Editor: Mèo coki
"Ta......" Tô Tử Bội có chút tâm hoảng ý loạn, hai mắt mờ mịt nước mang theo nét thẹn thùng nhìn nàng, như có thiên ngôn vạn ngữ, muốn nói rồi lại thôi. Chưa kịp nói gì thì gã sai vặt gác cổng đã vội vã chạy tới thông báo, phá vỡ không khí mập mờ tình cảm giữa hai người: "Thiếu phu nhân, có Triệu Thư Ngâm tiểu thư tới chơi."
"Thư Ngâm? Mau mời hắn vào." Quân Nhược Thủy vừa nghe Thư Ngâm tới chơi liền cảm thấy vui mừng. Thư Ngâm hai lần ba lượt muốn mời nàng đến Trầm Hương Trai tiểu trúc nhưng nàng đều quên mất, bỏ ở ngoài chín tầng mây cho nên có chút tiếc nuối. ngôn tình hài
Lời nói bi đánh gãy, cảm xúc bị đứt đoạn, không khí cũng bị phá hỏng, hình như cũng không cách nào tiếp tục được nữa. Tô Tử Bội chán nản rũ mắt xuống, trầm mặc không nói lời nào.
Chỉ chốc lát sau, gã sai vặt đã dẫn theo Triệu Thư Ngâm chầm chậm đi tới. Triệu Thư Ngâm mặc một bộ trường sam màu xanh dương nhạt, cổ tay áo và eo đều thêu hoa lan màu lam nhạt, phong cách tao nhã thoát tục. Bất kể lúc nào thì hắn đều nở nụ cười dịu dàng, lịch sự nho nhã. Giờ phút này, hắn nhàn nhạt cười một tiếng, nói: "Nhược Thủy, đường đột tới chơi, nếu có quấy rầy, xin hãy tha lỗi."
Trên mặt Quân Nhược Thủy mừng rỡ, nói: "Thư Ngâm có thể tới, ta vô cùng vui mừng, cực kì hoan nghênh."
"Mấy lần mời ngươi tới Trầm Hương Trai của ta, đáng tiếc ngươi lại mãi bận rộn không nhàn hạ, cuối cùng ta không thể làm gì khác hơn là tự mình bước tới trước." Thư Ngâm giống như oán trách cười nói, "Biết ngươi thích nghiên cứu y học điển tịch, mấy bản này là sách quý của Trầm Hương Trai ta, ngươi xem một chút xem thử có hợp ý hay không?"
Quân Nhược Thủy mừng rỡ không thôi, nhận lấy vừa nhìn, đều là sách cổ của vương triều Kim Bích, viết về thảo mộc và phương thuốc chữa bệnh trên giấy đã có chút ố vàng, nhưng vẫn được bảo tồn hết sức sạch sẽ đầy đủ. Nàng không khỏi kích động kéo tay Thư Ngâm, vui mừng nói: "Cám ơn ngươi, Thư Ngâm, ta sẽ mau chóng đọc xong, sau đó tới nhà trả lại."
Thư Ngâm cười nhạt một tiếng, lắc đầu nói: "Đã cho ngươi, cần gì phải trả?"
"Cho ta?" Quân Nhược Thủy vui mừng nhìn hắn, có chút không dám tin tưởng lỗ tai của mình. Bộ sách trân quý như vậy, cứ thế mà đưa cho nàng sao? Nói thật, nếu như là nàng thì nàng tuyệt đối không bỏ nó được.
Thư Ngâm vẫn cười bình tĩnh như cũ: "Đối với người có lòng, nó là bảo bối, giá trị liên thành. Đối với người không thích thì nó cũng chỉ là một đống giấy vụn mà thôi. Bảo kiếm tặng dũng sĩ, phấn đỏ tặng giai nhân. Ta cũng chỉ là dùng mấy quyển sách cổ để tặng tri kỷ mà thôi."
Lời này khiến Quân Nhược Thủy hiểu ý nở nụ cười.
Hai người vui vẻ nói chuyện, thật sự đã quên còn có một người chán nản đang ngồi ở bên cạnh.
