Caleb biết sức nặng của mình chắc chắn đang đè nghiến Livvie, song hắn vẫn
chưa sẵn sàng đối mặt với hoàn cảnh mới mẻ và khiêu khích này. Hắn cho
rằng việc đó khá bình thường, đặc biệt là đối với một phụ nữ, khi thốt
ra những điều đáng ngờ trong cơn khoái lạc dữ dội, nhưng hắn lại không
thể nói rằng chuyện này từng xảy ra với mình trước đây. Cô đã nói cô yêu hắn. Cô nói ra trong cơn cực khoái mãnh liệt, nhưng vẫn như thế thôi.
Thậm chí là ngay lúc này, hắn vẫn cảm thấy hơi nóng và sự ẩm ướt của
những giọt nước mắt nơi cô trên vai mình. Cô không sụt sùi, hay thổn
thức. Thực tế là, cái cách cô đang ve vuốt đùi hắn bằng những đầu ngón
tay cho thấy cô khá là hài lòng, nếu không muốn nói là thỏa mãn.
Đột nhiên muốn chấm dứt sự không thoải mái của bản thân, xuất phát từ
những suy nghĩ cũng như cảm giác về hơi nóng và sự ẩm ướt, hắn dịch
người thoát khỏi Livvie. Cô gây ra một loạt âm thanh điều chỉnh khi hắn
rời ra, lau đi tinh dịch nơi bụng dưới của mình bằng mép váy ngủ của cô. Cô chun mũi, như thể đó là chuyện kinh tởm nhất từng nhìn thấy; hắn
không đáp lại.
Hắn không thích thứ cảm xúc đang lan tỏa bên trong mình. Hắn nhớ lại sự
thể trong đầu, cố tìm ra thời điểm chính xác mình đã để mất kiểm soát và rơi vào bùa mê của người phụ nữ đáng ra là con tin của hắn. Cô
thậm chí còn không thể nhúc nhích, ấy vậy mà lại quá khó thể lờ đi gọng
kiềm cô đã đặt lên hắn bằng đôi mắt to ngây thơ và khuôn miệng hờn dỗi
run run.
Hắn kéo quần lót lên và ngồi xuống ở mép giường, cố gắng nghĩ ra điều
cần nói. Hắn nghe thấy tiếng cô thở dài thỏa mãn, trước khi hơi ấm gò má cô áp lên lưng hắn, gây ra một cơn râm ran êm dịu tỏa khắp người hắn.
Cô hờ hững quấn hai cánh tay quanh eo hắn.
“Làm ơn, đừng,” Livvie khẽ thì thầm trên lưng hắn.
“Đừng cái gì?”
“Mỗi lần có gì đó tốt đẹp xảy ra…giữa hai chúng ta…anh đều rất xấu tính
ngay sau đó.” Livvie áp sát cơ thể vào hắn và ôm hắn chặt hơn nữa.
Sự bối rối của Caleb đang chuyển thành giận dữ, nhưng hắn biết cô nói
đúng. Bản năng thường khiến hắn buông ra những lời cay nghiệt nhằm tạo
ra khoảng cách giữa hắn và Livvie. Hắn từng gọi cô là kẻ hèn, đe dọa cô
bằng sự nhục nhã và bạo lực, thậm chí là giao cấu với một người phụ nữ
khác trước mặt cô hòng chấm dứt bất kì điều gì đang diễn ra giữa họ.
Chẳng cách nào trong số đó hiệu quả cả. Họ lại một lần nữa lâm vào một
hoàn cảnh bẽ bàng đầy xúc động khác. Mệt mỏi làm sao.
“Em yêu anh!” Lời Livvie nói vang vọng trong suy nghĩ của Caleb.
Hắn nhìn xuống đôi tay của Livvie, cái cách mà cô ôm lấy hắn. Hắn nhận
ra đó là một lời van xin câm lặng: “Em có thể ở lại với anh…ở bên anh.” Caleb nhắm mắt và đặt tay lên tay cô, đáp lại cái ôm của cô.
