Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1303: Thiên hạ vô song




Người này đáng sợ tới mức nào? Nên biết, huynh trưởng cùng với tỷ tỷ của Thiên Giác nghĩ năm xưa đều được xem là những ngôi sao hi vọng, thiên phú tuyệt thế, thần dũng tuyệt luân trong thế hệ, được những bô lão khắp nơi cùng nhau bồi dưỡng thành.
Hơn nữa, bọn họ còn nắm giữ Máu huyết ẩn chứa lực mạnh nhất, võ dũng tuyệt thế, là nhân vật kiệt xuất trẻ tuổi kinh diễm nhất!
Nhưng, cũng chính là chí tôn trẻ tuổi như vậy cùng với việc là dòng dõi của Thập hung, có bản lĩnh vô song thế mà vẫn bị người đánh bại đồng thời tàn nhẫn giết chết.
Hơn nữa, tất cả đều do người này gây nên!
Người trẻ tuổi này mạnh mẽ tới mức nào? Khiến người khác sợ hãi chính là, sức chiến đấu của hắn không cách nào tưởng tượng ra được, đây là một Ma chủ vô song có thể áp chế cả đám thiên tài Tiên cổ.
"A..." Kiến nhỏ gầm lớn đầy tan nát cõi lòng, tâm can tựa như đứt thành từng khúc một, thật sự quá bi thương, lại có thể đối mặt với kẻ thù thật sự.
Ca ca của nó, tỷ tỷ của nó, rõ ràng đều chết ở trong tay kẻ này chứ không phải là Huyết Hoàng sư, nó cũng chỉ là thú cưỡi của hắn mà thôi!
Cặp mắt của Thiên Giác nghĩ bé bỏng đỏ kè, trái tim tựa như bị dao cắt, toàn bộ người thân trước giờ nó chưa gặp mặt qua đều do một người giết chết, kẻ đồ tể đang ở ngay trước mặt, nó làm sao có thể nhẫn nhịn được chứ, khóc lớn thành tiếng, tiếp đó nhào về trước hòng liều mạng.
"Bình tĩnh!" Thạch Hạo bước ra một bước tựa như là sao trời đảo ngược, chớp mắt đã tới sát bên cạnh Kiến nhỏ và ngăn đường tiến của nó, không để nó liều mạng tiến lên.
"Đừng có cản ta, ta muốn giết hắn, báo thù cho anh ta, báo thù cho chị ta, a..." Kiến nhỏ khóc lớn, huyết lệ lăn dài, cơn đau này in khắc tận xương cốt.
"Hắn đang ở trước mắt, chẳng lẽ có thể chạy được à, không nên xúc động nhất thời làm gì!" Thạch Hạo nghiêm túc khuyên nhủ.
Bởi vì, hắn sợ Kiến nhỏ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cho nên mới ngăn cản, lúc này không thể nói rằng nó không phải là đối thủ của thanh niên kia, như vậy sợ nó càng bướng bỉnh điên cuồng hơn.
Cả người của Kiến nhỏ căng cứng, ánh vàng cùng ánh đỏ quấn chặt lấy nhau, máu huyết ẩn chứa lực mạnh nhất sôi trào, sát ý cuồn cuộn, khóe mắt trợn trừng cố nén lại cơn kích động này, không có xông về phía trước.
"Thiên Giác nghĩ, ngươi nên cảm ơn hắn thì hơn, nếu không ngươi đã chết rồi." Thanh niên đứng bên trong dãy núi vàng kia bình tĩnh nói.
"Ngươi nói cái gì đó hả?" Kiến nhỏ căm tức nhìn về trước, hận tới mức phát điên, người thân đã chết thảm mà đối phương còn lạnh lùng tự cao như vậy khiến lòng nó vô cùng khó chịu.
