Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1301: Huyết Hoàng sư




Huyết Hoàng sư.
"Chỉ một con kiến nhỏ mà cũng dám giương nanh múa vuốt trước mặt ta à, chỉ là giun dế mà thôi!" Huyết Hoàng sư dùng giọng điệu tàn nhẫn cùng xem thường nói, tiếp đó là một bàn chân vỗ mạnh tới.
Nếu so sánh với Thiên Giác nghĩ thì nó vô cùng khổng lồ, thân thể trăm trượng tựa như là một ngọn ma sơn đỏ đậm như máu, bờm dài xõa tung tựa như những dòng thác buông rủ xuống.
Đầu lâu khổng lồ, cặp mắt như trăng máu, hàm răng sắc bén bóng loáng đầy dữ tợn, móng vuốt hạ xuống là tiếng gió mạnh gào thét, tiếng nổ đầy thê thảm vang đùng đùng.
"Con hung thú hoang dã kia, hãy nạp mạng đi, dám hại huynh trưởng của ta thì chắc chắn sẽ không được yên đâu, sẽ không chết không thôi!" Kiến nhỏ màu vàng hét lớn, huyết lệ chảy khắp gương mặt.
Từ lúc nó vừa lọt lòng thì đã chưa từng nhìn thấy được người thân của mình, chỉ từng nghe nói qua bản thân có mấy vị huynh trưởng cùng tỷ muội, thế nhưng họ đều đã chết trận, ngã xuống trong chiến trường tận thế kia.
Con sư tử màu máu trước mắt này có khả năng chính là thủ phạm, vậy nó không giận ư? Cơn tức giận lấp đầy cõi lòng, rất muốn thét thật dài để phát tiết mọi uất ức trong lòng.
Trên thực tế, ngay trong chốc lát ngắn ngủi này thì cả hai đã liều mạng với nhau mấy chục đòn đại thần thông, tất cả đều như ánh lửa nổ tung khiến nơi đây sáng rực.
"Ầm!"
Móng vuốt màu máu hạ xuống, khủng khiếp vô biên, lớp lông dài và đỏ tung bay theo gió trông vô cùng khiếp người, móng vuốt sư tử đầy sắc bén ấy vồ nát cả trời cao!
Boong!
Thời khắc này, ánh vàng bạo phát, Thiên Giác nghĩ tuy rằng bé nhỏ thế nhưng sức lực ẩn chứa trong một quyền lại đáng sợ không thôi, tựa như là núi lửa phun trào, lại tựa như dịch thể vàng óng tung tóe.
Nơi đây, tia lửa khắp nơi, cơn bão táp của thần lực tựa như là biển dung nham đang chập trùng, bao la vô tận, ngay cả trời cao bên trên cũng nổ nát theo.
Hai sinh linh đều rung lên bần bật và lần lượt thối lui về sau.
Kiến nhỏ màu vàng nổi giận, nó vận dụng tới tận mười hai thành công lực mà lại không thể gây chút sát thương nào cho đối phương, lại không cách nào đánh nổi với con Sư Tử vương khổng lồ kia
Nó biết, bản thân mình vẫn đang ở tuổi vị thành niên, có rất nhiều thủ đoạn vẫn không cách nào triển khai được, sức lực không thể nào áp chế được đối phương.
Nhưng, Huyết Hoàng sư thì lại không cho là như vậy, trong mắt của nó thì con vật nhỏ kia chỉ to chừng hạt đậu, nếu như không nhìn kỹ thì rất có khả năng sẽ bỏ qua nhưng hiện giờ lại có thể liều mạng với mình.
Nếu như con Thiên Giác nghĩ này trưởng thành thì sẽ tới mức nào chứ, chẳng phải có thể áp chế nó toàn diện, trong lòng Huyết Hoàng sư chợt rùng mình một cái, quyết định không thể lưu lại chút hậu hoạn nào, phải diệt sạch.
"Con kiến nhỏ, ngươi có tí ti vậy mà cũng xứng giao thủ với ta? Tên huynh trưởng của ngươi năm xưa còn mạnh hơn ngươi lúc này nhiều, thế nhưng đều đã chết trên chiến trường, hài cốt cũng chẳng còn, là bị ta nuốt sạch, hương vị thật là ngon, máu huyết ẩn chứa lực mạnh nhất của bộ tộc các ngươi đúng là thứ thuốc đại bổ tốt nhất trên thế gian này!"
Huyết Hoàng sư hí hửng nói, trong ánh mắt mang theo lệ khí cùng với chế nhạo, nó đang muốn hạ nhục tâm thần của Kiến nhỏ, muốn nó mất đi sự tỉnh táo.
