Thế Gia Danh Môn

Chương 167:




Đến Ngự Hoa viên có hai con đường, một trong hai con đường ấy phải đi qua giả thạch lâm, và Tưởng Sính Đình đương nhiên là muốn đưa Hoàng hậu tới chỗ giả thạch lâm rồi.
Vừa tới gần giả thạch lâm, Tiểu Lộ Tử của Càn Thanh cung đã bước ra chặn đường hai người.
Tưởng Sính Đình nghiêm giọng quát: “Nô tài to gan, lại dám chặn đường của Hoàng hậu?”
Tiểu Lộ Tử hành lễ với hai người, rồi đáp: “Hoàng hậu nương nương, Lệ phi nương nương, Hoàng thượng có chỉ, lúc này không ai được đi qua đây.”
Tưởng Sính Đình sau khi nhìn Hoàng hậu một cái, thấy sắc mặt Hoàng hậu âm trầm, lòng mừng thầm, cố ý cao giọng quát hỏi Tiểu Lộ Tử: “Lẽ nào ngay cả Hoàng hậu cũng không được đi qua sao? Nô tài đáng chết ngươi mau tránh đường.”
Hoàng hậu đứng đó, uy nghiêm không lên tiếng, nhưng ai cũng nhận ra, Hoàng hậu rất không vui.
Tiểu Lộ Tử không dám tránh đường, chỉ quỳ ở đó dập đầu lia lịa: “Nương nương tha mạng, Hoàng thượng đã có khẩu dụ như vậy, nếu nô tài để nương nương qua thì cái mạng nhỏ này của nô tài sẽ không giữ được.”
Tưởng Sính Đình vờ kinh ngạc nhìn Hoàng hậu: “Có nghiêm trọng vậy không, lẽ nào Hoàng thượng đang ở trong đó với ai? Nương nương…”
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn vào phía trong một cái, không cần Tưởng Sính Đình phải nhắc, người biết lúc này chắc chắn Hoàng thượng đang làm gì đó cùng ai đó bên trong, hoặc có lẽ người đã nhắm trúng cung nữ nào rồi… Nhưng, ở bên Hoàng thượng bao nhiêu năm nay, Hoàng hậu chưa từng thấy Hoàng thượng thiếu phụ nữ bao giờ, mà có gì đáng xem đâu? Không lẽ cứ đường đột xông vào khiến Hoàng thượng phải khó xử?
Hoàng hậu quay người, mặt không đổi sắc nói với Tưởng Sính Đình: “Chúng ta đi đường khác.”
Tưởng Sính Đình không ngờ Hoàng hậu lại xử lý như vậy, lập tức kéo Hoàng hậu lại, cuống lên nói: “Hoàng hậu, lẽ nào người không muốn biết Hoàng thượng đang ở trong đó với ai?”
Hoàng hậu nhìn tay cô ta một cái, sau đó ngẩng đầu điềm đạm cười: “Biết Hoàng thượng ở trong đó với ai thì sao? Lẽ nào Lệ phi muốn biết?”
Tưởng Sính Đình im bặt, nhưng vẫn không muốn buông Hoàng hậu ra: “Nhưng, Hoàng hậu… Hoàng hậu…” Nếu để Hoàng hậu đi mất, thì cô ta đã uổng phí chuyến đi này.
Hoàng hậu chau mày, đang định nói gì đó, thì đột nhiên nghe thấy giọng Hoàng đế hét lên từ bên trong: “Nhược Lan!”
Nhược Lan? Hoàng hậu sững sờ, Tưởng Nhược Lan? Hoàng thượng sao lại ở trong đó với Tưởng Nhược Lan?
Tưởng Sính Đình vui mừng, nhưng ngoài mặt lại tỏ vẻ kinh ngạc: “Nhược Lan chẳng phải là đường tỷ của thần thiếp ư? Sao Hoàng thượng lại một mình ở trong đó với đường tỷ? Chuyện gì thế này?”
Hoàng hậu sầm mặt xuống, đẩy Tưởng Sính Đình ra xông vào bên trong, Tiểu Lộ Tử run rẩy chặn đường, Hoàng hậu nhấc chân lên đạp hắn ra, rồi cứ thế đi vào. Không lâu sao, Hoàng Quý cũng xuất hiện chặn đường Hoàng hậu, còn chưa kịp mở miệng, Hoàng hậu đã chỉ vào y mà quát: “Ngươi dám chặn đường bổn cung, bổn cung sẽ lập tức chém đầu ngươi. Bổn cung thân là quốc mẫu, muốn lấy đầu của một nô tài chắc chắn không phải chuyện khó khăn gì.”
