Thế Giới Hoàn Mỹ

Chương 1332: Sở Sơn Hà




Hai âm thanh đồng thời vang vọng, cuồn cuộn ở biên cương Đại Xích Thiên!
Phía u ám vực sâu, sinh linh kia từ từ bước tới khiến cho mặt đất khẽ rung chuyển, hình thể đầy to lớn và được khói đen bao quanh, thế nhưng lại có một lớp ánh máu nhàn nhạt hình thành nên một vàng sáng.
Rất khủng khiếp, đó chính là một vòng thần màu máu, là chứng cứ cho việc đã giết chóc qua vô số sinh linh!
Mà bên phía cửu Thiên thập Địa, rất nhiều người lại ngóng nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói kia, bên trên chiếc cổ thuyền bằng tiên kim, nơi đó đều là những người trẻ tuổi!
Những người này nhìn về phía Thạch Hạo, thế nhưng âm thanh kia lại không phải là của hắn.
Những sinh linh tồn tại tựa như là Ma thần ở thế giới một bờ khác cũng đều trông lại, nhìn chằm chằm nơi ấy.
"Nhìn cái gì mà nhìn, lườm nguýt như vậy không sợ bị lé hả, bản Vương ở đây nè!" Một âm thanh tựa như sấm nổ vang vọng, nó xuất phát từ bả vai của Thạch Hạo chứ không phải là từ bờ vai của hắn.
Cuối cùng thì mọi người cũng nhìn rõ được, quả nhiên còn kẻ khác nữa!
Rất nhiền người mở ra Thiên mục và quan sát thật kỹ càng, bởi vì sinh linh vừa lên tiếng kia quá bé nhỏ.
Thiên Giác nghĩ, chính là do nó lên tiếng, muốn chiến một trận với tu sĩ dị vực!
Trong lòng của nó hoàn toàn là cừu hận đối với sinh linh của thế giới một bờ khác, phụ thân chết trận, mẫu thân bị giết, huynh trưởng cùng tỷ tỷ lại bị Hạc Vô Song đánh gục, có thể nói là nợ máu ngập trời.
Phía trước vực sâu đen ngòm, những sinh linh kia vẫn lạnh lùng như trước, có người đứng ở phía sau lớn tiếng đầy vô tính, nói: "Thiên Giác nghĩ vẫn chưa tuyệt diệt luôn à?!"
"Một mạch Thiên Giác nghĩ ta vẫn trường tồn từ trước tới nay, làm sao sẽ tuyệt diệt chứ? Các ngươi cứ rửa cổ chờ ta ngày sau tới chém đi nhé!" Kiến nhỏ màu vàng quát to.
"Giới này không còn người khác nữa hay sao mà lại để cho một con kiến chưa trưởng thành xuất chiến thế." Có người ở bên vực sâu đen ngòm nói.
Những người này đều rất lạnh lùng và tiết kiệm lời nói, thế nhưng một khi lên tiếng thì sẽ làm người khác cảm thấy khó chịu. Chiến tích đầy đẫm máu ở ngay trước mắt, muốn phản bác cũng rất là khó.
"Nói bậy nói bạ gì đó hả, bản Vương tu hành đã hai mươi, ít thì mười tám năm hoặc mười bảy năm gì đó... Ai dám chiến một trận với ta?" Thiên Giác nghĩ la làng.
Mọi người cũng chẳng biết nói gì nữa, ngay cả ngày tháng tu hành cũng không nhớ rõ, vậy đời sau của Thập hung sẽ đáng tin ư?
"Đừng có ngịch ngợm." Một ông lão nói nhỏ, không cho nó lên tiếng nữa.
Có thể Kiến nhỏ nói vậy đều là sự thật, rất muốn chiến một trận, đánh bại kẻ địch vị vực thế nhưng nó vẫn chưa có trưởng thành, ngay cả thuộc hàng thanh niên cũng không phải, vẫn chưa tới phiên để lên ứng chiến.
"nhưng mà, ta lại muốn chiến một trận!" Kiến nhỏ bướng bỉnh nói.
