Thế Gia Danh Môn

Chương 171:




Lưu Tử Đồng húng hắng ho khẽ một tiếng, rồi nói tiếp: “Sau khi hết thời hạn cấm túc, Từ gia bắt đầu lo chuyện hôn sự cho cô ta. Nhưng trước kia cô ta để lộ bao nhiêu tật xấu ra ngoài, danh tiếng ảnh hưởng, khiến một vài gia đình thế gia danh môn không thích, nhưng vì phụ thân cô ta là Thượng thư, tỷ tỷ là sủng phi, nên việc hôn sự cũng không gặp nhiều khó khăn lắm. Đối phương là thế tử của Tấn Dương Hầu gia.Vị thế tử này từ nhỏ đã rất sủng ái một thông phòng, mà thông phòng này đã sinh con trai trước khi chính thất về nên rất nhiều gia đình thế gia đại tộc không muốn gả con gái cho hắn, hôn sự của vị thế tử đó bị kéo dài mãi. Từ gia thấy môn đăng hộ đối, con gái mình cũng chẳng phải dễ dàng gả đi, nên mới gả Từ Uyển Thanh vào Tấn Dương Hầu phủ.”
Tưởng Nhược Nam mở to mắt, “Với tính cách của Từ Uyển Thanh, làm sao cô ta chịu được nỗi ấm ức ấy?”
Hai mắt Lưu Tử Đồng sáng rực, che miệng cười: “Đúng thế, Từ Uyển Thanh vừa về Tấn Dương Hầu phủ đã đuổi thông phòng kia đi, nhưng thế tử không chịu, nên sau tân hôn ba ngày hai người bọn họ bắt đầu cãi nhau. Một tháng sau, thế tử đưa thông phòng đó lên làm thiếp. Mười ngày thì có tám ngày ở chỗ nàng thông phòng kia, Từ Uyển Thanh tức giận về nhà khóc lóc, sau đó có lẽ Thượng thư đã tìm tới Tấn Dương Hầu, nên thế tử mới dịu xuống, có điều hai người bọn họ vẫn không hòa hợp.”
Tưởng Nhược Nam có thể tưởng tượng, tính cách Từ Uyển Thanh hung hăng hiếu thắng, thế tử đó lại để thông phòng sinh con trước khi chính thất về. Có thể thấy thế tử được nuông chiều từ bé. Hai người này mà ở với nhau thì chẳng khác gì sao chổi quét qua trái đất.
“Thế đã là gì, quan trọng hơn, Từ Uyển Thanh về Tấn Dương Hầu phủ đã năm năm rồi mà vẫn không thấy có tin vui. Từng mang thai một lần, nhưng vì cãi nhau với thế tử nên bị sảy, sau này mãi chẳng thấy mang thai lại. Còn tiểu thiếp kia thì ba năm sinh hai đứa, một trai một gái nữa. Giờ Từ Uyển Thanh có phải chịu ấm ức ở Tấn Dương Hầu phủ, Thượng thư đại nhân cũng không tiện ra mặt. Không chừng Thượng thư đại nhân còn khuyên con gái phải nhẫn nhịn, ai bảo cô ta ‘xấu bụng’.”
Vì chuyện trước kia mà Lưu Tử Đồng hoàn toàn không có chút ấn tượng tốt đẹp nào về Từ Uyển Thanh. Vì vậy, khi kể chuyện của cô ta vẻ mặt Lưu Tử Đồng hào hứng vui vẻ. Tưởng Nhược Nam cũng chẳng thể vờ vịt thương xót, mặc dù nàng luôn nhắc nhở mình rằng, không nên vui sướng trên nỗi đau khỗ của người khác, nhưng vẫn không thể khống chế được cái miệng cong lên cười.
Thôi được, nàng thừa nhận, nàng nhỏ mọn, nàng thực sự không thể nào cảm thông nổi với cảnh ngộ mà Từ Uyển Thanh đang gặp phải.
Nói về Từ Uyển Thanh một hồi, Tưởng Nhược Nam hỏi Lưu Tử Đồng và chuyện của Cận Yên Nhiên.
