Khéo léo từ chối ý tốt của Lưu Minh Tuệ muốn chuẩn bị xe ngựa đưa mình về nhà, lúc Quân Nhược Thủy từ cửa chính Lưu phủ ra ngoài thì một bóng đen lập tức tiến lên ngăn cản ở trước mặt nàng, dọa nàng giật mình.
“Thanh Phong, ngươi không ở nhà hầu hạ thiếu gia cho tốt, chạy tới nơi đây dọa người làm gì.” Quân Nhược Thủy tức giận nói.
Thanh Phong rất uất ức bĩu môi: “Thiếu phu nhân, người cho rằng ta không muốn ở nhà lười biếng sao, còn không phải là do thiếu gia bức bách. Ai, chủ tử có lệnh, không thể không từ chối. Thiếu phu nhân, ngươi trách thì phải trách thiếu gia, chớ có trách ta.” Hắn cố ý nhăn mặt, bày ra dáng vẻ hết cách rồi.
Quân Nhược Thủy buồn cười, nhẹ nhàng gõ đầu của hắn một cái: “Đi thôi, lúc nào đó ta phải khâu mồm ngươi lại mới được.”
Thanh Phong cười ha ha, cũng không tin lời nàng nói. Hắn phụng mệnh thiếu gia, theo đuôi thiếu phu nhân đi tới cửa Lưu phủ, rồi lẳng lặng chờ đợi, thời gian càng dài, hắn càng nóng nảy và lo lắng, phận không thể bay vào bên trong cứu thiếu phu nhân ra. Tri phủ đại nhân và Tam vương gia là cá mè một lứa, vừa nhìn đã biết là không phải người tốt. Còn tính tình Thiếu phu nhân thì lại quá tốt, đổi lại hắn, hắn mặc kệ thiếu gia nhà Tri phủ có bệnh hay không.
“A, thiếu phu nhân, đây không phải là đường trở về Tô phủ, ngươi phải đi đâu hả?” Thanh Phong kỳ quái nhìn Quân Nhược Thủy, nhận ra nàng đi ngược đường về nhà thì vội vàng la lớn.
“Ai nói bây giờ chúng ta phải về Tô phủ hả ?” Quân Nhược Thủy quay đầu, xấu bụng cười với hắn một tiếng, “Không phải ngươi rất rãnh rỗi sao, phải tìm cho ngươi một chút chuyện làm thì ngươi mới không thấy nhàm chán.”
“Ta không rãnh rỗi, thật sự không rãnh rỗi, mỗi ngày ta đều có rất nhiều chuyện phải làm, thiếu gia đang ở nhà chờ ta đấy, thiếu phu nhân......” Thanh Phong biết rõ không thể cứu vãn, nhưng không buông tha hy vọng, vùng vẫy giãy chết.
Quân Nhược Thủy cười liếc hắn một cái, không nói lời nào, hai tay chắp ở sau lưng sải bước đi về phía trước. Thanh Phong không thể làm gì khác hơn là đau khổ đi theo phía sau nàng.
Đến Tế Thiện Đường, Quân Nhược Thủy “cưỡng bức lao động”đuổi Thanh Phong đi làm việc vặt, còn mình thì đi đến phòng thuốc kiểm tra lại dược liệu, suy nghĩ phương thuốc và liều thuốc. Tiên thiên của Lưu Tử Phi yếu ớt, lại bị phong hàn, dùng thuốc phải nhẹ, không nên hấp tấp, nếu không sẽ gây ra hậu quả xấu, chữa không hết bệnh, lại có hại với thân thể.
Về phần mọi người Tế Thiện Đường thì rất vui mừng vì có thêm một chân chạy vặt, đỡ được không ít chuyện. Cho nên, Thanh Phong chỉ có thể chấp nhận chạy trước chạy sau, Thật ra thì thiếu phu nhân...... rất gian trá!
Khi về nhà, mặt trời đã sắp lặn. Ngày mùa thu, gần tối, mặt trời đỏ rực từ từ chìm xuống dưới chân trời, chỉ để lại một mảng trời đầy sắc hồng đỏ. Thành Lâm Giang đắm chìm trong ánh sáng màu đỏ tím, yên tĩnh mà an tường, trong nháy mắt, thậm chí nàng có chút ảo giác hoảng hốt, giống như nàng chỉ đang dừng chân du lịch ở một tòa thành cổ ngàn năm, mà mình, còn mình là một thành phần trí thức của ngàn năm sau, đứng trước tòa thành cổ xưa thần bí mà than thở, nhớ lại lịch sử.
