Editor: coki (Mèo)
Loại độc này Quân Nhược Thủy đã từng đọc qua trong quyển sách Thượng Cổ Độc Lý Thư của Lý Kiến Quá ở Cổ Vận Các, nó có tên là Mạc Ly. Mạc Ly có nghĩ là triền miên cực kì tốt đẹp, quấn quít dây dưa, đến chết không rời. Lúc ấy nàng cảm thấy rất tò mò bởi vì triệu chứng phát bệnh khá giống với những triệu chứng trúng Thiên Ky Độc dẫn tới tử vong của Nam Đường Lý Hậu Chủ. Người ăn vào thì bắt đầu co giật sau cùng là bắp chân co rút, quặp vào nhau mà chết cho nên nàng mới tò mò đọc kĩ.
Hai tình huống tương tự như nhau nhưng lại không hề có liên quan, Thiên Ky Độc là hạt mã tiền của Đông Y, hạt này tính hàn vị đắng, thông kinh lạc giảm đau, tán kết tiêu sưng dùng cho phong thấp cùng tê liệt hoặc là mất cảm giác, bị thương, nhọt độc sưng đau, hiệu lực thuốc tương đối cao chỉ cần một lượng nhỏ cũng phát huy được dược lực ngược lại nếu như sử dụng lượng quá lớn thì sẽ xuất hiện hiện tượng cổ cứng ngắc, đồng tử giãn to, hô hấp dồn dập khó khăn, co giật rồi tử vong nhưng Mạc Ly hình như là chủng loại khác của hạt mã tiền, độc tính thì tương tự nhưng có hơi khác biệt mà giải dược thì chỉ cần sai một ly là đi một dặm, người hạ độc nhất định là người trong nghề chuyên về độc.
Theo một tiếng rên khe khẽ nữ hài tử từ từ mở mắt, lọt vào trong tầm mắt nàng ta là một gian sài phòng cực kì đơn sơn, có thể nói là chỉ có bốn bức tường. Người đang dựa vào giường ngủ gà ngủ gật là một nam hài, dưới mặt đất bên cạnh trải một tấm chiếu cũ, có một nữ tử mi thanh mục tú đang nằm trên đó. Đây là nơi nào? Trong thành Lâm Giang còn có nhà nghèo rớt mồng tơi như vậy sao?
"Ngươi tỉnh rồi?" Nữ tử nằm trên mặt đất xoay người lại, đôi mắt mông lung nhìn về phía nàng ta.
Nàng ta gật đầu, bất động thanh sắc.
Quân Nhược Thủy ngồi dậy, tiến lên xem xét tình huống, nghiêm túc hỏi: "Có dễ chịu chút nào không? Ngươi có biết mình bị trúng độc không?"
Nàng ta gật đầu: "Ngươi đã cứu ta?"
"Đúng."
Quân Nhược Thủy thưởng thức nhìn nữ hài, tuổi nàng ta không lớn nhưng lại có một loại lâm nguy không sợ hãi.
"Đa tạ ân cứu mạng của cô nương." Nữ hài hơi hơi vuốt cằm, thần sắc bi thương.
Vương triều Kim Bích gọi nữ tử chưa thành thân là cô nương nhưng bởi vì nam nữ ở Vương triều Kim Bích 14 tuổi đã trưởng thành, có đôi khi không nhìn ra được đối phương đã thành thân hay chưa, xưng nữ tử trẻ tuổi một tiếng cô nương cũng không sai.
Quân Nhược Thủy không có chút khách khí nào nhận lời cảm ơn của nữ hài, nhàn nhạt nói: "Độc của nương chắc là do người thân cận bên cạnh hạ?"
"Làm sao lại biết được?" Nữ hài nhíu mày, mắt hạnh trong suốt như nước sáng ngời.... .....tràn ngập nhuệ khí.
"Loại độc này nếu cho đủ lượng trong một lần thì ngươi đã sớm mất mạng, còn chết một cách thê thảm, thân mình co quắp, cuộn thành một cục nhưng trước khi chết vẫn có khả năng giết người hạ độc. Còn nếu như mỗi ngày hạ một ít, tích lũy tháng ngày sau cùng cũng sẽ chết nhưng mà ưu điểm là ở chỗ ngày thường chỉ thấy choáng váng mệt mỏi, khó thở, đại phu có khám thì cũng chỉ bảo thân thể của cô nương yếu ớt, xóc nảy mệt nhọc gây ra chứng hư sau đó kê một chút thuốc bổ dưỡng đơn giản. Sau cùng bệnh chuyển nguy kịch, độc phát bỏ mình, hết cách xoay chuyển.