Nhắc đến Cận Yên Nhiên, sắc mặt Lưu Tử Đồng sẫm lại.
“Mấy năm nay cuộc sống của Yên Nhiên không suôn sẻ, mỗi lần gặp ta đều khóc.” Lưu Tử Đồng thở dài.
Tưởng Nhược Nam chau mày: “Tại sao lại thế?”
Lưu Tử Đồng lắc đầu: “Nàng ấy đơn thuần quá, tin nhầm người. Kết quả trong phủ xảy ra chuyện, Ninh Vương cho rằng nàng ấy không thể xử lý được việc trong phủ nên giao quyền quản gia lại cho một trắc phi. Mà trắc phi đó ngoài mặt thì tỏ ra vô cùng cung kính lễ phép với Yên Nhiên, cư xử chu đáo, nhưng lại lén giở trò sau lưng, có điều Yên Nhiên không nắm được sơ hở của đối phương. Nói với Ninh Vương, Ninh Vương còn bảo Yên Nhiên nhỏ mọn. Yên Nhiên ngày ngày mặt ủ mày chau, tâm trạng buồn bã, mãi mới mang thai thì lại vô duyên vô cớ bị sảy mất. Nay con của trắc phi kia đã bảy tám tuổi rồi, thông minh lanh lợi, rất được Ninh Vương yêu quý, nghe nói nếu Yên Nhiên còn không sinh được đích tử thì Ninh Vương sẽ lập con của trắc phi kia làm thế tử.”
Tưởng Nhược Nam thấy lo lắng trong lòng: “Vậy mẫu thân và huynh trưởng của Yên Nhiên lại ngồi yên không làm gì sao?” Thái phu nhân và Hầu gia đều yêu thương Yên Nhiên như thế cơ mà.
“Con gái đã xuất giá, mọi việc phải dựa vào bản thân trước, mẫu thân và huynh trưởng đâu thể ngày ngày ở bên nàng ấy. Mà trắc phi kia rất cao tay, giỏi vờ vịt, Yên Nhiên không nắm được thóp của đối phương, họ có thể có cách gì chứ? Không thể cứ tham gia vào việc nhà của Ninh Vương mãi.”
Tưởng Nhược Nam thở dài, tâm trạng vui vẻ trước đó của cả hai bỗng dưng vì chuyện Yên Nhiên mà đều tan biến.
Hai người lẳng lặng đi dạo trong hoa viên.
Đi tới gần một đình hóng mát, cách đó không xa, đột nhiên nghe thấy có người nhắc tới Tưởng Nhược Nam.
“Tưởng Nhược Lan đó, trở mình một cái biến thành nghĩa nữ của Thái hậu, thật đúng là tốt số.”
Người khác hừ một tiếng, “Tốt số thì sao? Một người phụ nữ đã sinh con và hủy hôn, trừ phi An Viễn hầu chịu vì hai đứa con mà đón nàng ta về lần nữa, nếu không ai dám lấy loại phụ nữ ấy? Phu nhân tưởng đàn ông trong kinh thành đều là tên ngốc hết chắc, hoàng hoa quế nữ đầy thành không lấy lại lấy loại phụ nữ đã hủy hôn? Chẳng qua chỉ là nghĩa nữ, có gì ghê gớm đâu?”
Giọng nói này rất hống hách, đầy sự khinh miệt, rõ ràng là giọng của Từ Uyển Thanh. Hai người ngẩng đầu nhìn, thấy trong đền hóng mát ở phía trước, Từ Uyển Thanh và ba vị phu nhân trẻ tuổi đang ngồi nói chuyện phiếm.
Tưởng Nhược Nam thầm cười nhạt trong lòng, Từ Uyển Thanh này, vẫn chẳng chịu tiến bộ gì cả.
Lưu Tử Đồng nghe thấy giọng Từ Uyển Thanh, mặt biến sắc, định đi tới nói lý lẽ, nhưng Tưởng Nhược Nam đã giơ tay ra ngăn lại.