Mặc dù trong lòng Tô Tử Bội tràn đầy cô đơn và không vui, nhưng hắn vẫn yên lặng lui xuống. Hắn thích nàng, tất nhiên là muốn học cách tôn trọng nàng, đồng thời cũng tôn trọng bằng hữu của nàng.
Khi hắn vừa định thốt ra lời nói đó thì hắn đã hiểu rõ trái tim của mình rồi, vô cùng rõ ràng. Thứ hắn không hiểu chỉ có lòng của nàng thôi! Nàng không phải vì thích hắn mới thành thân với hắn, nàng đối xử tốt với hắn cũng chỉ bởi vì tính tình của nàng ôn hòa bao dung, nàng không rời đi, cũng bởi vì lời hứa với mẫu thân hắn.
Mà Quân Nhược Thủy, giờ phút này đang vui ngất trời đất xem mấy quyển sách thuốc trân quý Thư Ngâm mang tới, thậm chí không có chú ý tới việc hắn lặng lẽ rời đi.
Tô Tử Bội không có cách nào che giấu mất mác và buồn bã trong lòng, dọc đường đi đều cúi đầu, cảm xúc xuống thấp trở về Tố Tâm Cư, hắn có cảm giác mình có chút mờ mịt luống cuống, không biết theo ai. Từ nhỏ, vì muốn lấy được sự chú ý và thưởng thức của mẫu thân mà hắn đã cố gắng học tập buôn bán, cố gắng khiến cho chính mình trở nên cường đại, rốt cuộc, mẫu thân cũng đã coi hắn là kiêu ngạo cả đời của bà, cũng sẽ không bởi vì mình ko có nữ nhi mà mà canh cánh trong lòng. Rồi sau đó, hắn yêu Long Hạo Vân, yêu những thứ nàng ta yêu, thích những thứ nàng ta thích, giống như nàng ta chính là trung tâm cuộc sống của hắn, tất cả những thứ hắn đang có đều vây quanh nàng ta. Kết quả, tình yêu tan biến, cõi lòng tan nát. Hôm nay, Quân Nhược Thủy từ từ tiến vào chiếm giữ trong tim của hắn, khiến tình thần hắn bất ổn, sống chung lâu ngày, mỗi ngày lại càng tương tư nhiều hơn. Ngay cả việc nàng nói chuyện với một nữ nhân khác, hắn cũng cảm thấy có chút ghen ghét. Hắn không có tiền đồ như vậy sao? Từ lúc chào đời tới nay, hình như hắn chưa bao giờ nghĩ tới mình thích làm cái gì, mình có ước mơ gì cả.
Nếu như trong mắt trong lòng tất cả đều là nàng, thì có thể, trở thành gánh nặng của nàng hay không đây? Nhìn mình trong gương, hắn đã từng tự nhận mình là có dung nhan diện nhược đào hoa, tú sắc khả xan*, vậy mà hôm nay hắn lại nhận ra mình cũng chỉ như người bình thường thôi. Có phải nếu yêu một người thì sẽ đột nhiên tự ti, cảm thấy cho dù mình như thế nào cũng không đủ tốt, không đủ đẹp đúng không?
*Diện nhược đào hoa, tú sắc khả xan: đẹp như hoa đào, sắc đẹp thay cơm. Túm lại là đẹp.
"Thư Ngâm, Nam Cương cách nơi này rất xa hả? Tại sao ngươi lại xa xứ, đến một nơi mà phong tục, khí hậu khác biệt một trời một vực với quê hương vậy?" Quân Nhược Thủy bảo gã sai vặt pha một ly trà Lâm Giang bạch cúc cho Thư Ngâm, không hiểu hỏi.
"Coi là xa đi, phải ngồi xe ngựa hơn hai tháng mới có thể đến nơi." Đuôi lông mày Thư Ngâm thoáng qua một tầng sương mù nhàn nhạt buồn, "Ngươi có nghe nói tới Triệu Gia Bảo ở Nam Cương không? Ta là người của Triệu Gia Bảo."
