Lòng tự tôn thường khiến tình yêu trở nên phức tạp.
From: A Giảo, 14 tuổi, thích Kim Dung, ghét Cổ Long
To: Tôi của mười năm sau:
Tôi cảm giác như mình mắc bệnh mất rồi. Không phải là bệnh về thể chất mà là bệnh về tinh thần. Biết nói sao giờ, tôi cảm thấy tôi có phần yếu đuối, nhạy cảm quá mức. Tôi luôn có cảm giác người khác nói xấu sau lưng tôi, luôn cảm thấy dường như cả thế giới đang chế giễu tôi.
Lúc vừa mới khai giảng, tôi làm quen được với mấy cô bạn khá tốt nhưng vì nhà ở ngược hướng nhau nên sau khi tan học, chúng tôi đều tách nhau ra mỗi người đi về một hướng. Có một lần, sau kỳ nghỉ cuối tuần, lúc đi học trở lại mấy cô bạn đó nói về một cửa hàng trà sữa mới mở, lúc đó tôi mới biết mỗi ngày trước khi về nhà, họ đều tới cửa hàng đó mua một ly trà sữa.
Thế mà tôi hoàn toàn chẳng biết gì cả nên chưa từng uống trà sữa ở đây. Giữa họ có rất nhiều bí mật mà tôi không xen vào được. Tôi có cảm giác như mình đã bị họ bỏ rơi. Lúc tan học, tôi cố ý ngồi tại chỗ, chậm rãi thu dọn đồ đạc, tôi muốn xem xem liệu họ có chờ tôi hay không, quả nhiên, họ chẳng hề đợi tôi mà đã rời đi ngay.
Trên đường về nhà họ sẽ nói những chuyện gì? Sẽ nói về tôi sao? Họ sẽ nói gì đây? Nói tôi thật buồn cười, ngây thơ tưởng rằng họ thực sự coi tôi là bạn bè sao? Nếu đã như vậy, tôi cũng không thèm quan tâm tới họ nữa. Trước khi hoàn toàn trở mặt với nhau, tôi nhất định phải bỏ đi trước, có như vậy tôi mới không bao giờ bị người ta vứt bỏ. Thực ra từ sâu thẳm trong lòng, tôi cũng biết rằng rất có khả năng tôi đã phức tạp hoá mọi chuyện. Rất có thể vì những suy đoán vô căn cứ này mà tôi sẽ mất đi tình bạn, nhưng mà tôi không có cách nào ngăn được những suy nghĩ này nảy mầm trong đầu tôi.
Lên lớp 7, tôi có thích một bạn nam. Cậu ấy chẳng phải loại học sinh ngoan ngoãn gì.
Mỗi khi đi qua trước mặt cậu bạn đó cùng nhóm nam sinh mà cậu ấy chơi cùng, tôi liền cảm thấy khó chịu, tôi có cảm giác như mình sắp bị ánh mắt của những người đó lăng trì. Sau khi tôi quay lưng đi, bọn họ nhất định sẽ xì xào bàn tán những chuyện về tôi.
Họ sẽ nói về tôi như thế nào? Sẽ nói tôi rất xấu sao? Nói mông tôi rất to sao? Nói tư thế đi đứng của tôi khó coi sao? Nói mặt tôi cứng đờ như xác ướp sao? Tôi thực sự muốn phát điên lên được, chỉ hận không thể tìm một cái hố mà chui xuống. Sau đó lại có một lần, bọn họ đứng quây quanh bên ngoài căn-tin, muốn mua đồ nhất định phải đi qua họ. Tôi chần chừ rất lâu, cuối cùng quyết định nhịn, không mua nữa.
Kết quả khi hết tiết hai, tôi thấy bọn họ lại đứng đó nhưng bạn nam mà tôi thích đã rời đi rồi. Tôi khát nước quá không chịu được, tôi liền nghĩ, thôi, kệ đi, cứ cắm đầu chạy tới, đi qua bọn họ mua đồ ăn vặt.
Không ngờ khi vừa bước vào, chân tôi vấp phải ngưỡng cửa, ngã sấp xuống. Bọn họ lập tức phá lên cười hahaha.
Chắc chắn đây không phải lần đầu tiên họ cười tôi như vậy! Bọn họ chắc chắn còn nhớ rõ tôi! Chắc chắn bọn họ thầm nghĩ: “A, đây chẳng phải là con bé cứ lén lút quanh quẩn quanh chúng ta sao?”
Nói không chừng, từ lâu bọn họ đã nhìn thấu tâm tư của tôi, biết tôi thích ai trong số họ. Họ cười tôi không biết mình biết ta, cũng không biết đường lấy gương tự nhìn lại gương mặt mình. Tôi biết, những nam sinh như họ chỉ biết nịnh nọt lấy lòng những bạn nữ xinh đẹp, còn với những bạn nữ khác thì khinh chẳng thèm nhìn.
