách họ ở chung trước đây cũng có nhiều ảnh hưởng. Cô đã quen mạnh miệng với thầy...
"Tôi xem như em đang khen tôi."
Cô trợn trắng mắt.
Thầy ấy lại không thèm quan tâm, chuyên chú ăn cơm.
Cô đã mường tượng được thầy ấy ăn cơm sẽ rất quy cũ, không ngờ lại thế thật. Ai nhìn còn tưởng thầy đang ngồi trên bàn cơm Tây.
"Em còn tưởng thầy sẽ dẫn em đi ăn cơm Tây."
Cô cười đùa. Từ thời điểm cô nghe thầy nói thầy làm CEO thì cô đã nghĩ vậy. Quan trọng là phong cách của thầy rất giống.
Giống mấy anh CEO trong phim thần tượng ấy.
Khương Tình bất đắc dĩ: "Em đừng có xem phim quá nhiều rồi bổ não ra."
Thịnh Nhan Tuyền cười ha ha.
"Sao thầy lại đưa em đến đây?"
Cô tò mò hỏi.
"Không phải tôi đã hỏi ý kiến em rồi sao."
Khương Tình bất lực với cô.
"Nhưng thầy cũng chọn trước mà. Nhất định phải có lý do gì đó."
Hắn thở dài với cố chấp của cô: "Ăn ổn."
Cô gật gù, xem như chấp nhận lý do này.
"Làm ông chủ có phải mệt lắm không?"
Cô nhét một miếng thịt bò vào miệng, nhai xong rồi mới nói.
"Làm cũng đã làm rồi."
Có mệt cũng phải làm thôi. Mà còn phải cố làm sao để mình không mệt.
Thịnh Nhan Tuyền hiểu. Thật ra cô không nghĩ ai có thể ép buộc được thầy, chỉ có chính thầy đồng ý thôi.
"Lỡ sau này có phá sản thầy vẫn có thể về làm thầy giáo tiếp."
Khương Tình câm nín.
Thịnh Nhan Tuyền lại không nghĩ mình nói sai. Cô cảm thấy chủ ý này không tồi đâu.
"Tôi chưa từng thất bại."
Cô bĩu môi. Người gì mà ngạo mạn quá trời.
Giữa chừng phục vụ có đem lên một cái đĩa hình chiếc lá, bên trong có hai viên tròn tròn trong suốt cô lần đầu nhìn thấy. Cô nói quái lạ, nãy cô đâu có thấy thầy ấy gọi gì thêm.
Cô giương mắt lên nhìn thầy.
"Bánh mochi giọt nước, là món ăn độc quyền của quán này."
Khương Tình bình thản đáp.
Ánh mắt cô lấp lánh: "Là món ngọt?"
"Ừm."
"Nhìn đúng là giống giọt nước thật."
Thịnh Nhan Tuyền gật gù tắp tắc lấy làm lạ.
Sau đó cô vẫn nhìn chằm chằm cái đĩa với ánh mắt rất nhiệt tình.
Cô lại không biết người đối diện nhìn cô cũng nhiệt tình như vậy.
Rốt cuộc ăn xong cơm, cô uống một ngụm soda xóa tan mùi vị trong miệng liền hứng khởi nhìn cái đĩa. Biểu tình quả thật chọc cười người đối diện.
"Em thử đi."
Thử chứ!
Thịnh Nhan Tuyền nói thầm, sau đó liền cầm cái muỗng gỗ phong cách Nhật Bản lên sắn một miếng trên viên mochi to cỡ quả trứng gà trong đĩa bỏ vào miệng. Khoảnh khắc sắn được nó cô hô lên: "Giống rau câu này!"
"Em tưởng nó sẽ vỡ ra chứ."
"..."
Khương Tình câm nín một hồi lại cúi đầu khẽ cười. Hắn đã biết cái cô gái nhỏ này luôn có thể làm hắn vui vẻ được, cho dù nhìn cô có hơi ngốc.