"A." Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng lên tiếng, thật ra thì, nàng là người ở thế giới khác, tất nhiên là không biết Triệu Gia Bảo ở Nam Cương rồi, chẳng qua nàng cảm thấy, ở thời đại này, nam tử rời quê hương, đi tới địa phương ngàn dặm xa xôi hẳn là một chuyện rất kinh hãi thế tục. Mà rời đi rồi lại ở nơi này mỗi ngày nhìn về phương hướng quê hương, mặt mày ngậm buồn, là như thế nào?
Thư Ngâm nhếch mép lên, nở nụ cười nhạt nhòa, nói: "Nam Cương theo như lời của người Kim Bích là chỗ man di mọi rợ, nơi đó người dân cởi mở, nam tử đều hoạt bát hào phóng, không bằng khuê tú Giang Nam dịu dàng uyển chuyển hàm xúc như vậy. Ta nhỏ nhất trong nhà, khi còn bé thân thể không được tốt, vẫn cứ luôn ở trong viện nhà mình nghỉ ngơi, mỗi ngày rảnh rỗi đến mức phát khùng nên đi đến thư phòng phụ thân tìm chút sách để giải trí. Trong thư phòng phụ thân cất giữ rất nhiều bộ sách, bao gồm địa lý, lịch sử, các loại tiểu thuyết truyền kỳ, lúc đó ta mới biết thế giới rất to lớn, trừ Nam Cương bát ngát thì còn có Trung Nguyên xa xôi vô ngần, có thủ phủ phồn hoa, có văn hóa nhiều đời tốt đẹp, cũng có tình yêu tuyệt vời. Cho nên, ta mới len lén cùng Cầm Âm chạy trốn khỏi Nam Cương."
"Thì ra là ngươi là tài tử của Nam Cương." Quân Nhược Thủy nhìn hắn, cười trêu ghẹo nói.
"Người Người Nam Cương không chú trọng học thức." Thư Ngâm mỉm cười lắc đầu, "Huống chi ta cũng không được xưng là tài tử."
"Thư Ngâm, ngươi khiêm nhường rồi, chẳng phải là ngươi không biết, trai chủ Trầm Hương Trai viết sách, người người tranh nhau mua, cung không đủ cầu." Quân Nhược Thủy nhớ tới ngày đó thấy người ta tranh nhau mua sách rầm rộ, tự đáy lòng không khỏi khen thầm.
"Nhưng mà thứ mọi người hưởng ứng lớn nhất, khiến ta không thể không in thêm sách chính là quyển 《 Đầu bạc không rời >> của ngươi, thậm chí ngay cả các thư trai khác cũng trộm in ấn xuất bản. Mong người lòng chỉ một, đầu bạc cũng không rời. Nhược Thủy, ta nếu viết thêm tên tác giả ra ngoài, ngươi sẽ lập tức trở thành văn nhân nổi tiếng nhất thành Lâm Giang."
Các thư trai khác cũng trộm in ấn xuất bản, đó không phải là vi phạm bản quyền sao? Nghe Thư Ngâm nói câu cuối cùng, Quân Nhược Thủy lắc đầu liên tục, giống như là đang ôm một củ khoai lang phỏng tay, e sợ tránh không kịp: "Thôi đi, Thư Ngâm, ngươi đừng hại ta. Xin tha cho kẻ bất tài này."
Thư Ngâm cười to, nói: "Nhược Thủy, ta thích ngươi như vậy nhất, bình tĩnh thong dong, không quan tâm hơn thua."
"Thư Ngâm, ngươi quá khen ngợi ta rồi. Thật ra thì, ta thích mùi sách nho nhã trên người ngươi hơn, mang theo mùi mực nhàn nhạt, so sánh với mùi hoa thì lại càng làm cho tinh thần người ta sảng khoái hơn rất nhiều. Người ta nói trong bụng có thơ thì người tự nhiên thơm, Thư Ngâm, ngươi chính là như thế đó."
Trên mặt Thư Ngâm khẽ nổi lên một rặng mây hồng, nói: "Nhược Thủy, ngươi mới là người quá khen rồi."
Quân Nhược Thủy có chút hăng hái nhìn khuôn mặt đỏ ửng của hắn, khóe miệng nhẹ nhàng nâng lên, đùa giỡn nói: "Ngược lại ta thật sự muốn đến Nam Cương xem một chút, xem thử nơi Thư Ngâm lớn lên, đồng thời xem thử nơi nào lại sinh ra được một nam tử xinh đẹp tuyệt trần như ngươi vậy?"