Vì họ đứng sau khóm hoa sau lưng những người đó, nên tạm thời chưa bị phát hiện.
Một người khác nói: “Vương phu nhân, phu nhân nói nhỏ thôi, để người khác nghe thấy không hay đâu.”
Từ Uyển Thanh lắc quạt, “Ta sợ gì chứ? Những điều ta nói đều là sự thật, nghe thấy thì có thể làm gì ta?”
“Nhưng nghe nói An Viễn Hầu năm năm nay vẫn chưa chịu lấy vợ, không chừng là vì còn nhớ tới Tưởng phu nhân.”
Từ Uyển Thanh đặt chiếc quạt trong tay xuống, giọng nói vừa sắc vừa đanh: “An Viễn Hầu đó sức khỏe không tốt nên mới không lấy vợ, phu nhân tưởng hắn còn chờ Tưởng Nhược Lan ư? Trên thế gian này làm gì có người đàn ông nào si tình như thế?”
Nghe Từ Uyển Thanh nói vậy, hai phu nhân trong số ấy đứng dậy lấy cớ rời đi, đi về phía Tưởng Nhược Nam. Tưởng Nhược Nam vì muốn tránh hai bên gặp nhau lại gượng gạo, nên kéo Lưu Tử Đồng nấp sau giả thạch.
Hai vị phu nhân đó đi ngang qua nàng, vừa đi vừa nói.
“Phu nhân nói với cô ta những chuyện ấy làm gì, phu nhân có phải không biết tâm bệnh của cô ta đâu. Cô ta ghét nhất là thấy phu thê người khác hòa hợp, chỉ muốn tất cả mọi người đều giống cô ta thôi.”
“Ai biết là cô ta lại phản ứng dữ dội như thế? Sau này vẫn nên tránh xa cô ta ra một chút, người này ăn nói không biết chừng mực, để người khác nghe thấy lại tưởng ta đã nói gì không hay. Ngộ nhỡ Thái hậu trách tội thì thật là oan uổng cho ta quá. Ta không giống cô ta có cha làm thượng thư, tỷ tỷ là quý phi.”
“Cũng phải.”
Hai người đó càng đi càng xa.
Trong đình, Từ Uyển Thanh lại kéo một vị phu nhân khác tới để nói chuyện, đương nhiên toàn những lời khó nghe. Tưởng Nhược Nam trải qua năm năm rèn giũa, nên tính cách không còn dễ xúc động như trước nữa, chẳng thèm quan tâm tới Từ Uyển Thanh. Dù sao cuộc sống của nàng cũng chẳng vì cô ta mà bị ảnh hưởng. Nhưng Lưu Tử Đồng đứng bên cạnh thì không nhịn được, hất tay Tưởng Nhược Nam ra, xông thẳng vào đình.
“Từ Uyển Thanh, cô ở đây ăn nói hàm hồ gì thế? Thật quá đáng!”
Từ Uyển Thanh liếc nhìn Lưu Tử Đồng một cái, rồi lắc quạt cười nhạt: “Lưu Tử Đồng, cô đang nói ta sao? Sao nào, thấy người khác được phong làm công chúa, cô đã vội chạy tới ôm chân người ta nịnh nọt rồi à?”
Lưu Tử Đồng tức tới đỏ bừng cả mặt, chỉ vào cô ta mà không thốt nổi nên lời.
Đầu tiên nghe Từ Uyển Thanh nói mình, Tưởng Nhược Nam không để ý lắm, dù sao cô ta cũng là người như thế, so đo với cô ta thì có nghĩa lý gì? Chó cắn mình một miếng, lẽ nào mình cũng phải cắn trả nó ư?
Nhưng giờ thấy Lưu Tử Đồng vì mình mà bị cô ta sỉ nhục, thì nàng không thể nào nhẫn nhịn được nữa.
Tưởng Nhược Nam cười nhạt một tiếng, rồi bước tới.
