Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1306: Trời khóc




"Giết!"
Thạch Hạo tăng tốc, thân thể phát sáng bắt đầu cháy rừng rực, cả người tựa như là chiếc lò lửa lớn, ánh lửa cuộn trào bao phủ cả đất trời.
Thời khắc này, hắn không hề sợ hãi và cũng mặc kệ tất cả, toàn bộ tiềm năng được phóng thích, dốc hết sức đánh một trận, hoặc sống hoặc chết.
Đây không chỉ là cuộc chiến tranh đoạt kinh văn mà còn là một cuộc chiến vận mệnh, là cuộc đấu võ sinh tử giữa hai nhân vật thủ lĩnh trẻ tuổi cao cấp nhất của hai thế giới, đại biểu cho hai giới!
Ầm!
Trời rạn đất nứt, tiếng vang chói tai, toàn bộ thế giới tựa như muốn nổ tung.
Toàn thân Thạch Hạo vờn quanh vô số tia chớp đầy lấp lánh, ánh lửa ngập trời, hắn lao nhanh về trước, mỗi bước hạ xuống thì ngọn núi phía dưới cũng cộng hưởng, run rẩy theo.
Hiện tại, hắn đại biểu cho cả một giới này ra trận, khiến cho vùng thế giới đã bị đánh phá tới mức tàn tạ này như xúc động theo mà vang lên hòa nhịp với hắn, khí Đại Đạo đan dệt vờn quanh.
"Có là gì đâu, cao thủ vực ta nhiều như mây, quét ngang thiên hạ, mặc cho ngươi có vô vàn thần thông thì đều bị ngăn chặn cả, ta sẽ dốc hết sức tiêu diệt ngươi!" Hạc Vô Song mở lời.
Hắn rất đáng sợ, thân thể bốc lên từng làn khói xám, đó không phải là tiên khí mà là khí tức đặc biệt của thế giới một bờ khác!
Hắn đã hoàn toàn vận dụng sức mạnh của chính mình, lời nói rất là tự phụ, khinh thường tất cả mọi người ở thế giới này, dù cho Thạch Hạo có mạnh mẽ là thế thì hắn cũng sẽ trấn áp!
"Ầm!'
Bên trong khói xám là sự chuyển động của Hạc Vô Song, mỗi bước hạ xuống tựa như Bất Hủ giả đang đi tuần tra, áp chế vạn vật, trấn áp quy tắc đại đạo của thế giới này, đáng sợ vô biên.
Thiên địa rung động theo từng nhịp bước của hắn, và cũng là không cách nào chịu nổi luồng khói xám cùng với sức mạnh dị vực đầy đáng sợ kia.
Hắn tựa như là đứa con trai của một vị Bất Hủ, khí thế như muốn nuốt cả núi sông, ngông cuồng chấn thế!
Ầm!
Hạc Vô Song chủ động xuất kích chứ không còn ôn nhu nhẹ nhàng như lần giao thủ vừa nãy nữa, mái tóc vàng đầy đầu múa tung, mỗi một sợi đều cắt đứt hư không.
Ma chủ!
Đây là một luồng uy thế không cách nào so bì được, tựa như là Ma chủ chư thiên, không một ai có thể cản trở, không một ai có thể phòng bị, hắn muốn đánh xuyên tất cả!
"Ầm!"
Hai người dùng toàn lực xuất thủ, mặt đất lún sụp, bụi mù ngập trời, mấy tảng đá nặng tới vài trăm vạn cân đều nát thành vô số mảnh và xuyên thủng cả tầng mây, cảnh tượng khủng khiếp vô biên.
Ngay cả lớp đất sâu bên dưới cũng không ngừng vỡ nát.
Là cuộc chiến Vương giả chân chính!
Hai người va chạm vào nhau, trời long đất lở, xung quanh là tiếng rống khóc của quỷ thần, hàng loạt dị tượng đều xuất hiện, nơi đây khủng khiếp vô cùng.
Vòm trời bị đánh thủng, mặt đất sụp sâu.
Tiên khí cùng với khói xám ngập tràn khắp nơi, không ngừng cuộn trào mãnh liệt và xung kích lẫn nhau, tàn phá toàn bộ.
Răng rắc!