Mặt tôi đỏ ửng lên, không thể để cho họ xem thường, tôi siết chặt tay, quay đầu quát to một người trong số họ: “Nhìn cái gì mà nhìn, đồ thần kinh!” Cậu ta lập tức cáu lên, nói: “Có cậu thần kinh ý!” Tôi hung tợn trừng mắt với cậu ta, nói: “Cậu mới thần kinh!” Cậu ta tức lên, có lẽ do cảm thấy mất hết thể diện, định tiến tới đánh tôi nhưng bị đứa bạn bên cạnh ngăn lại, nói: “Cậu so đo với con gái làm gì?” Thế là cậu ta nhổ nước bọt xuống gần chân tôi. Máu nóng dồn lên, tôi tiến tới, vung chân đá cậu ta.
Lúc này không ai cản được, tôi với cậu ta đánh nhau trước cửa căn tin. Đúng lúc trên tay cậu ta đang cầm một lon Coca, cậu ta cầm nó đổ thẳng xuống đầu tôi, từ trên nhìn xuống tôi. Khoảnh khắc đó, tôi lại bình tĩnh đến lạ.
Hôm đó tôi bị đánh rất thê thảm, rất nhiều người tới vây xem, đầu tôi ong ong, trời đất như quay cuồng. Đến cuối cùng, các bạn cùng lớp tới kéo tôi đi, khi họ đưa tôi tới phòng y tế, tôi ưỡn thẳng lưng, nói với bản thân rằng phải ngẩng cao đầu, tuyệt đối không thể để người ta khinh thường.
Từ sau ngày hôm đó, tính tình tôi càng lúc càng trở nên kỳ quái. Cứ khi nào có người đứng trước mặt tôi thầm thì nhỏ to thì cả người tôi đểu nổi hết cả da gà, luôn có cảm giác không thoải mái, cảm thấy hình như họ đang nói gì đó về tôi. Khi tôi lấy hết can đảm chào hỏi ai đó, nếu người ta không nhiệt tình đáp lại hoặc hoàn toàn không quan tâm đến tôi, tôi sẽ ủ rũ cả ngày. Một ánh mắt của thầy cô, một hành động của bạn bè, tất cả đều khiến tôi suy đoánrất lâu, liệu có phải tôi lại bị người ta ghét rồi không?
Còn có một lần tôi ở trong lớp làm bài tập, tôi ngồi ở hàng ghế phía trên, sau lưng có mấy nam sinh đang tụ lại nói cười lớn tiếng, tôi siết chặt cây bút làm nó muốn gãy. Cuối cùng tôi không nhịn được, dùng chân đá vào bàn của mình, gây ra tiếng động cực lớn, bọn họ lập tức im bặt.
Thi thoảng tôi vẫn chạm mặt người tôi thích, nhóm ấy của cậu ấy vẫn thích xuất hiện cùng nhau nhưng tôi đã thông minh hơn, thà đi đường vòng quanh khu lớp học cũng sẽ không xuất hiện trước mặt bọn họ. Để đỡ bị người ta xem thường, đỡ bị người ta chê cười.
Tên nam sinh đánh tôi ngày hôm đó nói không sai, kẻ thần kinh là tôi mới đúng. Tôi không thể chịu đựng nổi việc người ta có chút khinh miệt với tôi, cho dù chỉ là một ánh mắt, bất kể là vô ý hay là cố tình, đều có thể khiến cho tôi cảm thấy như rơi xuống địa ngục. Tôi sợ bị người ta chế giễu, sợ bị ghét bỏ, sợ bị bài xích, sợ bị cô lập. Tôi muốn đi lấy lòng mọi người xung quanh nhưng lại không có cách nào dẹp bỏ lòng tự trọng bệnh hoạn của bản thân. Tôi cảm thấy bản thân bị dày vò quá mức, sống như vậy thực sự quá mệt mỏi. Trong trường có một bác sĩ tâm lý, là một người phụ nữ rất xinh đẹp, ngày nào cũng đi giày cao gót rất cao, rất nhỏ, trông có vẻ giống như loại… loại phụ nữ không có đầu óc. Như một loại bản năng, tôi rất phản cảm với loại người như vậy, không dám tiếp xúc với bọn họ. Hơn nữa nếu có người biết tôi đi gặp bác sĩ tâm lý thì nhất định sẽ cười nhạo tôi.
Nhưng mà tôi vẫn không kìm được, có một hôm tôi xin thầy giáo cho nghỉ tiết tự học buổi tối, nói dối là phải đến phòng y tế nhưng thực ra lại lén tới toà nhà phức hợp. Đến khi tới cửa văn phòng của cô ấy, nhìn thấy bên trong còn sáng đèn, tôi thực sự rất mong cô ấy có thể đột nhiên đẩy cửa ra, nhìn thấy tôi và dắt tôi vào trong. Thế nhưng tôi đứng ở đó thật lâu, nhưng cũng không có ai bước ra, tôi liền quay người bỏ chạy.
