Thê Chủ Dịu Dàng

Chương 65: Mộng uyên ương




“Thư Ngâm .” Quân Nhược Thủy mỉm cười nhỏ giọng kêu hắn.
Hắn xoay đầu lại, nở nụ cười với nàng, ánh trăng nhàn nhạt chiếu sáng mờ ảo làm cho hắn chợt giống như tiên tử dưới ánh trăng, tay áo bồng bềnh, phong thái như ngọc.
Quân Nhược Thủy đi tới, dừng lại bên cạnh hắn, ân cần nói: “Trời lạnh, tại sao lại đứng ở bên ngoài?”
“Ta không lạnh.” Thư Ngâm cười nhạt một tiếng: “Tô công tử đã khỏe chưa?”
“Không ảnh hưởng đến tính mạng, chẳng qua thân thể suy yếu, cần phải điều dưỡng hơn một năm rưỡi.” Giữa hai lông mày của Quân Nhược Thủy mơ hồ đượm buồn, không che giấu được lo lắng.
“Nhược Thủy, độc Cách Mị của Tô công tử cũng đã tìm ra cách giải, chẳng qua cách giải độc Cách Mị này sẽ tạo thành tổn thương đối với thân thể Tô công tử, dù sao nó cũng không phải là thuốc giải chính xác. Cũng bởi vì như thế nên võ công của hắn như vậy mà lại dễ dàng bị bắt.” Thư Ngâm áy náy nói: “Gây ra tình trạng như hôm nay, ta cũng khó chối tội này.”
Nghe lời nói của Thư Ngâm, trong lòng Quân Nhược Thủy tràn đầy hối tiếc, tự trách mình lúc trước đã nói không muốn hắn bởi vì Cách Mị mà yêu mình. Hài tử ngốc này, tình nguyện thương tổn tới thân thể mình cũng muốn giải hết Cách Mị. Là nàng quá bảo thủ cổ hủ rồi, nếu đã biết tâm ý của hắn thì cần gì chú ý đến Cách Mị nữa? Chẳng lẽ Cách Mị không thể giải thì cả đời này nàng đều phải giữ lễ đối xử với hắn sao?
“Thư Ngâm, ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy.”Quân Nhược Thủy an ủi: “Tử Bội rất bướng bỉnh và kiên trì, chỉ sợ không người nào có thể khuyên bảo hắn. Hiện tại mọi người chúng ta đều bình yên vô sự, Tử Bội cũng không có gì đáng ngại, đã tốt hơn nhiều rồi. Không cần để ý đến nó nữa, Triệu Thư Ngâm mà ta biết chính là một nam nhân thẳng thắn, rộng rãi, tùy ý, cởi mở, phóng khoáng!”
Thư Ngâm có chút ngượng ngùng rũ mí mắt xuống, nhưng trong lòng lại ngọt như mật. Thì ra là ở trong lòng nàng hắn có dáng vẻ đó, hình như nàng rất tán thưởng hắn. Đáng tiếc, chỉ là thưởng thức, không phải là thích. Nghĩ tới đây, trên mặt Thư Ngâm không khỏi dâng lên phiền muộn nhàn nhạt.
“Nhược Thủy, nếu như có một ngày ta rời khỏi đây, ngươi có nhớ ta không? Thỉnh thoảng nhớ tới ta?” Thư Ngâm ngước mắt lên, ánh mắt hắn sáng ngời trong suốt, hình như hàm chứa mong đợi và khát vọng nào đó.
Không phải là không hiểu tim của hắn, không phải là không biết vẻ đẹp của hắn được, chỉ là gặp nhau quá muộn.
“Thư Ngâm, trong lòng ta ngươi là tri kỷ, có thể mở lòng nói chuyện với nhau, có thể sống chết cùng nhau. Nếu ngươi rời đi, đương nhiên ta sẽ thường xuyên nhớ đến ngươi. Trong lòng cũng sẽ cầu nguyện cho ngươi, hi vọng ở bất cứ nơi đâu ngươi cũng được hạnh phúc.”
Thư Ngâm cười thư thái, có câu nói này của nàng cũng đã đủ rồi.”Nếu có kiếp sau, ta hi vọng mình là người thứ nhất gặp ngươi.”
Chỉ là hạnh phúc xa xôi như vậy, cuộc đời này không có ngươi làm bạn, làm sao ta còn có thể hạnh phúc đây?