“Tôi không thể,” hắn trả lời, biết rằng lời lẽ của mình nghe thật kì lạ. Livvie đã không hề đưa ra một câu hỏi hay yêu cầu một câu trả lời,
nhưng hắn biết cô sẽ hiểu điều hắn đang cố nói ra.
“Tại sao, Caleb? Tại sao anh lại không thể?” cô thì thầm. Caleb nuốt
nghẹn. Cô hiểu. Hắn biết cô sẽ hiểu, song điều đó vẫn khiến hắn xúc
động.
Bởi vì chuyện này chẳng có nghĩa lý quái gì cả! Hắn muốn hét lên những từ đó nhưng chỉ nói, “Tôi phải đi rồi.”
“Không, đừng mà, Caleb. Anh không cần phải đi.” Hai cánh tay cô siết lấy hắn như một chiếc mỏ kẹp.
Caleb muốn trách mắng cô, một lần nữa, vì đã dùng tên hắn, nhưng sẽ thật kì cục khi làm thế vào lúc này. Livvie cứng đầu chết đi được. Không cần biết hắn nói hay làm gì. Cuối cùng rồi cũng sẽ có những yêu cầu cô
không bao giờ nghe theo. Nếu có bất kì thỏa hiệp nào trong vấn đề này
thì cũng chỉ là, cô sẽ không làm thế trước mặt những người khác.
“Tôi cần phải đi tắm,” hắn nói, hi vọng sự logic sẽ thắng thế.
“Em cũng cần tắm,” cô nói lại. “Chúng ta có thể tắm cùng nhau? Em cần anh giúp.”
Caleb bật cười rầu rĩ, “Em không cần tôi giúp. Em ghét sự giúp đỡ của tôi.”
Livvie dụi dụi má lên lưng Caleb trong khi cười. “Càng có thêm lý do để
anh giúp em. Anh thích làm những chuyện em không yêu cầu kia mà, đó là
kiểu của anh.”
“Đúng thế, không phải sao,” Caleb tán thành.
“Đúng. Thêm nữa…” cô nhúc nhích một cách không thoải mái, “có một chuyện em đang suy nghĩ.” Caleb bị hấp dẫn đến khó chịu bởi sự chần chừ, cũng
như tông giọng phấn khích của cô.
“Và chuyện đó, chính xác, là chuyện gì?” Caleb hỏi.
Livvie dịch chuyển cho đến khi quỳ trên hai gối ở phía sau hắn và áp hai bầu ngực trần lên lưng hắn để thì thầm vào tai hắn. Hai mắt Caleb khẽ
trợn lên và tim hắn tăng nhịp đập.
Trong vài tháng vừa qua, Caleb đã luôn giữ thế thượng phong trong những
lần gần gũi thể xác giữa họ, và dù cho cô lúc nào cũng ướt đẫm đến khó
tin khi hắn chạm vào, đồng thời cũng đã có vô số cơn cực khoái, hắn vẫn
luôn nghi ngờ chuyện cô có để tâm vào đó không – hắn chẳng quan tâm.
Song thế nào đó, hiện tại mọi chuyện đã khác.
“Làm tình với em đi.”
Hắn đã định chỉ chơi trò chơi họ thường chơi, cái trò mà hắn vào vai Con Sói Lớn Độc Ác, còn cô là Cô Bé Quàng Khăn Đỏ sợ hãi. Hắn đã không hề
chuẩn bị cho nụ hôn hay…
“Em yêu anh!”
Kể từ sau khi cô bị thương, hắn đối xử với cô như thủy tinh mong manh
vậy. Hắn cẩn thận để không làm cô bị thương nặng hơn, hay gây ra đau đớn không cần thiết. Thật không may, việc đó đã cho phép cô len lỏi sâu hơn vào tâm trí hắn. Lần đầu tiên kể từ khi đời hắn chìm sâu vào chốn tối
tăm này, có điều gì đó từa tựa như sự quan tâm dành cho người khác tìm
được nơi để phát triển bên trong hắn.