Mặt Thư Ngâm càng đỏ ửng: "Cầm Âm mới là đệ nhất mỹ nhân của Nam Cương." Hắn ngượng ngùng cúi đầu, lấy một tờ ngân phiếu từ trong ngực ra: "Nhược Thủy, đây là thù lao viết sách của ngươi."
Quân Nhược Thủy đã sớm quên mất việc này rồi, nàng có chút bất ngờ nhận lấy một ngàn lượng bạc, ha ha, cũng không ít. "Sớm biết viết sách kiếm được nhiều tiền như vậy thì ta đã không cần bỏ ra tinh lực lớn để mở Tế Thiện Đường rồi. Ít nhất, đây là buôn bán không cần tiền vốn mà."
Thư Ngâm bị nàng trêu chọc nên cười to: "Nhược Thủy, trên người ngươi không có hơi tiền, chỉ có một mùi thuốc nhàn nhạt như có như không, lúc trước ta còn suy đoán có phải ngươi bị bệnh lâu năm nên người mới nhuộm mùi thuốc hay không!"
"Thật sao?" Quân Nhược Thủy giơ tay lên, ngửi ống tay áo một cái, nghi ngờ nói, "Có phải quá nhạt hay không, ta không ngửi thấy được."
Thư Ngâm cười không kiềm chế được: "Nhược Thủy, ngươi thật rất thú vị."
"Ta mà chỉ có thú vị thôi sao?" Quân Nhược Thủy cố ý bày ra vẻ mặt đau khổ, làm bộ như vô cùng đáng thương hỏi.
Thư Ngâm cười đến ôm bụng kêu to. Quân Nhược Thủy cũng không nhịn được nở nụ cười, đưa tay vỗ vỗ lưng của hắn: "Được rồi, được rồi, đừng cười nữa."
Thư Ngâm từ từ ngừng cười, hai người nhìn nhau, hình như có một loại ăn ý và hiểu nhau dao động quanh hai người.
"Các thư trai khác trộm in ấn sách của Trầm Hương Trai, quan phủ mặc kệ sao?" Quân Nhược Thủy nhớ tới chuyện ăn trộm bản quyền, không nhịn được hỏi.
" Mặc dù quan phủ có trông nom, nhưng rất nhiều tiệm sách lén lén lút lút làm việc, cũng không phải là thư trai chính quy được quan phủ cấp phép, cho nên việc quản lý rất phiền toái. Vương triều Kim Bíchvề phương diện này luật pháp cũng không phải là rất đầy đủ." Thư Ngâm giải thích.
*Về tiệm sách và thư trai ở đây tác giả dùng hai từ khác nhau hoàn toàn nhé. Thư trai và thư thương. Về nghĩa là nhà xuất bản và chỗ in sách lậu á. Nên Mèo dùng thư trai và tiệm sách để phân biệt nha.
Quân Nhược Thủy gật đầu một cái, về vấn đề đạo nhái thì cho dù luật pháp ở hiện đại đã hoàn thiện cũng không thể giải quyết được, huống chi cổ đại lạc hậu.
"Thư Ngâm, nếu muốn kiếm tiền, thì ngươi nên giới hạn số lượng sách bán ra, rãnh rỗi ta sẽ nói cho ngươi một số điểm quan trọng, nhất định ngươi có thể trở thành thư trai thành công nhất vương triều Kim Bích, còn có thể tạo ra một nhóm tác giả nổi tiếng, tài nguyên cuồn cuộn." Quân Nhược Thủy tràn đầy tự tin nói, trong đầu bắt đầu phác thảo kế hoạc. Ai, cổ nhân vẫn chưa có công nghệ lăng xê, quảng cáo.
Mặc dù không hiểu rõ lời nói của Quân Nhược Thủy, nhưng nhìn bộ dạng phấn khởi của nàng, khóe miệng Thư Ngâm cong lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ."Được, ta vô cùng mong đợi."