"Nếu như ngươi muốn chiến thì chắc chắn sẽ có lúc cho ngươi lên, nhưng hiện tại thì không phải. Ngươi không thấy hả, cao thủ từ cổ chí kim đều đã tới đây, lần lượt từ đời này tớ đời khác, cuối cùng gì cũng sẽ tới phiên ngươi thôi." Đại trưởng lão nói.
Trên chiến thuyền, những chí tôn trẻ tuổi đều giật mình, nắm chặt nắm đấm nhìn về phía khu vực phế tích tràn ngập sương mù màu đen kia.
"Có ai dám chiến một trận với ta không?" Trong sương mù đen tối, sinh linh kia lên tiếng.
Kẻ địch lâu đời phía đối diện đã ra khỏi hàng, bên này cũng không thể nào để Kiến nhỏ xuất trận được, mặc dù có thể tạm thời làm rối loạn thế nhưng cũng chẳng có ý nghĩa gì.
"Để con tới đánh một trận với hắn!"
Nhưng vòa lúc này thì một ông lão thuộc Tiên viện lên tiếng, làn da vàng như nghệ, mái tóc xám trắng, dáng người khô gầy, từ từ tiến về phía trước.
Không thể nào lẩn tránh được, cũng không thể nào tránh khỏi chiến đấu, người của dị vực đã rời khỏi hàng và nếu như cửu Thiên thập Địa mà không có người nghênh chiến, vậy sĩ khí chẳng khác nào càng bị đả kích hơn!
Người này là ai? Rất nhiều người nhìn về phía đó.
Hắn không hề tỏ vẻ hào hùng, rất là bình thường, tựa như là một ông lão bên trong trần thế nhiễm chút bệnh tật, màu da vàng nghệ chẳng chút khỏe mạnh gì.
Rất nhiều người đều đang suy đoán thân phận của hắn, chắc chắn sẽ rất bất phàm, nếu không tuyệt không thể đại biểu cho một đời để xuất chiến được.
"Sở Sơn hà!"
Không thể không một ai không biết được, lúc này có người thay đổi sắc mặt và nhận ra thân phận của ông lão với làn da màu vàng, hiện tại nói ra tên của người này.
"Sở Sơn hà, lão là ai, sao ta nghe rất là quen tai nhưng lại không thể nhớ ra được?" Có người nói nhỏ.
Không cần suy nghĩ nhiều, người này chắc chắn rất bất phàm thế nhưng tiếng tăm lại không có lan truyền, đại đa số người cũng không nhớ nổi hắn có những chiến tích gì.
"Năm mươi vạn năm trước được mệnh danh là khí thôn sơn hà, Sở Sơn Hà, dùng sức mạnh để càn quét quần hùng, vả lại còn được mệnh danh là tuyệt đại song kiêu."
"Ta nhớ ra rồi, một người đã từng tỏa ra vẻ hào hùng như mặt trời ban trưa, chỉ là tựa như ngôi sao băng vụt qua trời, rất nhanh liền biến mất."
Sau những lời nhắc này thì mấy người đã nhớ ra và biết được lai lịch của Sở Sơn hà.
Hắn chính là một anh kiệt tuyệt diễm được Tiên viện bồi dưỡng qua, ở thời đại đó hắn đã tỏa sáng vạn trượng, chỉ là về sau có phát sinh một chút chuyện và sinh ra biến cố kinh thiên.
Trên thực tế, sự kiện này liên lụy tới rất nhiều thứ, không chỉ dính dáng tới Sở Sơn Hà mà còn có một vài vương giả trẻ tuổi khác.
Năm đó, tổng cộng tám người bao gồm cả Sở Sơn Hà cùng tiến vào một khu cấm địa sinh mệnh thuộc cửu Thiên, mục đích là muốn lấy một thanh binh khí nào đó của Tiên vương lưu lại cùng với thăm dò tìm hiểu một truyền thuyết nào đó, có thể nói bọn họ là nghé con mới sinh nên không sợ cọp.
Chỉ là rất đáng tiếc, bọn họ lên đường cũng xem như là lời chào tạm biệt, trong tám người này thì cũng chỉ có mỗi Sở Sơn Hà trở về, những người còn lại đều không xuất hiện, đều bị diệt cả.