Trong lòng có chút buồn bã, không muốn ăn uống gì cả, sau khi trở về phủ nàng liền vùi đầu vào phòng thuốc sau Tố Tâm Cư đọc sách thuốc, lúc cảm thấy mệt mỏi không còn chút sức lực nào thì tựa vào trên tháp mềm ngủ thiếp đi.
Đêm đã khuya mà vẫn không thấy Quân Nhược Thủy trở về phòng ngủ, Tô Tử Bội kinh ngạc ngồi ở đầu giường, nhìn tháp mềm không có một bóng người, hắn hồi tưởng từng ly từng tý từ khi quen biết nàng tới nay, không khỏi có chút bi thương muốn rơi lệ. Còn nhớ rõ nàng đã từng nói: “Trong suy nghĩ của ta, ngươi giống như vầng trăng trên bầu trời, sáng tỏ, cho dù ta có lòng thì cũng không có cách nào hái xuống, cho nên ngươi có thể yên tâm.” Nhưng cuối cùng, hắn lại động lòng. Rốt cuộc ai mới là trăng sáng trên bầu trời kia, người người muốn có được, rồi lại không có cách nào chạm đến?
Thanh Phong nói nàng ở phòng thuốc, là bởi vì hắn cho nên nàng mới không muốn trở về phòng sao? Sợ nhìn thấy hắn thì cả hai sẽ lúng túng? Hắn cười tự giễu, đi tới bên cửa sổ, nhìn trăng rằm sáng tỏ trên bầu trời sâu thẳm đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt.
Hôm nay hắn đã đến Trầm Hương Trai tìm Triệu Thư Ngâm.
Thời điểm Triệu Thư Ngâm nhìn thấy hắn, trong mắt tràn đầy kinh ngạc. Đúng vậy, hắn là một người nam tử, còn là một nam tử đã thành thân, một thân một mình đến cửa tìm một nữ tử, người ta không kinh ngạc không miệt thị ngược lại cảm thấy kỳ quái là đã may mắn lắm rồi. Hắn đã sớm tạo thành thói quen với các loại ánh mắt đó.
Ngay sau đó Triệu Thư Ngâm che giấu kinh hãi trong mắt, khách khí mời hắn ngồi xuống uống trà. Lúc ở Tô phủ chỉ nhìn sơ qua một chút, giờ phút này hắn mới quan sát cẩn thận. Triệu Thư Ngâm giống như Quân Nhược Thủy, cũng là nữ sinh nam tướng, nàng ta cực đẹp, làn da nõn nà, mặt như hoa sen, mắt ngọc mày ngài, càng nhìn càng đẹp, nếu là nam tử, hiển nhiên là tuyệt sắc khuynh thành. Tô Tử Bội nhịn không được than thở ở trong lòng.
“Không biết Tô thiếu gia tìm ta có chuyện gì?” Thư Ngâm khách khí hỏi.
“Ta muốn biết những chuyện có liên quan đến Cách Mị.” Tô Tử Bội nói ngay vào điểm chính.
Thư Ngâm kinh ngạc nhìn hắn: “Nhược Thủy đã nói cho ngươi biết rồi hả?”
“Ngày ấy, ta đã tỉnh, cũng có nghe được cuộc nói chuyện của hai ngươi. Ta muốn biết, nếu như ta vẫn là xử nữ thì sẽ không có ảnh hưởng gì đối với nàng ấy đúng không?”
Thư Ngâm gật đầu một cái, trịnh trọng nói: “Đối với nàng ấy thì không có ảnh hưởng gì, nhưng mà sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của ngươi, từ đó về sau, ngươi sẽ phải chịu sự khống chế của Cách Mị, tình cảm của ngươi sẽ bị nàng ấy không chế, giống như con rối mặc cho nàng ấy giật dây điều khiển, đến chết cũng không đổi.”
“Vậy thì như thế nào? Bây giờ không phải tình cảm của ta cũng đã bị nàng trói buộc rồi sao?” Tô Tử Bội lẩm bẩm, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thư Ngâm, trầm giọng hỏi, “Ngươi nói, ta trúng Cách Mị đại khái hơn nửa năm?”
“Đúng vậy.”
“Như vậy, thủ cung sa của ta biến mất có liên quan đến Cách Mi hay không?” Tô Tử Bội nhìn hắn, mang theo vài phần mong đợi và khẩn trương.
Thư Ngâm kinh ngạc nhìn hắn: “Thủ cung sa?”