"Ô! Nó không giống rau câu. Rốt cuộc người ta đã làm thế nào vậy nhỉ?"
Thịnh Nhan Tuyền quả thật bị kết cấu của thứ này làm cho giật mình. Nhưng nó quả thật rất ngon, thanh đạm lại thơm dịu nhẹ. Nó không có vị mà chỉ thơm thơm mùi hoa đào nhưng lại không khiến người ta thấy nhạt miệng. Món này ăn kèm với một loại siro giống như mật ong được pha chế theo công thức đặc biệt và đậu phộng đập nhuyễn. Nhưng cô lại thích ăn mình nó thôi.
"Thầy cũng ăn."
Thấy thấy người đối diện chỉ ngồi nhìn, cô thúc giục.
"Em ăn đi."
Hắn chính là gọi cho cô.
Ai biết không lâu sau đó trước mặt lại xuất hiện một cái muỗng, trong đó có một miếng mochi đã được thêm sẵn những thứ ăn kèm. Hắn không có há miệng liền mà ngước mắt nhìn theo hướng cái muỗng, sau đó đối diện với cô gái nhỏ. Cô lại chỉ chạm mắt hắn một giây rồi lúng túng quay đầu đi, nhưng vẫn cố chấp giữ cái muỗng trước mặt hắn.
Hắn phát hiện mỗi lần làm chuyện gì đó thật thân mật là cô gái nhỏ này lại ngại ngùng. Rất đáng yêu, cũng khiến hắn xao động.
Thế là hắn vẫn giữ ánh nhìn mãnh liệt như vậy vừa ăn miếng mochi kia vào miệng mà khiến cho người ta có cảm giác như thứ hắn ăn không phải bánh mochi mà là Thịnh Nhan Tuyền. Cử chỉ này khiến đương sự không nhịn được lúng túng muốn chết.
Khương Tình lại không để ý, hắn im lặng nhấm nháp mùi vị trong miệng. Hắn cũng đã từng ăn cái này, vậy mà lại không thấy nó ngon như thế.
Sau đó dưới sự ngọt ngấy của hai người, hai giọt mochi chẳng thấm vào đâu rất nhanh đã hết. Hai người liền rời khỏi quán ăn. Nam thỏa nữ mãn, cũng xem như hài lòng.
"Có muốn đi dạo không?"
Lúc đi ra Khương Tình hỏi cô.
"Đi dạo? Ở đâu?"
Cô bình thường không có đến trung tâm nên quả thật không rành lắm. Cô cho rằng thành phố nhộn nhịp khói bụi thì có chỗ nào mát mẻ mà đi dạo.
"Công viên."
"Đi."
Hai người ở giữa phố đêm lái xe đến công viên hai ba tháng tư. Nơi này xanh hóa đủ tốt, đủ mát mẻ, cũng đủ thích hợp để làm chuyện không muốn cho người thấy... Khụ.
Giữa không gian mờ tối lấp ló mấy ánh đèn ở khoảng cách không gần nhau, cứ đi một đoạn là thân ảnh của hai người lại chìm vào bóng đêm, hai thân hình một cao một thấp có vẻ không được hài hòa mấy thững lững đi dạo. Giữa chừng trên vai cô lại có thêm một chiếc áo khoác. Cô cũng không khách khí mà khoác nó vào, để cho bản thân chìm đắm trong hương vị của thầy ấy, chống đỡ cái sương giá của đêm đen.
Đi được một chút cô lại nhớ ra một chuyện.
"Thôi xong, em quên nhắn tin cho Minh Kiều rồi."
Thịnh Nhan Tuyền đau khổ hô lên, sau đó ra hiệu cho thầy: "Đợi em một chút."
Sau đó cô đứng lại lấy điện thoại ra gọi đi. Giờ này mà nhắn tin thì có hơi không có thành ý, dễ bị chửi hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.