Đây là một chàng trai tuổi trẻ tầm hai mươi mấy tuổi, một thân đạo bào màu xanh, mái tóc vàng dày và dài xuông xõa ở sau lưng tới tận cẳng chân.
Có một bộ tóc dài như vậy cũng thật sự rất hiếm, đồng thời mái tóc vàng óng này rất rực rỡ và chói mắt.
Da dẻ của hắn rất trắng, trong trắng đẹp đẽ tựa như mỡ dê vậy, gương mặt góc cạnh sắc nét tựa dao gọt, chính vì thế mà dù rằng hắn đẹp trai thế nhưng lại chẳng hề hiền lành, có một luồng khí khái anh hùng được ẩn giấu.
Đôi mắt cũng màu vàng đồng thời mang theo vết tích chữ Thập hết sức đặc thù, lúc ánh mắt nhấp nháy thì có hai tia chớp vàng óng đan dệt trong hư không, đồng thời còn mang theo âm thanh giông tố.
Việc làm người khác ngạc nhiên chính là, thanh niên này rất là bình tĩnh ôn hòa, không hề có chút nóng giận, thế nhưng một khi hơi lộ ra chút vẻ ngang tàng thì con ngươi liền khiếp người như thế.
Chỉ ánh mắt thôi mà đã sinh ra âm thanh sấm nổ, như tia chớp vút ngang đầy trời!
"Anh của ngươi, chị ngươi ngươi đều đã trưởng thành cả, độ tuổi đã đạt tới trạng thái đỉnh cao nhất, hơn xa ngươi lúc bấy giờ, thế nhưng vẫn bị chém bay đầu. Theo ngươi, nếu như ngươi tiến lên thì sẽ có kết cục ra sao, là hắn đã cứu ngươi đó." Chàng trai này bình tĩnh nói.
Chiến tích như thế đủ khiến cổ kim chấn kinh, chói mắt cực điểm!
Nên biết, dù gì cũng là con của Thiên Giác nghĩ - một trong Thập Hung, có thể bễ nghễ thiên hạ trong thế hệ cùng trang lứa, thế nhưng vẫn bị chết, đã bị chính người này giết chết!
Nhưng mà, khi hắn nói những câu này, khi nhắc tới chuyện xưa thì lại rất là tự nhiên, không hề có ý ra vẻ gì cả, nói một cách tùy ý.
Như vậy càng khiến hắn đáng sợ hơn, tới cùng là dạng người như thế nào? Ngay cả đời sau của Thiên Giác nghĩ - một trong những tộc mạnh mẽ nhất cửu Thiên thập Địa, vậy mà cũng ngang ngược tiêu diệt, làm người nghe sợ hãi!
Nếu như chuyện này truyền ra ngoài thì chắc chắn sẽ khiếp sợ khôn cùng, chàng thanh niên này thật là đáng sợ, mạnh tới mức không cách nào tưởng tượng được!
"Ta muốn chiến với ngươi một trận, nếu như tài nghệ không bằng người thì ta nguyện ý chết trận, bắt ta sống trong cơn uất ức, ta không làm được" Kiến nhỏ thét dài, khóe mắt trợn to, hai vệt máu tươi không ngừng chảy xuống, ngọn lửa vàng hừng hực ngút trời, là đang đốt cháy tiềm năng vô tận của chính mình, muốn cuồng hóa thêm bước nữa, muốn quyết chiến với người này.
Là liều mạng, dù biết không thể địch lại nhưng vẫn muốn chiến một trận thật lừng lẫy.
"Bình tĩnh, báo thù không thể vội vã nhất thời!" Thạch Hạo đứng bên cạnh dùng sức đè bả vai của nó xuống, đồng thời phóng ra hào quang màu vàng áp chế ngọn lửa sinh mệnh giúp nó.
Hắn không thể nhìn Kiến nhỏ đi chịu chết được, tiềm lực của nó vốn rất là to lớn, chỉ vì hiện giờ đang là vị thành niên mà lại chết trận thì quá đáng thương.