Quả nhiên, gặp phải kích thích như vầy khiến cho thân thể của Kiến nhỏ khẽ run lên một cái, chưa từng có người thân bên cạnh nên nó vô cùng khát khao loại tình thân kia, nhưng hiện giờ lại có một tên hạ nhục ngay trước mặt nó, nói cho nó kết cục đầy thê thảm, chỉ xứng trở thành đồ ăn của huynh trưởng mình, như vậy thì sao không tức, không điên chứ.
Đặc biệt là, Thiên Giác nghĩ là một chủng tộc kiêu ngạo, tự mãn đến cỡ nào chứ, được mệnh danh là một trong những dòng máu Tiên cổ mạnh mẽ nhất, được vinh dự nhận lấy lực mạnh tới tột cùng, uy danh cái thế!
Bộ tộc như vậy, sao có thể tha thứ bỏ qua cho kẻ sỉ nhục mình chứ?
"Đồ con hoang, ngươi cho rằng mình là đời sau của huyết cầm cùng với người đọa lạc thuộc cổ tăng nhất mạch thì đủ khả năng bắt nạt được ta à, ta muốn giết ngươi!" Thiên Giác nghĩ vồ giết thẳng tới.
Thời khắc này, thân thể màu vàng nhạt của nó hơi chuyển thành màu đỏ sẫm, đương nhiên ánh vàng cũng càng tăng lên.
Đây chính là kết quả được tạo thành sau khi Thiên Giác nghĩ còn nhỏ gặp phải nguy cơ cùng với sự nổi giận kết hợp lại, một khi rơi vào cảnh điên cuồng thì thực lực của bọn chúng sẽ tăng vọt, đương nhiên sau khi thần lực được vận chuyển như vậy thì sẽ gánh lấy một vài di chứng.
"Gào!" Huyết Hoàng sư gầm khẽ, con mắt đỏ tươi tựa như ánh trăng lạnh lẽo, nó cũng đã nổi giận, xuất thân của nó có đôi chút u ám thế nhưng sự mạnh mẽ lại không thể nào nghi ngờ được.
"Con kiến thấp kém, ngươi hãy nhận lấy cái chết cho ta!" Huyết Hoàng sư quát.
Ầm!
Thiên Giác nghĩ nhào tới, trong màu đỏ đậm là ánh màu vàng càng khiến khí thế khủng khiếp của nó lan tràn mạnh hơn, cả người điên cuồng và rơi vào cảnh giới cuồng hóa!
Rầm!
Áo nghĩa sức lực cực điểm được bùng phát, trời long đất lở, quỷ khóc thần gào, nơi đây tựa như bị nổ tung, phát sinh sự hủy diệt.
Kiến nhỏ nhìn thì nhỏ nhưng chỉ một quyền liền đánh nổ vòm trời, xé rách chiến trường, những thi thể khổng lồ trên mặt đất đều bay tạt sang ngang.
Từ xa nhìn lại là một hình ảnh cực kỳ kinh người, một con kiến hai chân đứng thẳng, thi thể khắp nơi tựa như là sóng biển xô bờ dạt về bốn phương tám hướng.
Phụt!
Huyết Hoàng sư khẽ phun ra một bụm máu, lúc này nó vô cùng thất kinh, vốn con kiến này đang còn nhỏ, công lực vẫn chưa cao thâm nhưng hiện giờ tại sao lại tăng vọt như vậy chứ, có thể đối đầu được với cả nó?
Nó quấy phá tâm tư của Kiến nhỏ thế nhưng vẫn chưa hoàn toàn làm cho đối phương trở nên hỗn loạn, trái lại còn giúp tăng trưởng, đúng là thất sách mà.
"Đồ con hoang, ngươi nhận lấy cái chết đi, không cần nói là ngươi, dù là Huyết Hoàng sa đọa thật sự tới đây thì cũng không dám làm càn trước mặt bộ tộc Thiên Giác nghĩ chúng ta, kẻ dám nhục mạ ta, giết!" Kiến nhỏ hét lớn.
Thân thể của nó bắt đầu bành trướng và to hơn trước đây nhiều, ánh vàng hừng hực cùng với ánh đỏ lưu chuyển, Máu huyết ẩn chứa lực mạnh nhất cuộn trào mãnh liệt và không ngừng thiêu đốt.
"Chỉ một con kiến mà cũng dám khinh thường ta à, Huyết Hoàng cùng với Vô Úy sư tử đều là những cường giả mạnh mẽ nhất, bản thân là đời sau của bọn họ nên ta nắm giữ hai loại bảo huyết vô thượng, dám khinh thường ta, chết!" Huyết Hoàng sư gầm nhẹ, nó thu nhỏ lại thân hình chứ không còn to lớn như trước nữa, cuối cùng hóa thành một con thú cao chừng mười trượng, như vậy thì tấn công Thiên Giác nghĩ càng thuận lợi, thích hợp hơn.