Hơn nữa, từ lần đó trở đi thì Sở Sơn Hà bệnh tật liên miên, thiếu hụt đi khí phách Bá vương trước kia của mình, tiếp đó là biến mất hoàn toàn.
Có người nói, lần ấy đã tạo nên đả kích quá lớn nên mới khiến hắn mất đi niềm tin để tranh hùng, cũng có người nói, bạn bè đã bị diệt sạch và còn mỗi mình mình nên đã khiến hắn khó có thể chấp nhận được.
Nên biết, bảy người không trở về kia đều là những chí tôn trẻ tuổi kinh diễm nhất thời đại ấy, một trong số đó có thể sánh vai cùng với Sở Sơn hà, được mệnh danh là tuyệt đại song kiêu đồng thời cũng là đạo lữ của hắn.
Sở Sơn Hà, một người như vậy, đã từng là người số một ở năm mươi vạn năm trước, bị cho rằng đã sa sút đi ý chí, đã sớm bị lãng quên trong quá khứ, lúc này lại dũng cảm đứng ra để quyết đấu.
"Sơn Hà, thân thể của ngươi có chút vấn đề, tốt nhất vẫn không nên xuất trận!" Trưởng lão của Tiên viện nói.
"Con có thể chiến một trận!" Sở Sơn Hà nói.
Nhưng mà, lúc hắn vận chuyển thần lực thì sắc mặt vàng như nghệ ấy xuất hiện màu đỏ sẫm, khó miệng liền tràn ra một ít máu tươi.
Lúc này, lòng mọi người đều chìm xuống, còn chưa xuất thủ mà bản thân đã biểu hiện ra thương thế như vậy rồi, thế làm sao chiến đấu chứ?
"Sơn Hà, không nên lên, trạng thái của ngươi không ổn, vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn." Đại trưởng lão của Tiên viện ngăn cản.
Thương thế tới mức nào mà kéo dài tới tận năm mươi vạn năm chứ, ngay cả chư hùng Tiên viện cũng không thể chữa được? Quá đáng sợ!
"Không liên quan, con có thể chiến một trận, thương thế này nằm ở gốc ở rễ thế nhưng lại lại sự mài giũa tốt nhất, không thể nào ảnh hưởng tới trận chiến này đâu." Sở Sơn Hà rất muốn xuất chiến.
"Ta biết rồi, mầm bệnh này được lưu lại trong Cấm khu thuộc cửu Thiên, nghe nói bọn họ từng bị hai luồng ánh sáng sinh tử Trắng Đen xung kích, và chỉ còn lại mỗi mình lão còn sống." Có người khẽ nói.
Đồng thời mọi người cũng thầm thở dài, Sở Sơn Hà muốn xuất thủ, đây cũng không phải là hắn bướng bỉnh và quá khích, mà là nếu người khác xuất chiến thì chắc chắn sẽ đại bại.
Dù sao hắn cũng là người số một ở thời đại đó, tuy rằng thân thể có vấn đề trong suốt nhiều năm qua thế nhưng vẫn không hề trì hoãn tu hành, phương diện thắng lợi có thể sẽ lớn hơn một chút.
Hiện tại không còn cách nào khác cả nên hắn mới quyết ý xuất thế, muốn tham dự trận chiến này!
"Rầm!"
Đối diện, nơi vực sâu u tối có sinh linh bước tới đầy nặng nề, tựa như là đang đạp lên từng trái tim của mỗi người.
"A..."
Có người không chịu đựng nổi chợt gầm nhẹ đầy đau đớn, tiếng bước chân này quá đáng sợ, nó làm cho trái tim của mỗi người như đập nát trong ngực, đau nhức khó chịu.
Khóe miệng của mấy người ứa máu, không ngờ lại bị thương trong tiếng bước chân này.
"Vù!"
Sở Sơn Hà đi tới, tay áo to lớn vung mạnh, một luồng cuồng phong xé rách hư không khiến nơi đó uốn lượng và ngăn cách tiếng bước chân này, đối đầu với sinh linh kia.