﹡﹡﹡
Tô Tử Bội cảm thấy người nóng lên, nóng ran không khỏi làm cho hắn mở cổ áo, đôi môi phát khô, trên mặt tái nhợt hơi nổi lên đỏ ửng. Lúc này ánh mắt hắn khép hờ, mờ mịt mê ly, sắc mặt ửng hồng, môi mỏng hé mở, không biết là mình mê người đến cỡ nào. Thân thể nóng hổi của hắn dựa vào trong ngực nàng, giãy dụa không ngừng, nhiệt độ thuộc về nam nhân vuốt ve thân thể nàng, cách quần áo, da giống như bị đốt, lại giống như có đám lửa nhỏ đang nhảy nhót ở trên đó. Bản năng nguyên thủy nhất của con người bị thức tỉnh, Quân Nhược Thủy không khỏi cười khổ, Tử Bội, ngươi không thể nào yêu cầu ta làm Liễu Hạ Huệ được. Thấy cô bé quàng khăn đỏ, nói không chừng chính nhân quân tử cũng sẽ hóa thân thành bà ngoại sói.
Có lẽ là thuốc mà Cầm Âm ép buộc hắn uống đã có tác dụng rồi, Tô Tử Bội rất tỉnh táo, nhưng thân thể đã không chịu khống chế của mình nữa, nóng ran xa lạ làm cho hắn muốn cởi hết quần áo trên người, mà trên người nàng lại truyền tới hương thơm, thân thể mềm mại và hơi thở ấm áp làm cho máu nóng của hắn dâng trào, gò má nóng lên, da thịt trắng noãn phiếm ánh sáng phấn hồng lộng lẫy. Hắn giờ phút này hăn chỉ cảm thấy khắp người tràn đầy dục vọng muốn nàng, dục vọng này mãnh liệt như thế làm cho hắn mất lý trí, muốn nghe theo nguyện vọng nguyên thủy nhất của thân thể.
Hắn ôm chặt nàng, không kịp chờ đợi in lên môi của nàng, dùng lực mút vào, liếm cắn. Nhưng không nghĩ tới nàng lai nhẹ nhàng đẩy hắn ra. Trong nháy mắt hắn ngây ngẩn, sau đó trong lòng hiểu ra nàng đang từ chối hắn.
Thân thể hắn căng thẳng, cắn chặt môi dưới, cố gắng ức chế thân thể kích động của mình, ngay sau đó cảm giác xấu hổ xông lên đầu, nàng có thể cho rằng hắn đang cố ý dụ dỗ nàng hay không, nàng có thể cảm thấy hắn như vậy không khác gì kỹ tử (= kỹ nữ) hay không, nàng có thể coi thường hắn hay không?
Quân Nhược Thủy nhìn vẻ mặt hắn mang theo uất ức, quật cường và tình dục tràn ngập, thở dài một tiếng: “Bội Nhi, hi vọng giờ phút này ngươi biết mình đang làm cái gì.” Nàng nhẹ nhàng kéo thân thể hắn nóng hổi đang run lên của hắn. Thân thể của hắn giống như mồi lửa, lúc chạm vào giống như bị đốt cháy. Hắn có chút uất ức, đột nhiên ôm lấy nàng, không cho nàng thời gian suy tư và từ chối nữa, dùng sức hôn lên môi của nàng, đôi tay vội vã cởi y phục của nàng. Quân Nhược Thủy có chút buồn cười nhìn dáng vẻ vội vàng luống cuống của hắn, khẽ cười rồi lắc đầu một cái, tự mình cởi đai lưng, sau đó hôn nhẹ hắn, nhẹ nhàng cởi y phục của hắn. Thân thể của hắn thon dài mà cân xứng, da nhẵn nhụi trắng nõn, bởi vì luyện võ từ nhỏ nên bắp thịt của hắn rất bền chắc, không có một chút thịt thừa. Quân Nhược Thủy không khỏi than thở ở trong lòng.