“Ngươi không biết thủ cung sa sao?” Tô Tử Bội nhìn Thư Ngâm giống y hệt như đang nhìn quái vật, không xác định hỏi.
“Ta không biết Cách Mị có thể khiến thủ cung sa biến mất hay không.” Sau khi Triệu Thư Ngâm đến Giang Nam mới biết thủ cung sa. Nam Cương không có thủ cung sa, người dân nơi đó thuần phác, nam tử trinh tiết, không cần thủ cung sa để chứng minh. Mà Cách Mị là bí truyền của Nam Cương, không có ghi lại nó có thể tạo thành ảnh hưởng với thủ cung sa, cho nên, hắn chỉ có thể nói xin lỗi, hắn không biết.
Sắc mặt của Tô Tử Bội ảm đạm xuống, mắt sáng cũng mất đi sáng rỡ. Thư Ngâm không đành lòng, nói: “Tô thiếu gia, ngươi đừng thất vọng, nếu như Cách Mị là nguyên nhân, như vậy chỉ cần giải Cách Mị thì có lẽ thủ cung sa sẽ tự động có lại.”
Đúng vậy, chỉ có giải Cách Mị, mới có thể xác định được. Nhưng mà thuốc giải đâu? Nếu muốn giải độc, nói dễ vậy sao?
Hình như Thư Ngâm nhìn thấu ý nghĩ của hắn, an ủi: “Ta nghĩ tới một chuyện. Thật ra thì, nếu như ngươi vẫn còn là thân xử tử, giải hay không giải độc có khác gì? Nhược Thủy sẽ không ngại chuyện này đâu. Nhưng mà…” Thư Ngâm nói tới chỗ này, trong ánh mắt tràn đầy ân cần và lo lắng, “Cách Mị thật sự là loại độc rất bá đạo, hi vọng ngươi không cần mang an toàn của nàng ra nói giỡn.”
Không biết tại sao, trong lòng Tô Tử Bội lại có một loại cảm xúc đối địch đối với Thư Ngâm, chính hắn cũng không hiểu, hình như đó là một loại trực giác bản năng. Nhận ra sự quan tâm của nàng ta với Quân Nhược Thủy, cùng hoài nghi đối với hắn, làm hắn càng thêm uất ức trong lòng, không khỏi cười lạnh một tiếng: “Chuyện này không cần ngươi nhắc nhở, nàng là người ở bên cạnh ta cả đời, tất nhiên ta sẽ không để cho nàng xảy ra chuyện.”
Thật ra thì, hắn rất chột dạ lúc nói ra những lời này. Hắn đã đồng ý, cho nàng tự do, nếu như nàng muốn rời đi thì hắn sẽ buông tay.
Cả đời, cả đời, thời gian dài như vậy, làm sao hắn lại không chột dạ cho được? Hắn không đủ tốt, không đủ thân thiết, không đủ bao dung, hắn có rất nhiều khuyết điểm, mà nàng thì lại quá tốt quá dịu dàng, làm cho hắn không nhịn được mà tự ti mặc cảm, cảm giác mình hèn mọn nhỏ bé, không xứng cùng sóng vai với nàng.
Nghe được câu trả lời mang theo gai của hắn, Triệu Thư Ngâm chỉ mỉm cười gật đầu, giống như nàng đã nhìn thấu hắn, khiến cho hắn càng thêm giận dữ.
Vì vậy, tan rã trong không vui.
Không biết, nếu Quân Nhược Thủy biết hắn tùy hứng đến Trầm Hương Trai thì nàng có trách hắn hay không.
Gió thu chợt nổi lên, từng cọng cây ngọn cỏ trong vườn cũng lay động theo gió, cành lá sum xuê rì rào như đang nói chuyện, trăng sáng lẳng lặng treo trên bầu trời đêm, yên tĩnh không nói gì. Chẳng biết từ lúc nào, mây dần dần dày thêm, ánh sáng của mặt trăng cũng bị nó che lấp trong đó, bóng đêm từ từ tối tăm. Hắn khe khẽ thở dài, thổi tắt ánh nến chập chờn, từ từ nằm lại trên giường. Buồn ngủ không chịu ghé thăm, hắn càng muốn ngủ thì lại càng tỉnh táo, càng trằn trọc trở mình, khó có thể ngủ được.