Tiễn Thư Ngâm đi, Quân Nhược Thủy trở lại Tố Tâm Cư thì bất ngờ nhìn thấy Tô Tử Bội đang dựa vào cửa sổ, hình như như có điều suy nghĩ. Quân Nhược Thủy cảm thấy rất kì quái nhìn hắn, đến gần từ phía sau lưng vỗ nhẹ nhẹ vai hắn. Hắn mờ mịt quay đầu lại, nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Nhược Thủy."
"Đang suy nghĩ gì đấy? Mất hồn như thế." Quân Nhược Thủy kéo hắn ngồi xuống bàn, vuốt vuốt tóc rơi xuống trên trán hắn.
"Nhược Thủy, ta hiểu rõ lòng của ta." Tô Tử Bội nhìn nàng, kiên định nói.
Một câu nói không đầu không đuôi, khiến Quân Nhược Thủy nhất thời không biết làm sao. "Hả?"
"Hồi nãy ngươi hỏi ta có phải ta thật sự hiểu rõ lòng của mình hay không? Nhược Thủy, ta sớm đã hiểu rõ rồi." Tô Tử Bội mở to cặp mắt trong trẻo, không hề chớp mắt nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc thành kính, "Ngày ấy, ta đã nghe thấy cuộc nói chuyện của ngươi và Triệu tiểu thư, ta thật sự trúng Cách Mị sao?"
Quân Nhược Thủy sửng sốt một chút: "Ngươi biết rồi?"
"Ngươi tin không? Giữa ta và Vương gia chưa từng xảy ra gì cả. Thân thể của ta, vẫn còn trong sạch." Con ngươi ướt át của hắn mang theo nhàn nhạt u buồn, lẳng lặng nhìn nàng, giống như đã chuẩn bị chịu đựng kết quả xấu nhất.
"À." Quân Nhược Thủy ngây ngốc đáp một tiếng, sắc mặt không hề dao động. Sự bình tĩnh của nàng làm trái tim Tô Tử Bội đau nhói.
Có lẽ quan niệm hiện đại của nàng cởi mở hơn so với cổ nhân rất nhiều. Yêu luôn kèm theo dục vọng, hai người yêu nhau tất nhiên sẽ muốn thân cận nhau, đây chẳng qua cũng là chuyện bình thường mà thôi. Nếu như hắn và Long Hạo Vân từng có mây mưa thì cũng chỉ là vì yêu quá tha thiết.
Tô Tử Bội cảm thấy tim giống như bị vô số cây kim đâm vào, đau đến mức hắn sắp không chống đỡ được nữa. "Nhược Thủy, ta hiểu rõ lòng của mình, ta yêu ngươi. Ta thừa nhận, ta yêu ngươi. Nhưng ta lại không hiểu rõ lòng của ngươi. Cho nên, ta tự ti, ta giãy giụa, ta lo được lo mất.” Hắn khổ sở lắc đầu, "Ta không chịu nổi đau khổ như vậy, nếu như ngươi không thích ta, như vậy xin ngươi không nên đối xử tốt với ta nữa, cũng quên lời hứa với mẫu thân của ta đi, ta có thể...... Cho ngươi tự do."
Đây có được tính là hắn đang thổ lộ hay không? Quân Nhược Thủy hơi kinh ngạc nhìn hắn, nhưng trong lòng lại đột nhiên cảm thấy ngọt ngào. Hắn nói yêu nàng, hắn đã hiểu rõ tim của mình, còn nàng thì sao đây? Tại sao nàng lại cảm thấy mình có chút hỗn loạn không rõ chứ?
Nhìn rõ sự chần chờ của nàng, Tô Tử Bội từ từ rũ mắt xuống, gượng cười, trong tươi cười mang theo khổ sở vô hạn, hắn nói: "Ta biết rồi."
Quân Nhược Thủy nhìn hắn xoay người rời đi lộ ra bóng lưng cô đơn, tịch mịch thì ngực giống như bị cái gì đó chận lại, đè nén khó chịu. Nàng hơi hé miệng, muốn gọi hắn lại, nhưng lại không biết nên nói những gì, cuối cùng chỉ có thể chán nản từ bỏ.