Trong đôi mắt thê lương của nữ hài lộ ra vẻ kinh ngạc cùng tán thưởng.
"Lúc đó nhất định là sau khi dùng độc ngươi lại trùng hợp mà uống rượu, rượu hỗ trợ dược tính khiến cho độc phát tác nghiêm trọng hơn so với thường ngày, triệu chứng cả người co giật cũng xuất hiện. Bởi vì ngươi biểu hiện không khỏe, bệnh trạng lại nghiêm trọng hơn bình thường cho nên người bên cạnh ngươi mới hoảng sợ định ra tay trước để chiếm lợi thế.”
Nữ hài ảm đạm gật đầu: "Quả thực cô nương giống như tận mắt nhìn thấy vậy."
Quân Nhược Thủy tiếp tục nói: "Ngày thường nhất định là hắn có điểm cố kỵ với ngươi cho nên mới bối rối kết quả là bị ngươi giết trước."
Nữ hài bội phục gật đầu.
"Nhưng mà tại sao ngươi lại đâm thẳng vào ta ở trên đường như vậy?" Quân Nhược Thủy khó hiểu hỏi.
Nữ hài cười khổ, ảm đạm nói: " Khi đó thật sự ta cũng không nghĩ tới mình trúng độc chỉ là trong lòng thống khổ không chịu nổi. Hắn là sai vặt ở bên cạnh ta từ nhỏ và cũng là nam nhân ta có tâm cho hắn danh phận. Nhìn hắn ngã xuống trước mặt ta, khóe miệng chảy ra máu tươi lại mỉm cười cảm thấy mĩ mãn nói với ta, ta cũng sống không nổi. Trong khoảng thời gian ngắn, nản lòng thoái chí, trong đầu trống rỗng, trong lòng chỉ cảm thấy bi thương tuyệt vọng, vô ý thức xông thẳng tới nên cứ như vậy mà đụng vào cô nương."
Quân Nhược Thủy nhìn thấy sắc mặt ảm đạm của nàng ta trong lòng cũng có chút ưu thương: "Chúng ta cứ gọi cô nương tới cô nương đi cũng không được tự nhiên, ta tên là Quân Nhược Thủy, còn ngươi?"
"Ta......là Quân Hiểu Phù." Nữ hài nhìn ánh mắt trong suốt như nước không gợn chút sóng của Quân Nhược Thủy, tinh thuần mà bằng phẳng, do dự một chút mới chần chờ nói ra.
"Quân Hiểu Phù, hóa ra là chúng ta cùng họ!" Quân Nhược Thủy nhàn nhạt nở nụ cười, lấy trí thông minh của nàng cũng không khó để phát hiện ra Quân Hiểu Phù không phải là tên thật nhưng nhìn nàng ta có điều khó nói, nếu muốn giấu diếm thì hà tất nàng phải vạch trần?
"Năm nay ta mười bốn tuổi, vậy ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ đi." Quân Hiểu Phù nói.
Quân Nhược Thủy cười cười nói: "Năm nay ta mười sáu, muội kêu tỷ tỷ cũng không sai. Hiểu Phù, tỷ biết muội có rất nhiều chuyện không muốn nói ra nhưng mà tỷ phải nói rõ một chuyện."
"Chuyện gì?" Trong lòng Quân Hiểu Phù thở dài, nữ tử trước mặt này nhạy cảm, thẳng thắn rõ ràng, trái lại là một người có tính cách riêng.
"Tỷ chỉ muốn biết muội có mang đến tai bay vạ gió cho Tô gia không thôi."
"Tỷ tỷ, muội rõ ràng ý tứ của tỷ. Muội sẽ không mang đến phiền toái cho tỷ tỷ, muội bị giết chẳng qua là vì hắn thích người kia mà thôi." Quân Hiểu Phù tự giễu cười cười: "Muội còn chưa đến mức gây ra đại án kinh thiên động địa gì làm cho người xung quanh đuổi giết đâu."
Quân Nhược Thủy cười cười: "Như vậy thì tốt. Sau khi giải độc xong muội còn phải tĩnh dưỡng ba tháng, dù sao thì độc tố cũng đã tổn hại lục phủ ngũ tạng. Đối với người ngoài thì cứ nói muội là biểu muội họ hàng xa của Thanh Phong bởi vì gia hương gặp nạn nên tìm đến đây để nương tựa làm nha hoàn thiếp thân của tỷ."