Từ Uyển Thanh thấy nàng đi đến thì ngẩng đầu, nhìn nàng đầy khiêu khích, ánh mắt tràn ngập hận thù. Nếu năm xưa không phải chính nàng hại cô ta bị cấm túc thì bản thân cô ta sẽ không tới mức phải gả vào Hầu phủ, chịu bao nhiêu khổ cực như vậy.
Tưởng Nhược Nam đi tới trước mặt Từ Uyển Thanh rồi dừng lại, nhìn cô ta từ đầu đến chân, sau đó cười nói: “Sắc mặt Vương phu nhân hơi vàng, mắt thâm, môi nhợt, xem ra phu nhân đã từng bị sảy thai?”
Từ Uyển Thanh bị nàng nhắc tới chuyện đau lòng, sắc mặt lập tức trắng nhợt, cô ta đứng dậy trừng mắt nhìn Tưởng Nhược Nam, nghiên răng nói: “Liên quan gì tới ngươi?”
Tưởng Nhược Nam phớt lờ sự tức giận của cô ta, tiếp tục cười nói: “Sau khi bị sảy thai, phu nhân không nghỉ ngơi tĩnh dưỡng đủ, để lại di chứng, mãi sau này cũng không mang thai lại được, có lẽ đã từng tới danh y chữa nhưng không có tác dụng, đúng không?”
Sắc mặt Từ Uyển Thanh càng trắng hơn, nhìn nàng chằm chằm, nhưng không nói được câu nào, bởi vì Tưởng Nhược Nam đã nói đúng.
Lưu Tử Đồng đứng bên đảo mắt, sau đó tươi cười nói tiếp: “Nhắc tới chuyện này, ta thấy cảm kích phu nhân từ tận đáy lòng. Năm đó chính phu nhân đã chữa khỏi bệnh cho ta, có lẽ do được phu nhân chữa trị điều dưỡng đúng cách, nên sau khi ta thành thân mới…” Nói tới đây, Lưu Tử Đồng lại quay đầu nhìn Từ Uyển Thanh, cười đắc ý nói: “Sau này khi thành thân, ta liên tiếp sinh con trai, chỉ trong một thời gian ngắn, đã sinh được ba đứa, đứa nào cũng mập mạp trắng trẻo, khỏe mạnh đáng yêu, ta nghĩ chắc chắn công lao của phu nhân không ít.”
Từ Uyển Thanh lòng thoáng xao động, ánh mắt có biến đổi, sắc mặt lúc tái lúc trắng.
Tưởng Nhược Nam điềm đạm cười: “Nếu biết cách điều dưỡng chăm sóc tốt cho cơ thể thì đương nhiên sẽ dễ thụ thai. Trong thời gian điều dưỡng có rất nhiều việc phải chú ý, chỉ cần không tận tâm tận sức, lơ là một chút, sẽ ảnh hưởng tới kết quả.”
Nói xong, nàng nhìn Từ Uyển Thanh một cái, không nói thêm gì nữa, quay người bỏ đi. Lưu Tử Đồng nhìn Từ Uyển Thanh nhướng mày, sau đó cũng đi theo nàng. Hai người ra khỏi đình hóng mát, không quay lại nhìn Từ Uyển Thanh lần nào nữa.
Từ Uyển Thanh nhìn theo bóng Tưởng Nhược Nam, vẻ mặt cô ta vô cùng khó coi. Vị phu nhân đứng bên đi lại gần, nói với cô ta: “Vương phu nhân, y thuật của Tưởng phu nhân rất cao, đến bệnh đậu mùa còn chữa khỏi, nhất định sẽ chữa khỏi được bệnh cho phu nhân. Phu nhân hãy có lời với Tưởng phu nhân đi, để phu nhân ấy xem giúp cho. Không chừng lại có tác dụng. Phu nhân xem, ngay bản thân Tưởng phu nhân cũng sinh được hai thằng bé đáng yêu khỏe mạnh, Triệu phu nhân nhờ được Tưởng phu nhân chữa trị mà cũng đã sinh con trai rồi, chắc chắn Tưởng phu nhân có bí quyết riêng.”
Từ Uyển Thanh sao có thể không nghĩ ra điều đó, nhưng bảo cô ta phải đi cầu xin Tưởng Nhược Nam ư?