Hoàng Quý bị khí thế của Hoàng hậu làm cho run sợ, chần chừ giây lát, trong lúc ấy, Hoàng hậu đã kịp đi qua người y.
Tưởng Sính Đình lòng như nở hoa, vội chạy theo sau Hoàng hậu. Chỉ cần Hoàng hậu biết giữa Hoàng thượng và Tưởng Nhược Lan sớm đã có tư tình từ trước, thì sau này, cho dù Hoàng thượng phớt lờ tất cả mà nạp nàng vào cung, chỉ cần có Hoàng hậu ở đây, cuộc sống của Tưởng Nhược Lan sẽ chẳng thể vui vẻ nổi, ngược lại bản thân cô lại được an toàn hơn.
Hơn nữa, đây là do chính mắt Hoàng hậu nhìn thấy, chuyện trước kia cô ta không để hở dù chỉ một lời, Hoàng thượng không thể trách cô ta được. Giờ cô ta đã có con trai con gái, Hoàng thượng sẽ phải nghĩ đến bọn trẻ mà không quá vô tình với cô ta.
Hoàng hậu xông vào bên trong được một quãng, thì có ẩn vệ xuất hiện chặn đường, lần này Hoàng hậu không thể thoát thân, nhưng vì khoảng cách đã rất gần, cuộc đối thoại giữa Tưởng Nhược Nam và Cảnh Tuyên Đế ở bên trong Hoàng hậu đều nghe thấy hết.
“Hoàng thượng, người buông tay, người ép dân phụ tới nước này rồi, lẽ nào còn mong dân phụ vui vẻ đến bên người? Dân phụ thà chết cũng không để người được như ý nguyện.”
“Nhược Lan, ta chưa bao giờ muốn làm nàng bị tổn thương, bao nhiêu năm nay, lẽ nào tấm lòng ta dành cho nàng nàng không nhìn thấy ư? Nàng tại sao chỉ nhìn thấy Cận Thiệu Khang mà không nhìn thấy ta? Nhược Lan, nàng phải biết, hàng năm vết thương trên người đã dày vò khiến ta khổ sở thế nào, nhưng ta chưa bao giờ hối hận, cho dù chuyện đó xảy ra một lần nữa, ta vẫn không hề do dự mà cứu nàng. Tại sao nàng chỉ nhớ những tổn thương ta gây ra cho nàng, mà không nhìn thấy tấm lòng của ta?”
Sắc mặt Hoàng hậu mỗi lúc mỗi trắng bệch hơn, đây là giọng của Hoàng thương ư? Đau đớn, khổ sở, thậm chí còn có cả ý cầu khẩn, Hoàng hậu chưa từng thấy Hoàng thượng dùng giọng điệu ấy để nói với bất kỳ người phụ nữ nào, cho dù là Từ quý phi cũng chưa từng. Hơn nữa, Hoàng thượng là vì Nhược Lan mà bị thương sao? Hoàng thượng vì “nàng ta” mà tình nguyện hi sinh tới mức ấy sao?
Đây là Hoàng thượng ư? Đây sao có thể là Hoàng thượng anh minh thần vũ, khí thế bá đạo chứ?
Người muốn nhìn thật rõ, nhất định phải nhìn cho thật rõ.
“Cút ra, để bổn cung vào.” Hoàng hậu lạnh mặt quát ẩn vệ.
Nhưng ẩn vệ của Hoàng thượng không giống đám nô tài thái giám trong cung, bọn họ căn bản chẳng quan tâm tới lời Hoàng hậu, vẫn kiên định đứng chắn trước mặt người. Nếu đổi lại là người khác thì ẩn vệ sớm đã đánh cho người ấy hôn mê từ lâu, nhưng đối phương là Hoàng hậu, vì vậy họ không dám mạo phạm.
Thấy ẩn vệ không chịu tránh đường, Hoàng hậu trong lúc tức giận đã quát lên mấy tiếng.
Tiếng huyên náo truyền tới tai Cảnh Tuyên Đế, mặt Cảnh Tuyên Đế biến sắc, lập tức hắn quát: “Ai đang ở đó, đưa vào đây.” Lúc này lòng hắn đang tức tối, sát khí đằng đằng.
Ẩn vệ nghe thấy mệnh lệnh của Hoàng thượng, thì tránh đường, Hoàng hậu lập tức xông vào. Tưởng Sính Đình nghe tiếng thét của Hoàng thượng, toàn thân run rẩy, không dám vào theo, định lui ra, nhưng Hoàng Quý lại chặn sau lưng cô ta, cô ta đành co rúm đứng một góc, hi vọng Hoàng thượng không nhìn thấy mình.