Trong hư không xẹt qua một tia chớp màu đen, tiếp đó là cơn mưa máu tầm tã trút xuống.
Kiến nhỏ màu vàng đã hơi chút tỉnh táo lại chợt ngẩn ra, Huyết Hoàng sư càn rỡ kinh ngạc tới ngây người.
Không phải là dị tượng mà là cảnh tượng thật sự, đang phát sinh việc Trời khóc, mưa máu tuôn rơi.
Thạch Hạo chấn kinh, trước kia hắn cũng từng thấy qua thiên địa phun đầy máu tươi, thế nhưng đó cũng chỉ là dị tượng chứ không phải là sự thật, nhưng hôm nay hắn lại tự thân trải qua.
Thế giới này đang khóc, đang chảy máu!
Đây là cuộc chiến đạo vận của đất trời ư? Ảnh hưởng tới tương lai của hai giới? Thạch Hạo nghi ngờ và đồng thời cũng run sợ.
"Hai người này lần lượt là một trong những hạt giống cao thủ nòng cốt của hai thế giới, nhất định là kẻ thù không đội trời chung, hiện giờ lại gặp nhau ở thời không hỗn loạn này nên đã ảnh hưởng tới thứ gì đó trong cõi u minh!" Huyết Hoàng sư run sợ đồng thời rùng mình một cái, tiếp đó là tránh né sự truy sát đầy điên cuồng của Kiến nhỏ.
Vào đúng lúc này thì Thạch Hạo dấy lên một sự bi thương, bị một loại tâm tình nào đó cảm hóa, thiên địa đang khóc, đang chảy máu làm cho trong lòng hắn chợt ngột ngạt, mơ hồ có chút đau đớn, là gì vậy?
Tiếp đó thì hắn liền hiểu, ở cuối chân trời chợt hiện lên từng gương mặt một, đầy to lớn và đang dõi mắt nhìn hắn.
Những gương mặt này có nam có nữ, có già có trẻ, tất cả đều mang theo huyết lệ.
Đó là những tiên dân đã chết trận, là những anh linh đã bị chém giết trong trận chiến cuối cùng kia, họ đã từng bất khuất, dùng sinh mệnh để chiến đấu đến cùng, kết quả là chết trận, nằm xuống bãi chiến trường này.
"Chúng ta đã thất bại, không bảo vệ được non sông, tất cả mọi người đều đã chết trận, chúng ta thẹn với người thân tràn ngập hi vọng đang ở nhà, không thể thủ vững ranh giới, kiếp nạn sẽ tới, chúng ta vô năng... chỉ có một con đường chết... không thối lui!"
Loáng thoáng Thạch Hạo như nghe được lời nói nhỏ như vậy, bên trong mang theo thương cảm và đau xót.
Thiên địa rơi máu, Trời khóc! Những anh linh đã chết trận kia đang khóc, bọn họ không cam lòng, bọn họ tuyệt vọng vì không thể nhìn thấy được ánh rạng đông, không giữ được non sông, nhuộm cả vùng thế giới này thành đen tối và trầm luân.
Hắn hiểu rõ, đây chính là những Tiên dân đã bỏ mạng, là lời nói đầy tuyệt vọng ngập tràn trong núi sông bị phá nát này, bọn họ hi vọng người đời sau sẽ quật khởi, đó là phần gửi gắm duy nhất của bọn họ.
"A..." Thạch Hạo hét dài một tiếng, tựa như dã thú gào thét trong bi thương, nơi mắt trở nên ướt nhẹp, huyết dịch trong cơ thể sôi sùng sục, đồng thời nhanh chân lao về trước.
Tiền nhân đã bỏ mạng, nỗi đau của non sông hắn đều cảm nhận được, Trời khóc là như vậy, đây cuộc tranh đấu đạo vận giữa hai giới, hắn làm sao không liều mạng được chứ?!
Hạc Vô Song hét lớn: "Sinh linh của vực này, ta mặc kệ người tới từ nơi nào, thuộc về thời đại nào, nếu đã gặp phải ta thì chính là ngày tận thế của ngươi rồi. Cái gọi là vương giả trẻ tuổi thì cũng sẽ bị tiêu diệt, sẽ nằm rạp bên dưới chân của chúng ta, để cho máu tươi nhuộm đỏ cả ngọn cờ, vang vọng bản hành khúc khắp các thế giới, dẫn tới con đường Bất Hủ!"