Cô ta nghiến răng nghiến lợi đáp: “Ta không đi cầu xin cô ta, danh y nhiều như vậy, lẽ nào không có cô ta thì ta không mang thai được chắc?”
Vị phu nhân đó lắc lắc đầu, không muốn nói chuyện với Từ Uyển Thanh nữa, bèn kiếm cớ bỏ đi.
Từ Uyển Thanh cô độc ngồi trong đình hóng mát, nghĩ đến chuyện đau lòng đã xảy ra với mình, nước mắt lã chã rơi.
Tưởng Nhược Nam và Lưu Tử Đồng sau khi ra khỏi đình, gặp ngay một cung nữ đang đi tới. Cung nữ sau khi hành lễ với hai người, bèn nói với Tưởng Nhược Nam: “Hoàng hậu mời phu nhân qua gặp người.”
Lưu Tử Đồng nghe thấy, bèn cười nói với Tưởng Nhược Nam: “Phu nhân đi đi, ta cũng đi tìm Yên Nhiên nói chuyện.” Nói xong quay người rời đi.
Tưởng Nhược Nam đi theo cung nữ đó vào đình hóng mát.
Trong đình, Tưởng Nhược Nam thấy Hoàng hậu ngồi một mình ở đó, xem ra vì muốn gặp nàng mà đã cho những người khác lui ra cả.
Tưởng Nhược Nam bước vào, hành lễ với Hoàng hậu.
Hoàng hậu điềm đạm nói: “Bình thân.” Rồi chỉ vào vị trí đối diện với mình. “Ngồi đi.”
Tưởng Nhược Nam ngồi xuống.
Hoàng hậu nhìn nàng cười: “Trường Lạc vẫn nhắc tới ngươi mãi, nếu nó biết ngươi trở thành cô cô của nó, nhất định là sẽ rất vui.” Giọng điệu bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên.
Tưởng Nhược Nam biết, Hoàng hậu đã không còn băn khoăn về chuyện kia nữa. Nàng trở thành nghĩa nữ của Thái hậu, không còn có gì uy hiếp tới Hoàng hậu. Cuộc sống sau này còn dài, mà Hoàng hậu còn phải dùng tới nàng nhiều, nên nàng tin Hoàng hậu sẽ không giữ chuyện này trong lòng.
Có lẽ, giữa nàng và Hoàng hậu sẽ không thể quay lại mối quan hệ như trước kia, nhưng ít nhất, nàng cũng sẽ bớt được một kẻ địch lớn mạnh.
“Dân phụ cũng rất nhớ tiểu Công chúa, giờ tiểu Công chúa chắc là lớn lắm rồi.”
“Ừm, càng lớn càng giống Hoàng thượng.”
“Công chúa từ nhỏ đã là một tiểu mỹ nhân.”
Hai người im lặng một hồi, lát sau, Hoàng hậu nói tiếp: “Sau này hãy thường xuyên tới Khôn Ninh cung chơi, từ sau ngươi đi bổn cung béo lên không ít.”
Tưởng Nhược Nam cười, đáp: “Có Nhược Lan ở đây, nhất định Hoàng hậu sẽ lại xinh đẹp, nhỏ nhắn yêu kiều.”
Ra khỏi chỗ Hoàng hậu, lại thấy Cận Yên Nhiên đang đứng bên ngoài, nhìn một khóm hoa mà ngẩn ngơ, Lưu Tử Đồng không có ở bên cạnh nàng ta. Nghe tiếng động, nàng ta quay người lại nhìn thấy nàng, rõ ràng, nàng ta cố ý đứng ở đây để đợi nàng.
Tưởng Nhược Nam mỉm cười, đi về phía Cận Yên Nhiên.
“Lâu rồi không gặp, Yên Nhiên.”
Cận Yên Nhiên nhìn nàng, ánh mắt phức tạp, một lát sau, mới khẽ gọi một tiếng: “Tẩu tẩu.”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu, “Ta đã không còn là tẩu tẩu của muội nữa.”