Đôi bên lại có biến hóa hoàn toàn trái ngược, Thiên Giác nghĩ bé nhỏ thì hóa lớn cao chừng người bình thường, cả người lưu chuyển ánh kim loại và ngập tràn sức mạnh bùng nổ. Cùng lúc đó, ba luồng tiên khí không ngừng lưu chuyển trên thân thể nó và hóa thành một cơn lốc xoáy đầy đáng sợ, tạo nên một màn ánh sáng bảo vệ thân thể!
Xoẹt!
Cùng lúc đó, tốc độ của Thiên Giác nghĩ chợt đột ngột thay đổi, toàn lực xuất thủ, triển khai Nghĩ quyền nổi danh nhất của tộc mình, mạnh mẽ cái thế.
Ầm!
Trời long đất lở, Thiên Giác nghĩ trông thì không cao thế nhưng mỗi lần vung quyền là làm cho vùng sông núi nơi đây run rẩy theo, chập trùng theo, nên biết đây chính là chiến trường của những cường giả mạnh mẽ nhưng vẫn run rẩy như vậy.
Ngay cả hư không đã sớm tan tành kia cũng tựa như đang ở thời diệt thế vậy, đâu đâu cũng có vết nứt màu đen, khí hỗn độn từ trong các khe hở không ngừng tuôn trào ra ngoài.
Huyết Hoàng sư rít gào, nó cảm nhận được sự uy hiếp lớn lao, từng quyền không ngừng nện tới khiến trong lòng nó sinh ra sự sợ hãi, nó không cách nào chịu đựng nổi!
Dưới góc nhìn của nó, con Kiến nhỏ này đã trở thành kẻ điên, thực lực tăng rất nhiều so với lúc nãy, sức chiến đấu đã hoàn toàn vượt qua bản thân mà nó có!
Phụt!
Trong cơn bão quyền thì Huyết Hoàng sư phun ra đầy máu, móng vuốt của nó xuất hiện những vết rạn làm nó vừa sợ vừa kinh.
"Gào!"
Tiếng sư tử hống gầm vang, Huyết Hoàng sư vận dụng tới thần thông thiên phú của bản thân, sóng khí như đại dương đang rít gào không ngừng xung kích thẳng về phía Thiên Giác nghĩ.
Những gợn sóng của sóng âm này được hiển hiện bởi hình thức của năng lượng, khủng khiếp vô cùng, mênh mông vô biên, chấn động cả đất trời!
Đây tính là tiếng rít gào của Sư Tử vương, là sự trấn áp với vạn thú, là muôn dân trong cửu Thiên thập Địa đều sẽ sinh ra cảm giác kính sợ!
Đại thần thông tuyệt thế - Sư Tử hống, bắt nguồn từ đâu? Chính là do vị Vô Úy sư tử thuộc một mạch Cổ tăng khai sáng nên, hiện giờ được đời sau của nó thi triển nên tất nhiên sẽ kinh thiên động địa, không gì sánh được!
"A..."
Kiến nhỏ màu vàng hét lớn một tiếng, trong miệng không ngừng phun ra máu, ngoài ra trong cặp mắt cũng không ngừng có những vệt máu chảy ra, vô cùng thê thảm.
"Giết!" Dù sao thì Thiên Giác nghĩ cũng chẳng phải là sinh linh tầm thường, khi đối mặt với thần thông tuyệt thế như vậy thì vẫn ác liệt như cũ, cặp nắm đấm của nó lại càng đáng sợ hơn.
Ầm ầm!
Thiên nứt địa lõm, quỷ khóc thần gào, Nghĩ quyền vô địch là thần thuật cái thế thật sự, trực tiếp đánh nát trời cao, như muốn nhìn thấy được trường sinh, không gì sánh được.
Gào!
Tiếng gào của Sư Tử vương vang tận mây xanh, đánh tan từng đám mây đầy trời, nó hét thảm một tiếng, tuy rằng lực sát thương của năng lượng sóng âm kia rất kinh người thế nhưng bản thân cũng phải đánh đổi rất lớn, lúc này liền bị một quyền nện trúng khiến cho xương trán của nó suýt nữa thì rạn nứt.
Đại thần thông Sư Vương hống của Huyết Hoàng sư đã được Kiến nhỏ kiên cường đỡ được, đồng thời còn dùng một quyền tuyệt thế đánh trúng địch thủ.
Phụt!
Huyết Hoàng sư ói ra máu, chiếc bờm đỏ bừng không ngừng tung bay, tiếp đó chúng tựa như là từng cọng thép nguội lạnh dựng ngược lên.