Hoàng hậu xông vào với sắc mặt trắng bệch, hai người bên trong chẳng phải Hoàng thượng và Tưởng Nhược Lan thì là ai?
Hoàng hậu dừng bước, ánh mắt lạnh lùng quét qua người Cảnh Tuyên Đế, rồi dừng lại trên người Tưởng Nhược Nam, ánh mắt Hoàng hậu như mũi tên, muốn xuyên thấu nàng.
Mặt Tưởng Nhược Nam thoáng biến sắc, nhưng rồi nàng bình tĩnh lại ngay, hành lễ thỉnh an Hoàng hậu.
Ánh mắt Hoàng hậu lạnh như băng.
Cảnh Tuyên Đế thấy người tới là Hoàng hậu, đầu tiên thoáng sững lại, sau đó trầm giọng hỏi: “Hoàng hậu? Nàng đến đây làm gì?”
Hoàng hậu quay đầu lại, nhìn Tưởng Sính Đình đang rúm ró trong góc ngoài kia, điềm đạm đáp: “Là Lệ phi đưa thần thiếp tới.”
Hoàng hậu sống trong cung bao nhiêu năm nay, thủ đoạn nào cũng đã từng chứng kiến, chiêu này của Tưởng Sính Đình sao qua mắt được nàng? Hừ… Nàng đã đào tạo cô ta thành Lệ phi, để cô ta được sinh con đẻ cái, mà cô ta dám lợi dụng nàng.
Thứ mà trong cung thừa thãi nhất chính là mỹ nữ, nàng không cần thứ nô tài không biết nghe lời này.
Tưởng Sính Đình nghe Hoàng hậu nói vậy, mặt biến sắc, thất thanh kêu lên: “Hoàng hậu…”
Hoàng hậu lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, giống như nhìn người đã chết, sau đó quay đầu đi, không nhìn tới cô ta nữa.
Cảnh Tuyên Đế đi về phía Tưởng Sính Đình đang run rẩy, ánh mắt sắc như dao, sát khí bừng bừng.
Tưởng Sính Đình mềm nhũn hai chân, quỳ dưới đất, toàn thân toát mồ hôi lạnh, “Hoàng thượng… không phải đâu… không phải như Hoàng hậu nói đâu…”
Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng nhìn cô ta, đồng thời, nói với Hoàng Quý: “Đưa Lệ phi về Chung Túy cung, không cho phép bất kỳ ai ra ngoài, cũng không cho ai được vào cung đó, kẻ nào chống lại giết không cần hỏi.”
Tưởng Sính Đình nghe giọng điệu đầy lạnh lùng ấy, sợ tới run lên cầm cập, “Hoàng thượng, Hoàng thượng.” Hai thái giám bước đến, kéo cô ta ra ngoài.
Bị kéo đi rất xa, vẫn nghe thấy giọng cô ta gào thét: “Hoàng thượng, không liên quan gì tới thần thiếp, Hoàng thượng… Hoàng thượng…Thần thiếp không nói gì cả.”
Đợi sau khi Tưởng Sính Đình bị đưa đi rồi, Cảnh Tuyên Đế mới nhìn Hoàng hậu, mặt chẳng chút ngượng ngùng, nói: “Hoàng hậu biết rồi cũng tốt, sắp tới trẫm sẽ đưa Nhược Lan vào cung nạp làm phi, Hoàng hậu hãy chuẩn bị chu đáo một chút.”
Tưởng Nhược Nam tức giận hét lên: “Hoàng thượng, người đừng làm bừa.”
Hoàng hậu lập tức quát Nhược Lan: “Câm miệng, Tưởng Nhược Lan, ngươi lại dám bất kính với Hoàng thượng?”
Tưởng Nhược Nam nhìn Hoàng hậu, ánh mắt Hoàng hậu nhìn nàng đầy cảnh giác và nghi ngờ, giống như nhìn đối thủ đáng gờm, giống như nhìn kẻ thù không đội trời chung, sự dịu dàng và hòa nhã trước kia đã hoàn toàn biến mất.
Hoàng hậu bây giờ như một người xa lạ.
“Hoàng hậu…”
Hoàng hậu lạnh mặt, tiếp tục nói: “Nếu sau này trở thành phi tần của Hoàng thượng rồi, thì ngôn ngữ hành động của ngươi đều đại diện cho hoàng gia, không cho phép ngươi được bừa bãi.”
Hoàng hậu nói rất hợp tình hợp lý, Cảnh Tuyên Đế cũng không tiện phản bác, hắn đơn giản kết luận: “Những việc ấy sau này từ từ hẵng nói. Nàng lui ra trước đi.”