Cận Yên Nhiên đáp: “Trong lòng ca ca, tẩu mãi mãi là thê tử của huynh ấy, vì vậy đối với Yên Nhiên, tẩu tẩu mãi mãi là tẩu tẩu.”
Tưởng Nhược Nam nhất thời không biết nói gì, chầm chậm đi về phía trước, Cận Yên Nhiên đi bên cạnh nàng.
“Tẩu tẩu, trước kia muội vẫn luôn trách tẩu vì đã khiến ca ca phải chịu rất nhiều khổ sở, nhưng Tử Đồng nói đúng, tẩu cũng đã chịu khổ không ít vì Cận gia. Cận gia không có tư cách trách móc tẩu.”
Tưởng Nhược Nam cười: “Đều đã qua rồi.”
“Nghe nói muội đã được làm cô cô rồi, đáng tiếc còn chưa gặp hai đứa trẻ.”
“Sau này còn nhiều cơ hội mà, bọn trẻ rất đáng yêu.”
Nhắc đến trẻ con, Tưởng Nhược Nam cầm tay Cận Yên Nhiên, cẩn thận bắt mạch cho nàng ta, thấy nàng ta can khí[1] ứ trệ, rõ ràng là do tinh thần u uất lâu ngày mà thành.
[1] Đông y gọi các thứ bệnh đau buồn trong lòng là can khí.
Mà tinh thần u uất thì rất khó có thai.
Tưởng Nhược Nam nhìn Cận Yên Nhiên khẽ nói: “Yên Nhiên, chuyện gì cũng nên nghĩ thoáng ra một chút, hãy thả lỏng lòng ra.”
Cận Yên Nhiên tròng mắt đỏ hoe, nước mắt cứ thế lăn dài, “Tẩu tẩu, trong lòng muội rất khổ.”
Cận Yên Nhiên bỗng phát hiện, trên thế giới này, người có thể khiến nàng ta hoàn toàn thả lỏng tâm trạng, không phải là mẫu thân, không phải ca ca, mà chính là người phụ nữ trước mặt, là người phụ nữ không hề do dự khi đứng ra bảo vệ nàng ta này.
Tưởng Nhược Nam thấy bộ dạng đau khổ của nàng ta thì rất đau lòng, đây đâu còn là người thiếu nữ ngây thơ trong sáng xưa kia nữa?
Nàng cầm tay Cận Yên Nhiên, “Đừng khóc nữa, ở đây đông người, để người ta nhìn thấy lại cười cho. Yên Nhiên, trong lòng có khổ sở nào cũng không được để lộ ra ngoài, để người khác biết được, họ chỉ xem thường muội thôi chứ chẳng có tác dụng gì khác.”
Cận Yên Nhiên lúc này mới lau nước mắt.
“Tẩu tẩu, giờ muội mới biết, trên thế gian này quả thật có loại phụ nữ giả tạo nguy hiểm như thế. Vương gia chỉ tin cô ta, không tin muội. Cho dù muội nói gì với Vương gia, Vương gia đều cho rằng muội là người nhỏ nhen. Giờ muội mới biết, năm đó khi tẩu tẩu bị Vu Thu Nguyệt hãm hại, tẩu tẩu cảm thấy thế nào. Khi ấy, muội ngây ngốc đứng về phía Vu Thu Nguyệt, giúp đỡ cô ta, trong lòng tẩu nhất định là rất khó chịu, rất buồn khổ. Tẩu tẩu, muội xin lỗi.”
Tưởng Nhược Nam vỗ vỗ vào tay Yên Nhiên: “Đều qua cả rồi, ta không còn để ý tới chuyện đó nữa.”
Cận Yên Nhiên không hiểu: “Tẩu tẩu, khi ấy, sao tẩu có thể kiên cường mà đối mặt với tất cả? Cho dù người nhà Cận gia không tin tẩu, tẩu cũng không tức giận mà còn phản kích lại được nữa. Tẩu tẩu, muội không làm được như tẩu, khi Vương gia không tin muội, muội chỉ muốn chết.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.