Nó nổi giận, thân phận của nó tới cỡ nào chứ, là đời sau của Huyết Hoàng sa đọa cùng với Vô Uy sư tử, huyết thống cao quý không kém bất cứ người nào, đặc biệt lúc này lại là lúc hoàng kim nhất, nhiệt huyết nhất, ấy vậy lại bị một con kiến nhỏ tí tí còn thua cả tuổi của mình đánh cho trọng thương, chuyện này đúng là một sỉ nhục vô cùng.
"Con kiến chết tiệt kia, ngươi đã hoàn toàn chọc giận ta rồi đó, ngay cả huynh trưởng của ngươi còn bị ta ăn tươi nuốt sống thế mà ngươi lại dám làm thương tổn tới ta, để ta phải chảy máu, ngươi nên phải trả giá thật nặng cho hành động lần này!"
"Cái tên con hoang này, với thực lực như ngươi thì tuyệt đối không phải là đối thủ của huynh trưởng ta, ta phải tự tay giết chết ngươi, rửa đi sự sỉ nhục cho bộ tộc ta!" Kiến nhỏ gào thét.
"Xoẹt!"
Nắm đấm màu vàng mang theo chút ánh đỏ đậm, đó là lửa giận và cũng là sự thể hiện của vẻ điên cuồng, Thiên Giác nghĩ rơi vào cảnh điên cuồng, hình thành nên sức chiến đấu hơn hẳn thực lực vốn có của mình!
Lúc này, trong mắt cùng với miệng của Kiến nhỏ toàn là máu thế nhưng khí tức lại càng đáng sợ hơn, tinh lực cuồn cuộn tựa như là cơn lốc xoáy chọc thẳng trời cao vậy.
Ở nơi đó hình thành nên một vòng xoáy tinh lực to lớn, máu huyết ấn chứa lực mạnh nhất màu vàng chịu sự ảnh hưởng của cơn tức giận cùng với sự điên cuồng này, nó mang theo sát khí màu vàng cuộn trào trong thiên địa, khiến cho dãy núi nứt ra hàng vạn khe hở, mặt đất bao la, bầu trời rộng lớn... đều kịch liệt rung động theo!
Trong quá trình này, Thạch Hạo vẫn chẳng hề ra tay, bình tĩnh quan sát.
Vào lúc này, hắn rất coi trọng và đồng thời đồng ý để Kiến nhỏ như vậy, bởi vì biểu hiện của nó phi thường kinh người, dũng lực kinh thế, tiềm lực vô biên, tương lai tuyệt đối là một đồng bạn chiến hữu đáng giá để nương tựa.
Huyết Hoàng sư vô cùng mạnh mẽ, thậm chí có thể nói là đáng sợ tới quá đáng, là đời sau của hai chủng tộc cự hung, thần uy không cách nào phỏng đoán được.
Ít nhất, con Huyết Hoàng sư này không hề yếu hơn Hư Không vương thú, là một chí tôn trẻ tuổi không thể ngang hàng được.
Dưới tình huống như vậy, đối mặt với địch thủ như thế mà Kiến nhỏ màu vàng vẫn còn chưa thành niên lại có thể đối đầu được, như vậy đủ chứng minh tất cả rồi, chứng minh được tiềm năng của nó.
Nếu để cho Kiến nhỏ thuận lợi phát triển thì độ cao mà nó xung kích tới được rất khó mà đo lường, rất có thể nó sẽ càng vượt qua các bậc cha chú của mình cũng nên!
"Giết!" Huyết Hoàng sư tiến hành đợt công kích cuối cùng, nó cảm thấy sự nguy hiểm của Kiến nhỏ nên dùng hết khả năng để chống lại.
Mà lúc này thì Thạch Hạo cũng đã hơi yên tâm chút, cho nên bắt đầu quan tâm tới dãy núi thần thánh ở nơi xa kia, cẩn thận lắng nghe âm thanh kinh văn.
Tấm da thú màu vàng không ngừng bồng bềnh bên trên ngọn núi ấy, nó phát ra tiếng vang vù vù cùng với hàng loạt ký hiệu lan tỏa, ngâm tụng nên kinh văn mạnh nhất từ xưa tới nay.
Mà cách ngọn núi đó không xa còn có một bóng người đang đứng thẳng, tựa như cũng đang lắng nghe bộ cổ kinh này, cảm ngộ chân nghĩa của Bất Diệt.
Đó là người nào? Lúc này trong lòng Thạch Hạo chợt rung lên bần bật, người kia xuất hiện từ khi nào vậy, hắn quay đầu nhìn Kiến nhỏ chỉ trong chớp mắt mà tại sao lại xuất hiện thêm một sinh linh nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.