Hoàng hậu mặt không biểu cảm hành lễ với Hoàng thượng. “Thần thiếp cáo lui.” Sau đó nhìn Tưởng Nhược Nam một cái, quay người rời đi.
Tưởng Nhược Nam nhìn theo bóng dáng lạnh lùng của Hoàng hậu, đột nhiên có cảm giác, từ nay về sau Hoàng hậu sẽ không còn là Hoàng hậu trước kia nữa.
“Thời gian này nàng cũng chuẩn bị dần đi, đưa hai đứa trẻ về cho Cận gia, trong lúc đó trẫm sẽ bố cáo thiên hạ, phong nàng làm phi.” Giọng Cảnh Tuyên Đế như ra lệnh.
Tưởng Nhược Nam quay đầu đi, đứng quay lưng về phía hắn, lạnh lùng đáp: “Dân phụ đã nói rồi, thứ mà người có được sẽ chỉ là thi thể của dân phụ mà thôi.”
Từ phía sau vang lên giọng nói còn lạnh hơn băng của hắn: “Lần này, cho dù là thi thể, ta cũng phải có được. Nhưng nàng hãy nghĩ cho kĩ đi, sau khi nàng chết rồi, hai đứa trẻ nhất định sẽ không được sống tử tế đâu.”
“Hoàng thượng.” Tưởng Nhược Nam quay phắt lại, mặt trắng bệch.
“Ta đã chịu đựng quá lâu rồi, đợi quá lâu rồi…” Cảnh Tuyên Đế nhìn nàng, hai mắt sâu như biển, sóng mắt cuồn cuộn. “Ta không muốn đợi thêm nữa, cũng không muốn nhẫn nại thêm nữa. Cho dù bị nàng hận cả đời, ta cũng phải có được nàng.”
Về tới quán trọ, hai đứa trẻ liền nhào vào lòng nàng mà khóc, Tử San nói với nàng, “Hôm nay Thái phu nhân cho người tới, thấy tỷ không có ở đây, liền muốn đưa hai đứa trẻ đi, nhưng bọn trẻ không chịu. Người phụ nữ lần trước xuất hiện cùng Thái phu nhân muốn bế chúng đi, nhưng chúng khóc lóc phản kháng, họ cũng không dám nữa, đành đi rồi.”
Tưởng Nhược Nam thở dài, Thái phu nhân thật quá manh động, tốt xấu gì cũng phải nói với nàng một tiếng chứ… Có điều, chắc bà cũng muốn gặp hai đứa cháu của mình quá rồi.
Tưởng Nhược Nam an ủi bọn trẻ một hồi, rồi cùng bọn trẻ ăn cơm trưa. Sau đó nàng dỗ cho chúng đi ngủ.
Đợi bọn trẻ ngủ say, Tưởng Nhược Nam dựa vào cửa sổ trầm tư.
Thành thân với người khác, hôn nhân không vui vẻ, không sống với nhau được thì còn có thể nghĩ cách rời đi, nhưng một khi đã vào cung, không những hàng ngày phải đối mặt với đủ loại âm mưu tranh đấu, mà những khổ sở phải chịu đựng cũng chỉ có thể ngậm lệ mà nuốt xuống, cả đời đừng mong rời khỏi nơi đó. Nàng thường xuyên ra vào cung nên hiểu, trong các tiểu thuyết xuyên không, việc phi tần hễ gặp chuyện bất mãn là lén trốn khỏi cung nhưng vẫn được sống vui vẻ, ngao sơn ngoạn thủy là việc có xác suất bằng không.
Nếu nàng có thể nhún nhường, thì trước kia nàng đã nhẫn nại trước việc của Thanh Đại rồi, hà tất phải bỏ chồng để chạy tới hậu cung của Hoàng thượng mà chịu tủi hờn?
Cuộc sống mặc dù bất đắc dĩ, thân thế của nàng cũng là bất đắc dĩ, số mệnh khi xuyên không tới đây cũng rất bất đắc dĩ, nhưng lẽ nào nàng lại khuất phục trước những việc ấy? Lẽ nào nàng để tương lai của mình cũng trở nên thân bất do kỷ? Không dốc toàn tâm toàn lực phản kháng, dốc toàn tâm toàn lực để thay đổi, nàng không thể yên tâm được. Nàng không muốn sau khi đã phải chịu đựng mọi đau khổ rồi mới hối hận, mới tự hỏi rằng tại sao khi ấy mình không có dũng khí để phản kháng, tranh giành, đối mặt? Tại sao lại thuận theo sự sắp xếp của người khác? Tại sao lại khiến cuộc đời trở nên bi ai thế này?