Mặc dù kiếp này thân thể của nàng còn chưa biết mùi xử nữ, nhưng kiếp trước nàng đã thành thân với Lâm Tuấn, đã có phu thê thân thiết. Mà Tô Tử Bội thì vẫn là thiếu niên chưa biết mùi đời, chỉ biết hôn môi nàng, cọ xát ở trên người nàng, cả người tựa như bắt lửa, càng ngày càng nóng, lại không biết làm thế nào để thoải mái hơn. Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng đè hắn xuống, cởi sạch áo lót và quần lót còn sót lại, động tình hôn môi của hắn, một tay vuốt sau lưng, một tay nhẹ nhàng xoa nắn hạt đậu trước ngực hắn, cho đến môi hắn bật ra tiếng than nhẹ thỏa mãn. Da thịt trắng nõn lộ ra màu hồng, có tầng mồ hôi mịn thấm ra, trước ngực có một nốt màu đỏ nhàn nhạt, phiếm sắc màu tình dục đẹp đẽ. Thủ cung sa! Quân Nhược Thủy thở dài đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nốt đỏ này một chút, Tô Tử Bội nhắm chặt hai mắt, khẽ run, hoàn toàn lọt vào trong tình dục.
Quân Nhược Thủy hôn khóe môi hắn, sau đó hôn gáy của hắn, hôn lên xương quai xanh trước ngực, hôn dọc xuống bụng dưới, mãi cho đến giữa hai chân hắn. Có lẽ là do mị dược khiến thân thể hắn đặc biệt nhạy cảm, lúc này vật giữa đùi hắn đã ngẩng đầu lên.
Đầu của hắn ngửa ra sau, lông mi rung động nhè nhẹ, hô hấp càng thêm gấp gáp, ngực phập phồng thở dốc.
Quân Nhược Thủy lấy tay khuấy động vật giữa hai chân hắn, nhìn thấy thân thể của hắn đã hoàn toàn chuẩn bị xong, rồi mới từ từ ngồi xuống thứ đang dâng trào của hắn, hắn kêu lên một tiếng, hơi khổ sở nhăn mày, mở mờ mịch cặp mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn Quân Nhược Thủy một cái, sau đó an tâm nhắm lại.
Quân Nhược Thủy chú ý những thay đổi nhỏ nhặt trên mặt hắn, cố gắng nhẹ nhàng để giảm bớt đau đớn cho hắn. Trong thế giới này, nữ tử không có màng trinh, đêm đầu tiên cũng sẽ đau đớn, không chảy máu, nhưng nam tử sẽ đau, hơn nữa sau đêm đầu tiên, thủ cung sa trên ngực sẽ tự động biến mất.
Đau đớn ban đầu chậm rãi qua đi, sau đó thứ chờ đón chính là một loại khoái cảm trầm luân chưa bao giờ được thể nghiệm làm cho người ta bị lạc trong đó, mồ hôi tuôn ra trên gương mặt tuấn tú tái nhợt lộ ra đỏ ửng, đầu hắn ngửa ra sau, trong cổ bật ra tiếng than nhẹ bị đè nén.
Lúc này Quân Nhược Thủy mới buông lỏng mình, hôn lên đôi môi mềm mại hơi lạnh của hắn.
﹡﹡﹡
Khi tỉnh lại đã là ngày sáng sớm ngày hôm sau, hắn nhẹ nhàng mở hai mắt ra, bởi vì ánh sáng chiếu vào mà hơi nhíu mắt. Mà thê chủ của hắn, giờ phút này đang lười biếng tựa vào gối mềm ở đối diện, trong tay cầm quyển sách, khóe miệng khẽ nâng lên, đọc rất chăm chú. Tóc dài đen nhánh của nàng còn chưa được chải chuốt, tùy ý rũ xuống trước ngực trên da thịt trắng nõn, càng làm cho làn da thêm trắng nõn nà, xinh đẹp động lòng người.
Tô Tử Bội có chút sững sờ nhìn Quân Nhược Thủy đang chăm chú đọc sách, dần dần nhớ lại một số hình ảnh trước lúc ngủ say. Là thật sao, hắn và nàng đã có phu thê thân thiết sao?. Nhưng không có khả năng, Cách Mị của hắn còn chưa giải hết hoàn toàn. Hắn quyết được ăn cả ngã về không, tự nguyện mạo hiểm vứt bỏ tánh mạng để giải hết Cách Mị, nhưng vẫn bất lực. Như vậy, những hình ảnh làm cho hắn mặt đỏ tim đập chỉ là tưởng tượng của hắn thôi sao?
“Khụ khụ......” Hắn ho khan mấy tiếng, Quân Nhược Thủy lập tức ngẩng đầu lên nhìn về phía này, lại nhìn thấy ánh mắt có chút ngượng ngùng, chật vật nhé tránh của hắn.