"Vòng thần nhỏ máu!" Sở Sơn Hà nhìn sinh linh phía đối diện, bên ngoài thân thể của đối phương tràn ngập khói đen cùng với một tầng vòng thần do ánh đỏ hóa thành, tựa như được ngưng tụ từ thần huyết.
Đây chính là kết quả do giết chóc mà thành, là huyết tính của vô số sinh linh bị người này giết chết hóa thành vòng thần.
"Tới đây đi!" Sinh linh kia mở lời, thân thể hình người, tinh lực khổng lồ, khí thế mạnh bạo.
Ầm!
Đại chiến cứ thế bạo phát, trời long đất lở, quỷ khóc thần la, vừa mới bắt đầu mà nơi đây đã diễn ra dị tượng kinh thiên như vậy rồi.
Động tác của bọn họ quá nhanh khiến cho mọi người không thể nào thấy rõ được, chỉ thấy được giữa không trung xuất hiện từng vệt vết rách, từng ánh sao băng xẹt qua, lấp lánh chói mắt.
Quá kịch liệt, hai cường giả chém giết tới mức nhật nguyệt ảm đạm, thiên địa biến sắc.
"Răng rắc!"
Tia chớp màu đen đan dệt, giữa trời cao xuất hiện từng tầng mây, tiếp đó là mưa rào tầm tã buông xuống khiến cả thiên địa trở nên đỏ đậm.
Là mưa máu, không phải là dị tượng, chính là Trời khóc!
Chỉ vì sự giao thủ giữa hai bên quá kịch liệt, chấn động tới cổ hồn cùng anh linh đã từ trần ở biên cương này, nên khiến cho tàn hồn của các cường giả đã chết trận năm xưa tái hiện và cùng nhau gào khóc.
Rất ít người có thể chạm tới mức như này, không phải là nhân kiệt cái thế thì không thể làm nên.
Rất rõ ràng, Sở Sơn Hà cùng với đối thủ của mình quá bất phàm nên đã dẫn tới kinh biến như thế này.
Một trăm chiêu, một trăm năm mươi chiêu...
Hai người giao phong đầy kịch liệt, đảo mắt đã hơn hai trăm chiêu, hàng loạt thần thuật xung kích, quyết đấu sinh tử.
"Khụ..." Sở Sơn Ha ói ra ngụm máu, sắc mặt càng thêm vàng hơn, tình huống chẳng hề ổn chút nào.
"Kết thúc đi!" Sinh linh của dị vực quát lớn, vầng sáng đỏ ngòm vờn quanh bên ngoài cơ thể liền hóa thành một món binh khí, nó bay lên và bao trùm về phía Sở Sơn hà.
Không thể nào tránh né được, xoẹt, nó muốn siết chặt và hư muốn xoắn đứt thân thể của Sở Sơn Hà.
"Không thể tránh thoát được vòng thần máu kia à?" Mọi người ở phía sau giật nảy cả mình, mà trong lòng thì lại chìm xuống, chẳng lẽ lại chết thêm một vị chí tôn nữa ư?
Hướng Phong chết trận, đây là một đả kích vào sĩ khí của mọi người, nếu như Sở Sơn Hà lại bại vong thì lại càng nghiêm trọng hơn nữa, ngay cả người số một của năm mươi vạn năm trước cũng không địch lại, kết quả này quá cay đắng.
Sở Sơn Hà bị giam cầm, thân thể cứng đờ khó có thể xuất thủ được nữa, khóe miệng lại càng có dòng máu lớn chảy ra.
Đối diện, sinh linh kia gầm nhẹ một tiếng và bậc nhảy tới trước, một trảo chộp thẳng về phía Thiên linh cái của Sở Sơn hà, nếu như đánh trúng thì chắc chắn sẽ hủy luôn nguyên thần của hắn.
"Xoẹt!"
Vào đúng lúc này thì thân thể vàng như nghệ của Sở Sơn Hà liền thay đổi, không ngờ lại xuất hiện hai luồng ánh sáng Trắng Đen, keng, tiếp đó là vòng thần bị chặt đứt và đón lấy địch thủ.
"Phụt'' một tiếng, huyết dịch bắn cao, sinh linh kia rít lên một tiếng đồng thời kinh hãi rút muốn rút lui.
