Thế Giới Song Song

Chương 3:




"Được rồi, cậu mau trả lời tôi đi."
Vừa ngồi xuống chiếc ghế sofa êm như bạt nhún, Jack không thể thong thả nổi mà cố hỏi ngay để biết sự thật.
"Tôi là Jackson, tôi là một nhà khoa học. Đây chính là thành phố cậu đang sống nhưng mà là ở thế giới song song. Và tôi là phiên bản song song của cậu chính vì vậy mà tôi với cậu mới có ngoại hình giống nhau. Ngoài trừ ngoại hình của chúng ta ra còn nhiều điều tương đồng khác nữa giữa hai thế giới nhưng không hoàn toàn, nếu so sánh thì cơ bản là thế giới của tôi phát triển hơn thế giới của cậu không ít."
"Thật sự có thế giới song song sao? Tôi đã từng nghe qua thuyết đa vũ trụ, không ngỡ là có thật! Nói vậy, tấm gương ở nhà tôi chính là cánh cửa nối liền hai thế giới?"
"Là một trong số những cánh cửa như thế thôi."
"Tôi hiểu rồi. Mà không ngờ là ở thế giới này 'tôi' thành công thật ấy nhỉ? Cậu còn có thể tự chế tạo ra một con tàu vũ trụ để con người du hành vào không gian nữa. Tôi ngưỡng mộ cậu thật đó!"
Jack không thể giấu nổi sự trầm trồ trước tài năng của Jackson mà hết lời ca ngợi, tán dương. Nhưng nhìn biểu cảm của Jackson sẽ thấy rất lạ, anh trông không giống một người đang được ngợi khen lắm, có chút gì đó trầm ngâm trong anh thì phải.
"Sao vậy? Tôi nói sai gì à? Trông vẻ mặt cậu có vẻ không tốt tí nào."
"Cậu thật sự thấy tôi rất tài giỏi sao?"
"Không tài giỏi thì còn thế nào nữa chứ? Cậu không chỉ có công việc ổn định mà còn là một công việc rất rất có ích cho xã hội, được nhiều người nhìn bằng cặp mắt nể trọng, nếu so với tôi quả thực là một trời một vực đó!"
"Tôi.."
Rõ ràng Jackson có gì đó muốn nói nhưng cứ ngập ngừng mãi chẳng thể thành lời, băn khoăn một lát, anh mới thay đổi thái độ và nói:
"Cậu có muốn đi tham quan nơi này không? Tôi sẽ dùng xe bay chở cậu đi."
"Như vậy rất phiền cậu."
"Không đâu, tôi đang cho mình thời gian để nghỉ ngơi thư giãn mà, đi cùng tôi đi!"
Thật ra Jack chỉ là từ chối cho lịch sự chứ thực chất cậu là người muốn đi hơn ai hết. Nghe Jackson mời mọc nhiệt tình như vậy, anh cũng tiện đồng ý.
"Được, đi thôi, chắc tôi sẽ được mở rộng tầm mắt nhiều lắm ấy nhỉ?"
Cả hai đi lên xe, Jack bất ngờ vì bên trong xe không hề có vô lăng để cầm lái. Jackson nhìn thấy vẻ mặt mang dấu chấm hỏi của Jack nên liền bật cười và giải thích.
"Trông rất khác xe của thế giới cậu đúng không? Xe này gọi là xe bay, nó sẽ không có vô lăng, khi bấm nút khởi hành nó sẽ bay lên, người ngồi ở chiếc ghế điều khiển sẽ ra lệnh cho xe bằng cách suy nghĩ trong đầu, hoặc có thể cài lộ trình rồi để mặc cho xe tự di chuyển."
"Hay thật đấy! Hệ thống giao thông ở đây tiện lợi như vậy chắc sẽ không bao giờ xảy ra ùn tắc hay tai nạn đâu nhỉ?"
Jackson gật đầu tâm đắc.
"Đúng vậy, chính phủ đã rất quan tâm tới vấn đề trật tự giao thông nên đã đầu tư rất công phu cho những hệ thống hay công nghệ có liên quan đến giao thông. Chuyện ùn tắc hay tai nạn là hoàn toàn sẽ không xảy ra."
Ánh mắt Jack lấp lánh lên vì không ngờ lại có một nơi tuyệt vời như vậy. Rõ ràng đây là nơi quá lý tưởng, không biết khi nào thế giới nơi anh đang sống mới phát triển hiện đại được như nơi này, nhưng Jack cảm nhận được một điều không thoải mái ở đây.
"Tôi cảm thấy có chút gì đó buồn chán ở nơi này thì phải. Tôi nhớ khi nãy lúc tôi ngã xuống đường vì đói đã không một ai tới đỡ tôi dậy hay quan tâm tôi. Nhìn xuống đường lúc này, nhà nào cũng là nhà cao tầng, đóng chặt cửa đến không một con ruồi có thể lọt vào được. Hình như có hơi khô khan, ngột ngạt quá đúng không?"
Mặt Jackson bỗng sầm lại, đôi mắt rưng rưng như muốn khóc. Một lần nữa, Jack cảm thấy cậu nhà khoa học này đang có điều gì đó rất bất ổn nhưng không nói ra. Đợi mãi mà Jackson chỉ im lặng với tâm trạng có vẻ rất xấu, Jack đành đổi chủ đề để không khí dễ thở hơn.
"Tôi đói bụng lắm rồi, chúng ta dừng lại một quán ăn nào đó được không?"
Jackson giựt nhẹ cặp chân mày như vừa tỉnh lại sao một cơn đắm chìm vào những suy nghĩ hỗn loạn.
"Đương nhiên là được, tôi biết một quán ăn rất ngon, hôm nay tôi sẽ bao cậu ăn đến no bể bụng thì thôi nhé!"
Chiếc xe tràn ngập tiếng cười, tiếng nói rôm rả trở lại, tuy rất thắc mắc nhưng cũng biết không nên hỏi lúc này, đành đợi khi khác thích hợp hơn thôi.
Nơi Jackson đưa Jack đến là một nhà hàng vô cùng sang trọng, những người vào đây ăn trông không ai là khí chất tầm thường cả, Jack cảm thấy mình có hơi "lạc quẻ" nhưng cũng mặc kệ, nhà hàng cao cấp thế này chắc chắn đồ ăn rất ngon!
Bàn ăn của mà Jackson chọn ở tầng 35, một nơi rất lý tưởng để vừa ăn vừa ngắm nghía thành phố. Ngồi trước một bức tường kính trong suốt, cả thành phố thu gọn trong tầm mắt, Jack thật sự rất choáng ngợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.