Lời nói ngông cuồng của hắn khiến Thạch Hạo tức giận, khiến mái tóc đen đầy đầu của Thạch Hạo cuồng loạn, ý chí chiến đấu sôi trào!
"Giết!"
Ầm!
Xung quanh Thạch Hạo là vô số núi sông, đó là những hình ảnh mờ ảo, thế giới tựa như có hồn và nối liền cùng một chỗ với hắn, tiếp thêm sức mạnh cho cơ thể hắn, cùng tiến cùng lui với hắn.
Vô số chiến khí nổ tung, tựa như núi lửa dâng trào.
"Vô dụng thôi, đại đạo của vực bọn ta tự mình giáng xuống!" Hạc Vô Song hét lớn, trên gương mặt anh tuấn ấy lộ sát khí hừng hực.
Cũng trong lúc đó, phía sau hắn chợt xuất hiện từng vệt bóng đen đỉnh thiên lập địa, chọc thẳng vào vực ngoại, hoặc là nắm chiến phủ, hoặc là cầm trường mâu, tất cả đều to lớn không gì sánh được.
Những bóng đen khổng lồ này cộng hưởng với hắn, gia trì ở xung quanh, khiến cho sát ý của Hạc Vô Song đáng sợ tới cùng cực.
Sơn hà xung quanh Thạch Hạo là từng bóng anh linh xuất hiện, họ mang theo máu cùng nước mắt, ai nấy đều hét lớn.
Ầm!
Đòn đánh này mạnh mẽ tới cực điểm, mênh mông, khắp nơi đâu đâu cũng có ánh sáng, đâu đâu cũng có sóng khí.
Hai đại cao thủ đều rung lên bần bật, tranh đấu liều mạng, trở thành hai luồng ánh điện quấn chặt lấy nhau, đánh văng tiên khí, đánh lùi khói xám, mênh mông vô biên.
Có hành khúc cổ xưa vang vọng, cảnh tượng tận thế đầy thê lương lần nữa hiện ra, vô số anh linh đều sững sờ, tuy rằng đã chết trận từ lâu thế nhưng vẻ tiếc nuối không cách nào tiêu tan được, tâm tình vẫn trường tồn bất diệt như trước.
Đó chính là bản hành khúc tận thế của bọn họ, một đám người gào thét trong đau đớn, biết rằng chắc chắn phải chết thế nhưng vẫn quyết tiến lên, và toàn bộ đều ngã xuống!
"Ngươi lấy gì tranh với ta, đời sau của kẻ thất bại, những kẻ đi trước còn bị vực ta đánh giết thì ngươi là cái thá gì chứ, có thể tạo nên bọt nước gì?!" Hạc Vô Song rít lớn.
Ầm!
Hắn nắm pháp ấn, triển khai thần thông dị vực, khói xám bao phủ, khí tức của Bất Hủ khuếch tán ăn mòn tâm thần của Thạch Hạo.
"Đời trước bị sỉ nhục thì đời sau phải rửa sạch, ta sẽ dùng ngươi để khai đao, cái gọi là kẻ cầm quân thì sao chứ?!" Thạch Hạo hét lớn gần như điên cuồng đồng thời tấn công về trước.
Thiên công Lục Đạo Luân Hồi được hắn sử dụng, toàn lực ứng phó, mình ta vô địch, quyết chí tiến lên, dù cho bỏ cả mạng sống thì cũng phải giết cho bằng được đối thủ.
"Môn thiên công này chưa hề bị đoạn tuyệt? Hay, hay, hay, vậy thì đòi lại một món nợ vậy, đã từng có người dựa vào môn thiên công này để giết nhân vật trọng yếu của giới ta, vậy giờ ta sẽ trấn áp giết sạch mạch này của các ngươi!" Hạc Vô Song quát lớn.
Thạch Hạo đã sớm biết, thiên công Lục Đạo Luân Hồi có quan hệ với Tiên cổ, là môn thiên công vô thượng cổ xưa thuộc về kỷ nguyên trước kia, không nghĩ rằng lại gây nên lòng căm thù với Hạc Vô Song như thế.
Rất rõ ràng, Hạc Vô Song sở hữu một bản lĩnh tuyệt thế.