Hơn nữa, nếu như nó chết đi thì Thiên Giác nghĩ nhất mạch coi như hoàn toàn tuyệt hậu trên thế gian, không có huyết mạch để nối tiếp.
Nhưng, hắn cũng có thể hiểu được tâm trạng hiện tại của tiểu Thiên Giác nghĩ, mối thù giết anh, mối hận giết chị, đều do một người gây nên, mà đối phương lại đang ở đối diện, nếu như không báo thù, nếu không ra tay trừ phi là mất hết nhân tính.
"Thả ta ra, món nợ máu đang ở trước mặt thì sao ta có thể nhẫn nhịn được chứ, ta muốn báo thù!" Thiên Giác nghĩ con khóc lớn và vùng vẫy, tâm trạng kích động không thôi, huyết lệ chảy dài.
"Có chút ý nghĩa, rất trọng tình cảm." Đối diện, người thanh niên mang theo nụ cười nhạt nhìn Thạch Hạo rồi lại nhìn về phía Thiên Giác nghĩ con, bộ dáng vẫn ung dung như trước.
"Nếu như ngươi tới đây thì ta sẽ tạm thời không lấy mạng của ngươi mà sẽ dạy cho ngươi biết, Thiên Giác nghĩ tuy rằng là một trong những chủng tộc được mệnh danh là mạnh nhất, thế nhưng vẫn không phải là vô địch, đối với ta thì chẳng có chút ý nghĩa gì." Lời nói của thanh niên này rất tự nhiên.
Lời nói thì ôn hòa thế nhưng lại ẩn chứa vẻ tự tin vô cùng, còn có vẻ khinh thường không để bất kỳ đối thủ nào vào trong mắt.
Ý tứ rất rõ ràng, hắn căn bản không xem Kiến nhỏ là đối thủ, chỉ là muốn chứng minh một chuyện, bộ tộc Thiên Giác nghĩ danh chấn cổ kim cũng không cách nào địch lại hắn.
"Thả ta ra!"Kiến nhỏ gầm lên, nó cảm giác được vẻ khuất nhục, bộ tộc chúng nó kiêu ngạo biết dường nào, huy hoàng biết bao nhiêu, soi sáng cả vạn ổ.
Nhưng, hiện tại lại có người xem thường như thế, thậm chí còn sỉ nhục luôn cả bộ tộc của nó, không thể nào nhịn được nữa.
Trong đôi mắt của Thạch Hạo lưu chuyển tinh quang nhìn Thiên Giác nghĩ nhỏ rồi lại nhìn về phía đối phương, tiếp đó là buông tay, bởi vì nếu như không buông tay thì cơn tức giận trong lòng của Kiến nhỏ khó mà hạ được, chấp niệm sẽ càng sâu hơn.
Ngăn cản không bằng khai thông, không bằng cứ để nó tự mình ra tay!
Nhưng lúc này, tinh khí thần của Thạch Hạo tập trung cao độ, điều chỉnh bản thân tới trạng thái tốt nhất, bất cứ lúc nào cũng sẽ xuất kích và xuất thủ về phía chàng thanh niên kia.
Hắn chắc chắn sẽ không để Kiến nhỏ xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào cả.
"Giết!"
Kiến nhỏ hét lớn, quyền ra nhanh như chớp giật, chỉ trong nháy mắt đã triển khai quyền pháp tuyệt thế - Nghĩ quyền!
Đồng thời, sức công kích tăng vọt, mỗi một quyền đủ đánh nát núi sông, nếu không phải khu chiến trường này quá mức đặc thù, là vùng đất quyết chiến của cường giả mạnh mẽ nhất thì e rằng sớm đã bị hủy diệt rồi.
Dù vậy, núi sông cũng cộng hưởng theo, hư không nổ tung, những khe lớn màu đen mấy chục tới trăm dặm không ngừng lan tàn, chúng vắt ngang tời cao, khí hỗn độn lan tỏa.