*
Sáng sớm, trên người lạnh lẽo khiến Quân Nhược Thủy không thoải mái mở mắt, phát hiện mình đang cuộn thành một cục, bên tai là tiếng gió gào thét và tiếng mưa rơi tí tách. Trời mưa sao? Nàng nhỏm dậy, mới phát hiện ra mình ngủ cả đêm ở trong phòng thuốc. Hôm qua tương đối mệt mỏi, ngủ cũng rất sâu. Ban đêm không biết thời tiết thay đổi lúc nào, gió thu xào xạc từ không chút kiêng kỵ thổi vào từ cửa sổ mở rộng, vì không có đắp chăn nên trên người cảm thấy lạnh lẽo. Nàng ngồi dậy, cảm thấy đầu có chút choáng váng, ngứa họng muốn ho khan, lỗ mũi cũng không thở được, chẳng lẽ là bị gió thổi cả đêm nên bị cảm rồi? Nàng cười khổ, thân thể này thật đúng là không chịu được giày vò.
Cảm thấy có chút chóng mặt khó chịu, vì vậy nàng đứng dậy đi tới bên cửa sổ, đóng cửa sổ lại, sau đó xoay người trở về nằm lại trên giường êm, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Thời điểm tỉnh lại lần nữa, Quân Nhược Thủy phát hiện mình đang ngủ trên một chiếc giường vừa xa lạ lại vừa quen thuộc. Đầu óc vẫn có chút mơ hồ, nàng quay đầu lại thì nhìn thấy tháp mềm quen thuộc ở phía đối diện, lập tức hoảng sợ ngồi dậy, nàng ngủ ở trên giường Tô Tử Bội từ lúc nào? Khó trách vừa mềm mềm lại thoải mái, còn có hương thơm nhàn nhạt.
“Ngươi đã tỉnh rồi hả?”
Lúc này Quân Nhược Thủy mới nhìn thấy Tô Tử Bội đang ngồi trên ghế cạnh đầu giường, lẳng lặng nhìn nàng, trong đôi mắt sáng ngời xinh đẹp như sao nhỏ tràn đầy ân cần.
“Ta...... Tại sao ta lại ở chỗ này?” Quân Nhược Thủy nói lắp bắp, cái giường này khiến nàng có cảm giác giống như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than. Bởi vì những lời hắn đã từng nói vẫn còn văng vẳng ở bên tai. Trong tiềm thức, chắc hẳn nàng là một người quá nhạy cảm và tự ái.
Tô Tử Bội nói: “Là ta ôm ngươi qua đây.”
“À?” Nàng có chút không phản ứng kịp.
“Ngươi bị bệnh. Mình là đại phu nhưng lại không biết chăm sóc chính mình.” Tô Tử Bội dùng trách cứ ánh mắt nhìn nàng, “Tôn đại phu đã tới khám rồi, cũng đã kê đơn thuốc, thuốc sắp xong rồi, lập tức bưng lại đây.” Hắn nói xong rồi đưa tay qua sờ sờ trán nàng, nói, “Cũng may, không nóng lắm.”
Nhớ tới hôm qua nam tử tuấn mỹ tùy hứng lại có chút không được tự nhiên này chân thành thổ lộ với mình, lúc đối mặt Lưu Minh Tuệ thì hắn lại liều mình bảo vệ nàng, đột nhiên trong lòng dâng lên một chút ngọt ngào. Hắn thật sự yêu nàng. Hài tử ngốc này, sau khi đã trải qua tình yêu đau đớn thê thảm như vậy mà vẫn còn có thể dùng trái tim tinh khiết đi yêu một người, theo đuổi và tin tưởng vào cuộc sống vào tình yêu, là khó có được đến cỡ nào. Giờ khắc này, trong lòng của nàng tràn đầy dịu dàng, mỉm cười nhẹ nhàng nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn, nhẹ nhàng vỗ giường một cái nói: “Ngươi lại đây ngồi đi.”
Tô Tử Bội không hiểu ý của nàng, dùng ánh mắt hoang mang nghi hoặc nhìn nàng, vẫn không nhúc nhích.
Quân Nhược Thủy bất mãn nhìn hắn, nũng nịu nói: “Ta bị bệnh, toàn thân không có hơi sức, ngươi không thể nhường nhìn một người bị bệnh sao?”
Tô Tử Bội rũ mí mắt xuống, theo lời nàng ngoan ngoãn ngồi ở trên mép giường. Sau đó, không có cử động nào, đột nhiên Quân Nhược Thủy đưa hai tay ra ôm lấy hông của hắn, đầu để ở trên vai hắn, trên mặt lộ ra nụ cười hả hê, nàng dùng giọng nói mềm mại, ôn hòa nói với hắn: “Đừng động đậy, để cho ta ôm một lát.”