Trong hai con mắt của hắn xuất hiện vệt chữ Thập, tiếp đó là trở nên lấp lánh, xoẹt, cảnh tượng đáng sợ phát sinh.
Trong con ngươi của hắn chợt có binh khí lao ra ngoài!
Ban đầu, Thạch Hạo còn cho rằng đó là thanh chiến mâu, thế nhưng theo sự tăng trưởng thì hóa ra là thần kiếm!
Tổng cộng có bốn thanh, hơi thở sát phạt ngập trời giết thẳng về phía Thạch Hạo, lập tức càn khôn bị cắt đứt, vĩnh hằng như bị cắt lìa!
Con mắt màu vàng của Hạc Vô Song ẩn chứa hình chữ Thập, kỳ thực đó là hai thanh kiếm thai giao chéo với nhau, lúc này lại đang hiển hiện ở trong hư không và bắt đầu phát uy.
"Diệt Tiên!"
Hạc Vô Song quát lớn, dùng bốn thanh kiếm thai chém giết Thạch Hạo, trời đất như bị cắt nát, bốn thanh kiếm đáng sợ vô cùng.
Đồng thời, tròng mắt của hắn cũng đã mất đi hào quang vàng óng vốn có, nơi chỗ trống tựa như là địa ngục và hình thành nên một luồng sức mạnh kỳ bí cuốn lấy Thạch Hạo như muốn nuốt chửng hắn vào trong không gian đen tối ấy.
Đôi con ngươi của Hạc Vô Song đáng sợ vô cùng, hình thành nên một vực sâu âm u, mà bốn thanh kiếm thai kia lại ngang dọc chém giết Thạch Hạo.
Thiên công Lục Đạo Luân Hồi phát uy, xung quanh Thạch Hạo xuất hiện sáu cái hố đen, đồng thời có thời gian lưu chuyển, từng mảnh vỡ thời gian bay lượn, ánh sáng và bóng tối cùng tồn tại và cùng đan xen!
Ngoài ra còn có sự xuất hiện của các tiên dân đã chết trận, bản hành khúc thê lương mơ hồ vang lên khắp nơi.
"Ầm!"
Liều mạng, cuộc đại quyết chiến sinh tử!
Cả hai bên đều vận dụng tới những thủ đoạn cấm kỵ, tuyệt đối không hề giữ lại gì cả, muốn phân thắng bại, muốn phân sinh tử cùng cao thấp.
"Áp chế!" Hạc Vô Song quát lớn, phía sau thân thể của hắn xuất hiện từng vệt bóng đen lay động cả đất trời, khí tức đại đạo che kín cả bầu trời.
Xung quanh của Thạch Hạo là những bóng ảnh mơ hồ của anh linh, bản hành khúc vang xa, đồng thời những bóng mờ núi sông kia cũng đều tản đi.
"Chém!" Hạc Vô Song quát lớn, bốn thanh kiếm tựa như là cầu vồng lao tới Thạch Hạo.
Ầm!
Từng cánh cửa trong cơ thể của Thạch Hạo mở rộng, ánh sáng trong trẻo như sóng nước, tuy rằng không lấp lánh nhưng lại rất nhu hòa không ngừng bao quanh cơ thể, giúp hắn thoát khỏi sự ăn mòn của khí tức đại đạo thuộc vực ngoại kia.
Hắn tiếp tục khống chế Lục Đạo Luân Hồi đồng thời tay cầm chặt kiếm thai, đó chính là tiên kiếm Đại La, bổ mạnh về trước.
"Hả?!" Hạc Vô Song nhìn thấy thanh kiếm trong tay của Thạch Hạo thì tinh quang trong đối mắt tăng vọt, vô cùng giật mình, nói: "Làm sao lại ở trong tay ngươi!"
Xoẹt!
Ánh kiếm như dải lụa chém thẳng về bốn thanh kiếm kia.
Hạc Vô Song quát khẽ, bốn thanh kiếm nhanh chóng quay lại vị trí cũ, hóa thành vệt chữ Thập và đi vào trong mắt của hắn, không hề chống đỡ trực diện với tiên kiếm Đại La.