Nói rồi thì sẽ như thế nào chứ? Cô ấy có thể cứu được tôi sao? Những gì cô ấy có thể làm được cho tôi chẳng qua chỉ là nói mấy lời an ủi không liên quan đến sự đau khổ của tôi, tôi không cần điều đó. Phải làm thế nào mới có thể bảo vệ bản thân thật tốt? Liệu có phải tôi nên không tiếp xúc với bất kỳ ai hay không? Không đặt hy vọng vào bất kỳ ai, có như vậy mới không bị tổn thương? Tôi thật hâm mộ những người cả bề ngoài và nội tâm đều rạng rỡ như ánh mặt trời, không cần giả vờ, không cần cười giả tạo, không cần nịnh nọt mà vẫn được mọi người yêu quý. Tôi rất muốn trở thành một người bình thường, trở thành một người khoẻ mạnh, trở thành một người đơn giản, muốn vứt bỏ trái tim mình đi, khiến cho nó không còn cảm nhận được gì nữa.
Reply from:Tôi của mười năm sau:
Mất khoảng mười năm, tôi mới dần dần khá lên. Chắc cậu đã từng thấy qua cây xấu hổ rồi phải không? Nó là một loài thực vật cực kỳ nhạy cảm, chỉ cần hơi chạm vào một chút thôi, lập tức các lá của nó sẽ khép lại. Cậu không có bệnh gì cả, cũng không phải tâm lý không bình thường, cậu chỉ là một cái cây xấu hổ nhỏ bé. Quá nhạy cảm, quá nhát gan, thế nên mới thu mình lại, bao bọc mình lại. Học được cách sống cùng chính bản thân mình là cả một quá trình rất dài, bước đầu tiên, cậu phải mổ xẻ trái tim mình, tìm được lỗ hổng trong con người cậu. Sau đó cậu bắt đầu đối chọi với nó, vô ích; ngoan ngoãn chịu đựng nó, cũng vô ích; lờ đi làm như không thấy, nó sẽ chủ động quấn chặt lấy cậu. Mỗi lần nó xẻ thịt lấy máu của cậu, trái tim của cậu sẽ lại co rút lại một phần.
Sau khi lên cấp ba, tôi bắt đầu tiến đánh du kích nó, giữ thế giằng co. Nó tiến tới gần một chút, tôi liền bỏ chạy, chờ một thời gian, tôi lại chủ động nhử nó, cắn răng chịu đựng cảm giác đau đớn đó. Tôi còn từng thử làm ra vẻ lạnh nhạt, không tiếp xúc với bất kỳ ai, trước khi bị người ta cô lập, chính tôi sẽ tự mình cắt đứt liên hệ với thế giới này. Lâu ngày liền cảm thấy như vậy không có ý nghĩa gì, giả vờ rất mệt mỏi.
Hội chứng tuổi dậy thì, ai cũng từng mắc phải. Hoài nghi bản thân, phủ nhận chính mình là một bài học bắt buộc phải trải qua trên con đường trưởng thành. Những phản ứng quá khích của cậu kỳ thực chính là biểu hiện của sự tự ti, nó biến chuyển thành rất nhiều biểu hiện khác nhau xuyên suốt tuổi thanh xuân của chúng ta. Chính bản thân mình còn không thể chấp nhận nổi những lời mình nói thì sao có thể yêu cầu người khác chấp nhận?
Đồ ngốc, cậu cũng chẳng phải đồng nhân dân tệ, căn bản không thể khiến mọi người đều thích cậu. Người khác có quyền không thích cậu, cậu cũng có quyền đó mà, rất công bằng, đừng cứ mãi đặt mình vào vị trí bị người ta phán xét. Không ai có thể thành thần hoá thánh cũng không người nào vừa sinh ra đã có tội. Chúng ta không làm gì sai cả, có lẽ chỉ là chúng ta không sống theo cách mà người khác muốn mà thôi, nhưng mà vất vả lắm mới có thể đến được với cuộc đời này, chúng ta sống là để cho người khác nhìn sao? Ây, những đạo lý này, thực sự phải trải qua rất nhiều rất nhiều tổn thương, phải một mình bước đi trên con đường rất rất dài, cậu mới có thể hiểu được. Không ai có thể nhảy vọt tới tương lai, may mắn thoát khỏi quá trình trưởng thành gian khổ. Mọi thứ đều sẽ tốt lên thôi, bạn yêu à, trên thế giới này, không phải chỉ có mình cậu phải chịu đựng cảm giác cô độc này. Trên vai cậu gánh vác quá nhiều những chiếc gai nhọn, chúng đâm cậu, và cũng đâm những người bên cạnh cậu, lại đây nào, chúng ta từ từ nhổ chúng ra. Sẽ rất đau, rất khốn khổ, nhưng tất cả sẽ tốt lên thôi. Chịu đựng một chút, cậu nhất định sẽ khiến bản thân mình tốt lên.