Khi so sánh với lúc Kiến nhỏ quyết đấu với Huyết Hoàng sư thì hiện tại nó còn mạnh mẽ hơn trước cả một đoạn dài.
Thiên Giác nghĩ con không tiếc đánh đổi, tinh lực như mây mù không ngừng từ Thiên Linh cái lao ra ngoài, tiềm năng thiêu đốt, muốn quyết một trận tử chiến, đánh thẳng về phía chàng thanh niên kia.
"Chủ nhân, giết nó đi, máu huyết ẩn chứa lực mạnh nhất là cái thá gì chứ, căn bản không thể nào so sánh với huyết mạch của người được." Huyết Hoàng sư hô hào, nó vô cùng căm hận Kiến nhỏ, hi vọng có thể giết chết ngay tức khắc.
Rầm!
Trời long đất lỡ, núi nứt mây tan!
Nắm đấm của Kiến nhỏ vô cùng đáng sợ, đánh xuyên hư không và như thấy được vĩnh hằng, phảng phất không một thứ gì có thể ngăn cản được!
Ánh quyền ngập trời áp chế cả vùng thế giới này, thần lực như đại dương vô cùng đáng sợ.
Tuy nhiên, nó liên tiếp đấm ra mấy trăm quyền thế nhưng đều đánh hụt cả, không có một quyền nào chạm được vào người đối phương, mỗi lần chỉ là đánh sập hư không, xuyên thủng một bóng mờ đầy đáng sợ mà thôi.
Người thanh niên này vẫn đứng ở nơi đó, chưa hề rời khỏi phạm vi vài thước xung quanh thế nhưng lại có thể tránh đi hàng trăm quyền của Kiến nhỏ.
Việc này đáng sợ tới mức nào chứ, trong một phạm vi nhỏ như vậy mà vẫn thong dong di chuyển, không hề để nắm đấm đánh trúng bản thân, vạn pháp đầy hùng dũng lướt qua người thế nhưng không cách nào dính vào cơ thể.
"Tốc độ quá chậm, đánh trật lất!" Thanh niên tóc vàng lạnh lùng nói.
Thiên Giác nghĩ con vừa tức vừa sợ, ước ao bản thân có thể trưởng thành, thực lực quả thật không bằng được đối phương thế nhưng tuyệt không thể để kẻ thù giết anh chị mình khinh thường như vậy được.
Nó tức giận dùng hết khả năng, Nghĩ quyền ầm vang, đánh tan càn khôn, ba luồng tiên khí xoay quanh và ngưng tụ cùng với nắm đấm của nó, uy lực kinh thế.
Ầm!
Lần này, thanh niên tóc vàng không hề tránh né mà là xuất thủ, một tay liền tóm chặt lấy một quyền của nó, ngăn cản một cách tự nhiên và thong dong.
"Sức lực quá yếu!" Hắn lạnh lùng nói.
Thanh niên này vẫn đứng nơi đó, cánh tay phải nhấc lên, năm ngón tay nắm chặt lấy nắm đấm đang tỏa ra ánh vàng óng của Thiên Giác nghĩ, tựa như là một chiếc kìm kẹp chặt, dù cho Kiến nhỏ có giãy giụa ra sao cũng không cách nào đẩy mạnh về trước được.
"Ngươi là ai?!" Thiên Giác nghĩ con nghiến răng nói.
"Hạc Vô Song." Chàng trai tóc vàng không hề giấu giếm mà nói thẳng ra tên họ mình.
"Con kiến nhỏ, thu lại sự kiêu ngạo và tự tôn của mình đi, ở trước mặt cái tên này thì đám trẻ tuổi một giới các ngươi cũng chỉ là cặn bã mà thôi, cơ bản không cách nào sánh được!" Xa xa, Huyết Hoàng sư hét lớn nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.