"Vạp pháp thành không!" Hạc Vô Song quát lên
Chuyện đáng sợ phát sinh, hư không xung quanh hắn rạn nứt, phù văn tán loạn, tất cả công kích không cách nào tiếp cận được và lần lượt bị tan rã.
"Nguyên thần ly thể!" Con ngươi chữ Thập của hắn tỏa ra ánh vàng, cả người nhảy bật lên và đạp thẳng về phía Thạch Hạo.
Thời khắc này, màn đêm xuất hiện, sương mù màu xám phun trào hình thành nên sức mạnh đặc biệt.
Thạch Hạo cảm thấy nguyên thần như muốn xuất khiếu, muốn bị hút đi, đối phương dùng một bí pháp khó tin nào đó nhanh chóng kéo nguyên thần của hắn ra ngoài.
"Xoẹt!"
Một vệt thần quang hiện lên, phía trước mi tâm của Thạch Hạo xuất hiện một tiểu nhân lấp lánh, tiếp đó là hóa thành một thanh kiếm thai chém mạnh về trước.
"Bình Loạn quyết!" Lần đầu tiên Hạc Vô Song biến đổi sắc mặt, hiển nhiên hắn rất sợ hãi và nhanh chóng lùi về sau.
Ầm!
Thân thể của Thạch Hạo lao theo, công kích cực nhanh.
Đây không phải là Bình Loạn quyết thật sự thế nhưng lại khiến đối thủ sợ hãi không thôi, Thạch Hạo lợi dụng một vệt dấu vết của nguyên thần lừa gạt đối phương đồng thời nhân cơ hội này vọt nhanh tới.
"Xoẹt!"
Động thiên duy nhất hiện ra và nhanh chóng co rút lại rồi hóa thành một điểm nhỏ, sau đó nó nhanh chóng nổ tung và truyền ra một luồng sức mạnh đầy mãnh liệt.
Thế giới này đã sụp đổ!
"Giết!'' Trong ánh mắt của Hạc Vô Song hừng hực ánh lửa, hành động sợ hãi thối lui vừa nãy khiến sát khí của hắn sôi trào, vận dụng thủ đoạn tuyệt thế đánh mạnh về trước.
Tiếng ầm ầm vang vọng, hai người đều bay ngược về sau, khóe miệng đều ứa máu.
Thời gian thật lâu sau thì di tích tàn tạ ở nơi này mới có thể thấy rõ lại được.
"Vậy mà còn chưa chết?!" Hạc Vô Song mang theo vẻ sợ hãi nói, vừa nãy hắn vận dụng hai loại cổ pháp đó là Vạn Pháp Phá Không và Thí Tiên thuật, thế nhưng lại không cách nào đánh gục được Thạch Hạo, điều này khiến trong lòng hắn chấn động không thôi.
Nên biết, bất kể là Vạn Pháp Phá Không hay là Thí Tiên thuật thì đều là cổ thuật vô thượng của dị vực, thế nhưng lúc nãy lại mất đi hiệu lực.
Thạch Hạo còn chấn động hơn cả hắn, Động thiên duy nhất được khắc rõ phù văn của Nguyên Thủy Chân Giải, tiếp đó nổ tung sau khi được ép chặt tới mức tận cùng mà lại không thể đánh bại được người này, thật là đáng sợ.
"Giết, giết, giết, giết, giết!" Khí chất của Hạc Vô Song hoàn toàn thay đổi, vẻ ôn hòa đã biến mất thay vào đó là sát khí ngập trời, hắn nói liên tục năm chữ Giết, đồng thời đấm mạnh về trước.
Trong lòng của Thạch Hạo nhộn nhạo, chiến ý cũng nồng đậm hơn, các pháp môn đều hiện lên ở trong lòng, toàn bộ bảo thuật đều chồng chéo lên nhau và vào đúng lúc này thì chợt tỏa ra ánh sáng lộng lẫy!
Một đòn cuối cùng, thức cuối cùng, hắn muốn quyết sinh tử. Thành thì giết chết kẻ này, bại thì bản thân chết đi!
Trong thiên địa, vô số anh linh hóa thành từng gương mặt to lớn giữa vòm trời đang dõi theo những hành động của hắn, mưa máu giăng kín, Trời khóc thật sự phát sinh.
Đó chính là nỗi tiếc nuối của tiên dân, là bi thương của trên một kỷ nguyên trước!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.