Nhưng đã chậm, ánh sáng Đen Trắng xé tan thân thể bắt đầu từ mi tâm của hắn, tiếp đó là lan tràn xuống bên dưới, cuối cùng là cả người tan nát.
"Đó là cái gì?" Rất nhiều người kinh ngạc bật thốt lên.
Mọi người đều không nghĩ tới, vào thời khắc sống còn mà Sở Sơn Hà lại có thể chuyển bại thành thắng, xoay chuyển chiến cuộc, hoàn toàn ngoài ý muốn.
Tiếp đó, nhân mã bên cửu Thiên thập Địa đều hò vang, tiếng người huyên náo, trận thắng lợi này chẳng hề dễ chút nào.
Phụt!
Sở Sơn Hà phun đầy máu tươi, cơ thể thiếu đi ánh lộng lẫy, làn da tựa như tờ giấy dính sát trên khung sương, khô quắt thiếu hụt tinh khí, cả người xụi lơ xuống bên dưới.
Tiếng hoan hô liền ngừng lại, rất nhiều người thuộc Tiên viện nhanh chóng lao tới và tiến hành cứu giúp.
"Thú vị, Hắc Bạch Sinh Tử quang đầy đặc biệt ở trong một Cầm khu thần bí nào đó của giới này, không ngờ không có tiêu diệt hắn mà ngược lại còn được bảo dưỡng bên trong cơ thể."
Bên phía vực sâu đen ngòm truyền ra âm thanh như thế, tựa như là lời bình luận và cũng như là than thở.
Ngay cả người kia cũng nói là Cấm khu thần bí, có thể thấy được nó bất phàm cỡ nào rồi.
"Sơn Hà vẫn luôn ôn dưỡng và tế luyện Hắc Bạch Sinh Tử quang này, muốn luyện hóa nó thành binh khí nhưng giờ đã tiêu hao quá lớn rồi, dẫn hắn đi tu dưỡng đi!" Đại trưởng lão của Tiên viện nói.
"Thật là bất ngờ đó, tu giả năm mươi vạn năm trước của giới ta, là cao thủ xếp hạng thứ mười một lúc còn trẻ, cứ thế bị đánh giết rồi." Phía trước vực sâu u ám chợt có người thở dài.
Những lời này vừa ra, tu sĩ của tất cả các thế lực lớn như thế gia Trường Sinh, Tiên viện, Thánh viện đều cứng đờ, cảm thấy thân thể có chút lạnh lẽo.
Sở Sơn Hà thế nhưng là thiên tài số một của giới này ở năm mươi vạn năm trước, chỉ là chiến thắng người xếp hạng thứ mười một của bờ bên kia ư?
Tuy rằng đã chiến thắng thế nhưng lòng vui sướng của mọi người đều giảm đi không ít, ngược lại còn cảm thấy nặng nề và ngột ngạt.
Nhưng vào lúc này, bên phía vực sâu u ám chợt trào lên khí tức đầy mạnh mẽ, lập tức xuất hiện ba sinh linh và rồi lần lượt rời khỏi khu vực u ám đó, đi tới trong chiến trường này.
Một ông lão, một trung niêm và một vương giả còn trẻ tuổi, từ lão niên tới trung niên và rồi là thanh niên.
"Một chọi một vẫn không hứng thú lắm, không bằng chia làm ba đi, tới quyết chiến nào!" Ông lão kia nói.
Đây rõ ràng là đang xem thường tu sĩ của cửu Thiên thập Địa, dù cho ban nãy Sở Sơn Hà đã chiến thắng thì bọn họ cũng chẳng thèm để ý tới.
Hoàn toàn chính xác, ba sinh linh này đều đại biểu cho vương giả của dị vực ở ba thời đại cùng với ba tầng lớp tuổi tác khác nhau, xếp hạng của từng người chắc chắn đều là rất cao tương ứng với từng thời đại, ít nhất là xếp hạng cao hơn người thứ mười một!
"Tốt, bản vương sớm cũng mất hết kiên nhẫn rồi!" Kiến nhỏ là người đầu tiên lên tiếng, nó muốn nhảy tới trước nhưng lại bị Thạch Hạo chụp lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.