Thời gian đầu nàng chấp nhận Cận Thiệu Khang, rồi sau đó quyết định cho cuộc hôn nhân của mình một cơ hội, tới cuối cùng nàng phải đối mặt với việc ly hôn, tất cả những việc ấy, hoàn toàn được quyết định bởi tính cách của nàng.
Suốt quá trình này, có được có mất, có vui có buồn, nàng không biết mình đúng hay đã sai, có lẽ ngay từ đầu nếu nàng thuận theo sự sắp đặt của số phận sẽ an nhàn hơn, bình lặng hơn. Nhưng nàng muốn học cách khiến bản thân chai sạn, học cách cứng rắn, học cách cầm lên được mà cũng đặt xuống được. Sống một cuộc sống không có đau khổ, nhưng cũng không có niềm vui, đấy không phải là điều mà nàng muốn.
Nay, nàng nên làm theo ý của Cảnh Tuyên Đế, ngoan ngoãn vào cung ư? Nàng sao có thể phục tùng một người đàn ông đã dùng đủ mọi thủ đoạn để ép bức nàng chứ?
Nhưng, Hoàng thượng lại mang bọn trẻ ra để uy hiếp nàng, có lẽ hắn cũng sẽ không ngang nhiên lấy mạng của bọn trẻ. Hoàng đế còn chưa phải là loại hôn quân bạo ngược tới mức ấy, nhưng bọn trẻ chắc chắn sẽ không có tiền đồ gì, không thể thăng quan tiến chức, suốt đời phải cúi đầu hầu hạ người khác. Nàng không muốn con mình vì mình mà chịu khổ.
Nghĩ đi nghĩ lại vẫn không nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất, Tưởng Nhược Nam trong lúc bất lực đành vào cung xin Thái hậu giúp đỡ.
Tưởng Nhược Nam để Tử San chăm sóc bọn trẻ, tự mình vào cung lần nữa.
Thái hậu sau khi nghe nàng nói, trầm ngâm hồi lâu, khẽ hỏi nàng: “Nhược Lan, Hoàng thượng là con đẻ của ta, ta biết nó đối với con thật lòng si tình, tại sao con không chịu vào cung?”
Tưởng Nhược Nam quỳ bên giường người, đầu dựa vào cánh tay người, khẽ đáp: “Thái hậu, người hiểu Nhược Lan mà, Nhược Lan không thông minh, không hiểu đại cục, sao có thể thích ứng được với cuộc sống trong cung? Nhược Lan nếu nghĩ thông, đã không tới mức hủy hôn với An Viễn Hầu. Nhược Lan biết Hoàng thượng thật lòng với mình, nhưng Hoàng thượng lại không hề biết rằng, sống trong cung, sự si tình ấy của người sẽ hại chết Nhược Lan. Thái hậu, Hoàng hậu đã biết chuyện này rồi, giờ Hoàng hậu không thèm nhìn con nữa. Trước kia, Hoàng hậu đối với con tốt như thế… Ngay Hoàng hậu còn như vậy những phi tần khác sẽ thế nào? Con không muốn, cũng không có khả năng đối mặt với những chuyện ấy. Thái hậu, người có thể giúp con khuyên giải Hoàng thượng không? Giờ Hoàng thượng tự ý quyết định, hoàn toàn không còn nghe con nói nữa.”
Thái hậu thở dài thườn thượt, “Oan nghiệt…” Người lật tay vuốt vuốt tóc Tưởng Nhược Nam, ánh mắt đầy sự thương xót: “Con yên tâm, nếu con không muốn, ai gia sẽ không để ai ép con cả, cho dù là Hoàng thượng cũng không được. Con hãy yên tâm về đi, chuyện này cứ giao cho ai gia.”
Tưởng Nhược Nam vui mừng rơi nước mắt, dập đầu trước Thái hậu: “Đa tạ Thái hậu.”
Khi nàng quay về tới quán trọ, trời đã gần tối. Vừa vào phòng nàng đã thấy hai đứa trẻ đang chơi đùa cùng Cận Thiệu Khang.
Cận Thiệu Khang mặc thường phục, rõ ràng là đã về nhà thay đồ rồi mới tới. Hắn ngồi quay lưng lại phía nàng, không biết đang nói gì với bọn trẻ mà khiến chúng cười rất vui.
Nghe thấy tiếng động, cả ba người đều quay lại nhìn nàng cười, cùng lúm đồng tiền ấy, cùng khuôn mặt cười ấy, khiến Tưởng Nhược Nam đang rối bời cũng thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.