Độ cong trên khóe miệng nàng càng tăng lên, đôi mắt sáng ngời tràn ra nụ cười dịu dàng. “Tỉnh chưa?” Nàng đứng dậy đi tới, giọng nói ấm áp giống như gió nhẹ ngày xuân phất qua nội tâm.
Trong cổ có cảm giác ngai ngái khiến hắn nhớ lại từng cảnh tượng lúc trước, hắn nhắm lại, cố gắng nuốt xuống chất lỏng sềnh sệch ngai ngái dâng lên trong cổ, mở mắt lần nữa, hoàn toàn là lạnh lẽo và hờ hững.
Quân Nhược Thủy có chút kinh ngạc nhìn hắn một chút, ngay sau đó lại tiếp tục mỉm cười, nói: “Sao vậy, lại tức giận rồi hả ? Phía dưới...... Còn đau không?”
Có đau hay không? Tô Tử Bội có chút không rõ cho nên nhìn Quân Nhược Thủy một cái, sau đó hình như đã hiểu rõ ràng, trong nháy mắt khuôn mặt mắc cỡ đỏ bừng.
“Ngươi...... Có sao hay không? Cách Mị......” Trong mắt hắn đong đầy lo lắng.
Quân Nhược Thủy cắt đứt hắn, nói: “Thư Ngâm nói Cách Mị trên người ngươi đã được giải, nhưng vẫn còn sót lại chưa hết hoàn toàn, lại còn bị thương, điều dưỡng thật tốt thì sẽ không có gì đáng ngại.”
“Đã được giải.” Tô Tử Bội có chút không dám tin tưởng, vui sướng hiện trên mặt đột nhiên mất đi. Trầm mặc một hồi lâu, lại ngẩng đầu lên lần nữa, vẻ thân thiết trên mặt đã biến mất: “Ngươi đi đi, ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.”
“Ta đi đâu đây? Đây là phòng của hai chúng ta đấy.” Quân Nhược Thủy cười trêu đùa.
Phu thê vốn là chim trong rừng, lúc đại nạn tới thì mỗi người bay một ngã. Cho dù là phu thê, thì trong tương lai cũng có lúc sẽ phải chia ly, khóe miệng Tô Tử Bội mang theo nụ cười tự giễu nói, nói: “Ngươi đã từng nói, chỉ cần ta không đề cập tới chia lìa, thì ngươi sẽ không rời đi.”
“Đúng, ta đã nói vậy.” Quân Nhược Thủy nhíu mày nhận ra hắn có chút khác thường, trong mắt nghi ngờ, như có điều suy nghĩ.
“Như vậy, nếu như ta nói muốn chia lìa thì ngươi cũng sẽ không có dị nghị gì chứ?” Hắn nhìn thẳng nàng, lời nói kiên quyết.
Quân Nhược Thủy có chút ngạc nhiên nhìn nam tử suy nhược lại quật cường trước mắt, không hiểu ý nghĩ của hắn. Rõ ràng lúc nãy trên mặt hắn còn tràn đầy vẻ lo lắng ân cần thế mà chỉ một lúc sau đã tuyệt tình như vậy.
“Ngươi muốn chia lìa?” Quân Nhược Thủy nhẹ nhàng hỏi, gương mặt thanh tú vẫn không thay đổi.
“Đúng vậy.” Tô Tử Bội cực kì kiên quyết.
Quân Nhược Thủy nhìn vẻ mặt kiên quyết của hắn, đột nhiên có cảm giác tâm lạnh như nước, nàng nở nụ cười nhạt nhòa, nói: “Ta không thích miễn cưỡng, nếu như chia lìa là điều ngươi muốn thì ta có thể chấp nhận.”
Có chút ngoài ý muốn khi nghe được Quân Nhược Thủy trả lời như vậy, tim Tô Tử Bội co rút đau đớn, trong nháy mắt hắn cảm thấy hô hấp cũng dừng lại, đau đớn trên ngực truyền đến rõ ràng như vậy, đau thấu tim phổi. Câu nói kia của hắn có vài phần tức giận, nhưng nàng lại không do dự, không hốt hoảng, không khuyên nhủ mà đồng ý ngay lập tức. Thì ra là nàng thật sự không thương hắn.
Đau đớn khiến cho trước mắt của hắn có chút mơ hồ, hắn không nhìn rõ bóng lưng Quân Nhược Thủy rời đi, nhưng nghe được tiếng cửa phòng nhẹ nhàng khép lại. Hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, cố gắng từ từ nằm xuống, chìm vào trong bóng tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.