"Nha hoàn thiếp thân." Quân Hiểu Phù kinh ngạc nói.
"Yên tâm, sẽ không thật sự sai sử muội. Nhìn dáng vẻ của muội chắc cũng là xuất thân từ danh gia, không phú cũng quý, nếu thật sự sai sử muội tỷ còn cảm thấy lo lắng đấy."
Nha hoàn thiếp thân? Thật sự nàng ta cũng muốn thử một phen: "Được rồi, vậy muội làm nha hoàn thiếp thân của tỷ."
"Dung mạo của muội quá mức xuất chúng, cho dù ở trong phủ cũng cần phải cải trang dịch dung." Quân Nhược Thủy nghiêm túc nói.
Hiểu Phù nở nụ cười đau thương: "Xinh đẹp thì thế nào, cũng không thể né tránh giết chóc và phản bội. Ở chung mười năm mà bọn muội lại kết thúc trong thê lương như vậy."
Quân Nhược Thủy không nói gì, thật lâu nàng đã không nghĩ tới Lâm Tuấn rồi. Giờ phút này nghe Hiểu Phù buồn bã nói xong thì chuyện cũ trước kia bất ngờ trào dâng trong lòng. Kỳ thật không liên quan đến quan hệ thanh mai trúc mã, không liên quan đến thời gian dài ngắn có chăng chỉ là người đó có phải là người xứng đáng hay không mà thôi. Đối với Lâm Tuấn nàng cũng đã dần dần buông xuống vướng bận, buông xuống oán hận, không gian thời gian đã kéo dãn tất cả ân oán. Nếu đã vĩnh viễn không có cách nào gặp lại thì cần gì phải canh cánh mãi ở trong lòng?
Hiểu Phù cũng giống như vậy. Nàng thở dài: "Bỏ đi, cho dù muốn níu giữ cũng không được, việc cần thiết nhất là điều dưỡng thân thể cho thật tốt, nhìn về phía trước."
Ngẩng đầu nhìn về chân trời rực hồng như lửa, mặt trời đã dần dần mọc lên từ hướng Đông, Quân Nhược Thủy đẩy Thanh Phong vẫn đang còn dựa vào ván giường ngáy ò ó o: "Tỉnh dậy đi, bảo ngươi chăm sóc người bệnh thì ngươi lại ngủ cả một đêm."
Thanh Phong không tình nguyện vỗ vỗ vạt áo đứng dậy, lầu bầu: "Không cần hầu hạ sinh hoạt thường ngày của thiếu gia, cứ tưởng rằng có thể ngủ ngon."
"Hiện tại là lúc ngươi nên múc nước tới hầu hạ phu nhân ta rửa mặt, còn không mau đi đi!" Quân Nhược Thủy cố ý bày ra vẻ mặt trêu tức nói.
Tiểu nhân đắc chí. Thanh Phong khóc không ra nước mắt. Thiếu gia bị nàng ta rót mê dược vào hồn rồi chắc? Kỳ thật vừa rồi hắn đã thức dậy từ sớm, chẳng qua là giả bộ ngủ để nghe các nàng nói chuyện thôi. Hừ hừ, chờ một chút nữa hắn phải đi nói cho thiếu gia để tranh công.
Sau khi rửa mặt xong, Quân Nhược Thủy phân phó Thanh Phong đi sắc thuốc còn chính mình trở về phòng thay quần áo.
Tô Tử Bội đã rời giường, một gã sai vặt đang hầu hạ hắn trang điểm. Kỳ thật Tô Tử Bội chưa bao giờ ưa thích trang điểm, cho dù để mặt mộc không trang điểm thì cũng không thể che hết phong hoa tuyệt đại, tươi mát thoát tục của hắn làm Quân Nhược Thủy nhớ lại một câu thơ của Quắc Quốc Phu Nhân: "Lại hiềm son phấn ô nhan sắc, nhạt quét Nga Mi triều Chí Tôn*
(Ngại son phấn làm ô uế nhan sắc, mày nhạt cũng có thể đánh gục được chí tôn.)
"Công tử muốn đi ra ngoài sao?"
"Ừ." Hắn nhàn nhạt trả lời, dừng một chút sau đó không được tự nhiên nói: "Đối với thương thế của ngươi.... ....Thật xin lỗi."
Quân Nhược Thủy sửng sốt, lập tức cười cười, xem như chấp nhận sau đó thương lượng nói: "Công tử, nữ hài kia gọi là Hiểu Phù, sài phòng quá mức đơn sơ, hôm nay để cho nàng ta tới ở Tố Tâm Cư được không? Bên ngoài nói nàng ta là họ hàng xa của Thanh Phong tới đây nương tựa làm nha hoàn thiếp thân của ta?"
"Ừ." Hắn vẫn gật đầu như cũ.
Vốn Quân Nhược Thủy cũng chỉ ôm một nửa hi vọng, chuẩn bị phí chút công phu ai ngờ hắn lại đáp ứng dễ dàng như vậy. Hắn vẫn luôn là đại gia hỏa thích làm chuyện trái ngược hiện giờ lại thuận theo như vậy làm cho nàng cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
"Về sau để cho Thanh Văn đi theo ngươi, Thanh Phong đi theo ta đã quen, vẫn là để cho hắn ra ngoài cùng ta đi."
Quân Nhược Thủy gật đầu hỏi: "Hôm nay có muốn ta đi cùng với ngươi không?"
"Không cần, ta chỉ đi thị sát Cẩm Tú trang, trời nóng nực ngươi ở nhà đi.”
"Được." Quân Nhược Thủy kì quái nhìn bóng lưng hắn, cảm thấy có chút.... .........quái dị.
"Thanh Phong, về sau không được huyên thuyên bậy bạ, hôm qua là ta trách lầm thê chủ, ra tay cũng quá nặng." Tô Tử Bội mang theo Thanh Phong đi thị sát Cẩm Tú trang ở thành Tây, nhẹ giọng trách cứ hắn ta lỗ mãng. Tuy nói là Thanh Phong là gia nô nhưng đầu óc thông minh, tính sổ sách cũng rõ ràng cho nên Tô Tử Bội mới để hắn ta ở bên người xử lí một chút sinh ý lặt vặt.
Thanh Phong mất hứng cong môi: "Thiếu gia, người nên bảo Thanh Văn chú ý nhiều hơn đến thê chủ. Huống chi bộ dạng của nữ nhân kia cũng quá giống nam nhân, so với nam nhân còn xinh đẹp hơn ấy chứ."
Tô Tử Bội cầm cây quạt gõ đầu hắn ta: "Lại nói bậy, cẩn thận ta xé miệng ngươi ra để hả giận."
Thanh Phong nhíu mày hô lên một tiếng, bộ dáng cực kì ủy khuất: "Thiếu gia, mồm miệng này của ta rất hữu dụng, một số nữ nhân còn phải dựa vào sự bảo hộ của nam nhân đấy, hừ, đó là chuyện ta khinh thường nhất."
"A....hình như ngươi có thành kiến rất sâu." Tô Tử Bội cười dụ hắn nói tiếp.
"Tất nhiên nữ tử thì nên tuấn dật oai hùng, đầu đội trời chân đạp đất, tự mình làm nên sự nghiệp sau đó mới có năng lực bảo vệ nam nhân của mình. Về sau tiểu nhân muốn tìm một nữ nhân như vậy." Thanh Phong bĩu môi nói.
Tô Tử Bội lắc đầu lẩm bẩm: "Có đôi khi nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài." Hắn nhíu mày trầm tư một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Thanh Phong, ngươi cảm thấy ta và nữ nhân kia, ai đẹp hơn?"
"A?" Thanh Phong mở to hai mắt, không thể tin được lỗ tai của mình, khi nào thì thiếu gia nhà hắn bắt đầu so sánh với nữ nhân vậy? Thật sự là khó có thể tin được!
"Như thế nào? Khó nói sao?" Tô Tử Bội nghiêng người liếc hắn ta một cái, không hờn giận nói.
"Không có, không có." Thanh Phong vội vàng dẻo miệng: "Tất nhiên là thiếu gia đẹp hơn, ai chẳng biết thiếu gia là mỹ nhân nổi tiếng của thành Lâm Giang."
Khóe miệng Tô Tử Bội hơi hơi nhếch lên, hừ nhẹ một tiếng, cực kì hài lòng với câu trả lời này. Không biết trong lòng Quân Nhược Thủy nghĩ như thế nào? Nàng cảm thấy hắn xinh đẹp sao? Hay vẫn giống như là người đời hèn mọn khinh thường hắn?